Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Phàm Cốt Tu Tiên

Chương 2: Bên giường bệnh, được gia gia tặng bảo vật trước khi lâm chung

Cậu bé trong bóng đêm cũng không hề sợ hãi. Hắn rục cổ, mỉm cười lẩm bẩm một câu, sau đó ôm chặt giỏ đựng than và hai cái bánh bao, tung tăng đi nhanh về phía một ngôi nhà đất nhỏ còn sáng đèn trong màn đêm. 

... 

Trước ngôi nhà đất. 

“Kẽo kẹt...” 

Cậu bé mở cửa sân ra. 

“Thanh Phong... là cháu đó à?” 

Vừa bước vào cửa, một giọng nói già nua khàn khàn còn có chút mệt mỏi vọng ra từ trong căn nhà sáng đèn. 

“Là cháu đây ạ, ông nội”. 

Cậu bé dùng sức xoa khuôn mặt tê cóng, cố nở nụ cười, sau đó mới đi nhanh đến trước cửa nhà, vén rèm bước vào. 

Sau khi vào nhà, một mùi thuốc nồng nặc phả vào mặt. 

Do không có lò lửa nên nhiệt độ trong nhà không khác gì nhiệt độ ngoài trời. 

Ở trong cùng của căn phòng là một chiếc giường được ghép từ mấy tấm ván gỗ, dưới chiếc chăn cũ đã sờn đến mức lộ ra cả bông gòn, một ông lão gầy guộc đang nằm co ro trong đó. 

“Ông nội, nhị thúc cho cháu mượn mấy cân than củi, còn cho hai cái bánh bao, lát nữa chúng ta nướng rồi ăn nhé”. 

Cậu bé Thanh Phong bỏ than cùi vào trong lò, vui vẻ nói với ông lão trên giường. 

“Ừm... Cháu giỏi lắm...” 

Ông lão mỉm cười gật đầu. 

Mặc dù toàn thân ông ấy toát ra cảm giác già cỗi, nhưng sau khi đôi mắt đục ngầu kia nhìn thấy cậu bé Thanh Phong thì lại lần nữa trở nên sáng ngời. 

“Thanh Phong à... Mấy năm nay... đi theo ông nội... khổ cho cháu rồi”. 

Ông lão nhìn Thanh Phong bằng ánh mắt đầy hiền từ yêu thương, miệng khó khăn nói ngập ngừng. 

“Ông nội, cháu không khổ, không khổ chút nào ạ”. 

Thanh Phong đang nhóm lò than ngẩng đầu lên, toét miệng cười lắc đầu với ông ấy. 

“Đứa bé ngốc, đúng là một đứa bé ngốc mà... Nếu mấy năm nay không nhờ có cháu chăm sóc, chỉ sợ ông nội đã đi từ lâu rồi...” 

Ông lão đưa tay xoa đầu nhỏ của Thanh Phong, thương xót thở dài. 

“Ông nội đừng nói mấy lời xui xẻo này nữa, ông nhất định có thể sống lâu trăm tuổi mà”. 

Thanh Phong vừa nướng bánh bao vừa lắc đầu. 

“Thanh Phong à, cháu đã nghe nói về tiên nhân bao giờ chưa?” 

Ông lão đột nhiên hỏi Thanh Phong. 

“Nghe rồi ạ”. 

Thanh Phong gật đầu, sau đó nói với vẻ mặt say mê. 

“Triệu thúc ở cổng thôn nói, trên núi Vân Lư cách thôn chúng ta không xa có tiên nhân. Mấy năm trước, con xà yêu ở trấn Thanh Thủy là do tiên nhân trên núi xuống giết đấy ạ, họ phi thiên độn địa, oai phong vô cùng”. 

Ông lão nghe vậy thì cười ha hả, sau đó hỏi. 

“Thế Thanh Phong có muốn trường sinh bất lão, phi thiên độn địa giống những tiên nhân đó không?” 

“Muốn ạ, đương nhiên là muốn”. 

Tiểu Thanh Phong gật đầu không hề do dự, có điều sau đó lại ngại ngùng cười nói. 

“Nhưng mà Triệu thúc bảo, để tu hành thì phải có linh cốt trời sinh mới được. Nếu ngươi là linh cốt trời sinh, tên của ngươi sẽ tự động xuất hiện trên tiên tịch, đến lúc đó sẽ có tiên nhân đích thân xuống núi đón ngươi lên núi tu hành, còn nếu là phàm cốt thì không thể tu thành tiên”. 

Có thể nghe ra giọng điệu của Thanh Phong hơi buồn bã. 

“Thanh Phong à...” 

Ông lão đắn đo một lát rồi nghiêm túc nhìn về phía Thanh Phong, hạ giọng hỏi. 

“Nếu như có một cơ duyên có thể giúp cháu có được tiên tịch, nhưng ắt phải gặp nguy hiểm đến tính mạng, cháu có bằng lòng không?” 

“Có thể giúp cháu... có được tiên tịch?” 

Tiểu Thanh Phong hết sức ngạc nhiên, sau đó bắt đầu nghiêm túc nghĩ ngợi. 

“Ông nội, nếu thật sự có cơ duyên này, cháu muốn thử xem sao”. 

Một lát sau, hắn ngẩng đầu nhìn về phía ông lão trên giường với ánh mắt kiên định. 

“Vì sao thế? Chuyện này có nguy hiểm đến tính mạng đấy cháu”. 

Ông ấy mỉm cười nhìn thẳng vào đôi mắt trong sáng của Tiểu Thanh Phong. 

“Nếu trở thành thần tiên, cháu sẽ có thể chữa bệnh cho ông ạ!” 

Tiểu Thanh Phong trả lời với vẻ mặt rất hiển nhiên. 

Ông lão nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó lại mỉm cười. 

“Thanh Phong, cầm... cầm lấy”. 

Ông ấy cố gắng giơ tay lên, đưa một chiếc hộp gỗ đã cũ vào trong tay Thanh Phong. 

“Ông nội?” 

Thanh Phong hơi khó hiểu nhìn chiếc hộp gỗ trong tay. 

Kể từ khi hắn lên năm, ông nội đã cất giữ chiếc hộp này rất cẩn thận, không cho ai xem cả. 

“Mở... Mở ra”. 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận