Chương 5: Tiên nhân xuống núi tìm người
Vào lúc này, cùng với một tiếng hạc kêu, hai bóng người từ trên trời giáng xuống, chậm rãi bay tới trước mặt người dân trong thôn.
Hai người này gồm một nam một nữ, một người mặc trường sam màu xanh da trời, một người mặc váy đỏ. Nam nhân khôi ngô tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, nữ nhân có diện mạo như tiên nữ, đẹp đến nỗi làm cảnh vật xung quanh lu mờ.
“Làm phiền các vị, ta là đệ tử Thanh Huyền Môn trên núi Vân Lư, hôm nay ta và sư muội xuống núi để tìm một thiếu niên”.
Thanh niên lịch sự chắp tay tự giới thiệu với mọi người.
Người dân thôn Thanh Ngưu nghe xong thì lập tức xôn xao, họ không ngờ hai người này lại đúng là tiên nhân, hơn nữa còn là tiên nhân trên núi Vân Lư kia.
“Xin hỏi các vị, trong thôn có thiếu niên nào tên là Hứa Thanh Phong hay không?”
Lúc này, nữ đệ tử mặc váy đỏ của núi Vân Lư cũng chắp tay, mỉm cười hỏi mọi người.
Nụ cười này đừng nói là nam nhân, ngay cả nữ nhân cũng thấy rung động.
“Hứa... Hứa Thanh Phong?”
“Là hắn, hắn là Hứa Thanh Phong!”
Sau một lúc sững sờ, có vài người dân lập tức chỉ tay về phía Hứa Thanh Phong ở bên cạnh xe ngựa.
Hầu hết người dân thôn Thanh Ngưu đều là người quen, chưa kể gia đình Hứa Thanh Phong còn thuộc số ít những nhà có họ khác, cho nên đa số mọi người đều biết Hứa Thanh Phong.
“Ngươi chính là Hứa Thanh Phong?”
Nữ đệ tử váy đỏ bước lên trước một bước, mừng rỡ nhìn về phía thiếu niên Hứa Thanh Phong.
“Vâng”.
Hứa Thanh Phong gật đầu.
Thật ra trong lòng hắn đã đoán được thân phận của hai người này.
“Sư huynh”.
Thấy Thanh Phong gật đầu, nữ đệ tử kia lập tức quay đầu lại nhìn thanh niên sau lưng mình.
“Ngọc giản truyền công có phản ứng, hắn chính là người mà chúng ta cần tìm”.
Thanh niên gật đầu, giơ miếng ngọc giản phát ra ánh sáng xanh trong tay lên cho nữ đệ tử kia xem.
“Vị... Vị tiên tử này, đứa cháu trai này của ta đã phạm phải tội gì thế ạ?”
Lúc này, nhị thúc Hứa Nhị Ngưu không nhịn được nữa mà lên tiếng hỏi.
“Ai cho phép ông xen vào thế hả!”
Hứa Nhị Ngưu vừa dứt lời, nhị thẩm ở bên cạnh lập tức kéo ông ấy về, tiếp tục giữ khoảng cách chừng năm, sáu thước với Hứa Thanh Phong.
Không chỉ họ, những người dân khác cũng vội vàng lùi về sau để tránh xa Hứa Thanh Phong.
Hiển nhiên hầu hết mọi người đều giống Hứa Nhị Ngưu, đoán rằng có thể là do Hứa Thanh Phong phạm tội gì đó nên mới làm cho tiên nhân xuống núi.
Dù sao thôn Thanh Ngưu cũng gần núi Vân Lư, dù họ chưa được tận mắt nhìn thấy thì ít nhất cũng đã từng nghe nói về chuyện tiên nhân xuống núi trừ yêu.
“Phạm phải tội gì ư?”
Nữ đệ tử váy đỏ nghe vậy thì phụt cười, phất tay áo trả lời.
“Lần này chúng ta xuống núi không phải để trừ yêu, mà là để đón thiếu niên Hứa Thanh Phong này lên núi”.
“Lên núi?”
Tất cả mọi người bao gồm Hứa Nhị Ngưu vẫn còn hoang mang.
“Hứa Thanh Phong sinh ra linh cốt, tên nhập tiên tịch, hôm nay chúng ta đưa hắn lên núi để làm lễ gia nhập Thanh Huyền Môn”.
Thanh niên bình thản giải thích với mọi người.
“Gia nhập... Thanh Huyền Môn, thế sau này chẳng phải... chẳng phải cũng trở thành tiên nhân sao? Hứa gia... Hứa gia ta sắp có một vị tiên nhân rồi ư?”
Nghe thấy lời của thanh niên, Hứa Nhị Ngưu đứng ngây ra tại chỗ như bị sét đánh, miệng cứ liên tục lẩm bẩm.
Hai đệ tử Thanh Huyền Môn kia không để ý đến nhóm người dân nữa, cả hai đồng loạt đưa tay ra tới trước mặt Hứa Thanh Phong.
“Tiểu Thanh Phong, đi theo chúng ta đi, sau này ngươi sẽ là tiểu sư đệ của Đệ Thất Phong chúng ta”.
Nữ đệ tử váy đỏ cười ngọt ngào, dịu dàng nói với Hứa Thanh Phong.
Nghe thấy giọng nói này, Hứa Thanh Phong chợt cảm thấy ấm áp trong lòng, như thể đang gặp ảo giác lại có được người nhà.
“Đợi đã!”
Hứa Thanh Phong vừa định nắm tay nữ đệ tử kia thì nhị thẩm ở phía sau túm lấy cánh tay hắn, ngăn hắn lại.
“Hai, hai vị tiên nhân, các, các người không thể cứ thế mà đưa Thanh Phong nhà ta đi được. Hắn là trụ cột của Hứa gia chúng ta, sau này phải thi Trạng Nguyên, mang vinh dự về cho Hứa gia chúng ta nữa”.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!