Chương 13: Hứa Thanh Phong tạm biệt Linh Lung
“Các chủ nói đúng, là ta nghĩ nhiều rồi”.
Quản sự kia hậm hực quay về.
...
Lại nửa canh giờ trôi.
Tranh Trúc cư.
“Linh Lung tiên tử, đến Thanh Trúc cư rồi”.
Tiên hạc nói tiếng người, cánh khẽ vỗ, để Linh Lung và Hứa Thanh Phong vững vàng hạ xuống đất.
Sau khi đứng vững, Hứa Thanh Phong ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Chỉ nhìn thấy trong rừng trúc xanh biếc, một tiểu viện tường bằng bùn đất yên lặng tọa lạc ở đó, lá trúc rải rác khắp nơi cũng sắp bao trùm cả bậc cửa.
“Tiểu Thanh Phong, sau này đệ phải tự dựa vào chính mình rồi”.
Linh Lung nhìn sắc trời, sau đó có chút không nỡ nói với Hứa Thanh Phong.
Thời gian ước định với Hắc Long trưởng lão đã đến.
“Đa tạ Linh Lung tỷ, ta nhất định cố gắng tu hành, tranh thủ sớm lên được Đệ Thất Phong”.
Trên khuôn mặt non nớt của Hứa Thanh Phong lộ ra thần sắc kiên định không hợp với tuổi.
“Tỷ tin đệ”.
Linh Lung giơ tay lên xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Thanh Phong, sau đó nàng ấy lấy ra từ trong tay áo một cây cốt địch, cùng với một túi tiền đưa cho Hứa Thanh Phong:
“Cây cốt địch này có thể dùng để hấp dẫn linh cầm gần đây, trong túi tiền là ba mươi đồng tiền công đức Tây Phong các cho đệ tử mới nhập môn, nếu cần vật phẩm, đệ có thể tiêu một đồng tiền công đức, để linh cầm gần đây dẫn đệ đi mua. Nhưng chưa rơi vào trường hợp bất trắc, ba mươi đồng công đức không thể dùng linh tinh, bởi vì nếu không xảy ra chuyện gì bất ngờ, vườn thuốc hậu viện của đệ chắc đã bỏ hoang, đệ phải dùng số tiền này đi mua hạt giống và lương thực”.
“Ta sẽ không dùng linh tinh đâu, Linh Lung tỷ tỷ”.
Hứa Thanh Phong gật đầu, nhận lấy cốt địch và túi tiền.
“Tiểu Thanh Phong, có duyên gặp lại, bảo trọng”.
Linh Lung cười vẫy tay với Hứa Thanh Phong, lại một lần nữa ngồi lên tiên hạc.
“Tạm biệt, Linh Lung tỷ”.
Hứa Thanh Phong vẫy tay với Linh Lung.
“Vù!”
Lời nói vừa dứt, hai cánh tiên hạc vỗ một cái, nổi lên một trận cuồng phong bay lên không trung.
“Tiểu Thanh Phong, chỉ mong còn có thể gặp lại”.
Linh Lung trên Tiên Hạc nhìn thân ảnh phía dưới ngày càng nhỏ, nàng ấy thở dài.
Nàng ấy lớn lên từ nhỏ trong Thanh Huyên Môn nên vô cùng rõ ràng, loại này chỉ có đệ tử ngoại môn của Bạch linh cốt, cuối cùng có rất ít người có thể bái nhập vào Thất Phong, đại đa số không thể nào thông qua tuyển chọn Thất Phong trong kỳ hạn ba năm.
...
“Két…”
Linh Lung vừa đi, Hứa Thanh Phong liền đẩy cửa viện, sải bước tiến vào, đi thẳng đến vườn thuốc hậu viện mới dừng lại.
“Giống như Linh Lung tỷ nói, vườn thuốc này quả thật đã bị bỏ hoang”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!