Chương 7: Xuyên qua biển mây, Thanh Huyền Môn ẩn mình trong núi Vân Lư
Ở bên khác, thiếu nữ đang dắt tay Hứa Thanh Phong không nói gì mà chỉ mỉm cười nhìn hắn.
Hứa Thanh Phong nhìn thanh niên trước mặt mình rồi lại nhìn sang thiếu nữ áo đỏ bên cạnh, sau đó dời mắt về phía nhị thúc và nhị thẩm còn đang giành giật với tên quản gia Bạch gia, vẻ dao động cuối cùng trong mắt cũng tan biến.
“Ta bằng lòng”.
Hứa Thanh Phong gật đầu với hắn ta, ánh mắt đầy kiên định.
Nghe vậy, thanh niên bật cười sảng khoái, sau đó phất tay áo lên, dùng gió phóng ra từ trong tay áo cuốn lấy Hứa Thanh Phong và thiếu nữ áo đỏ rồi bay lên lưng con hạc tiên trên trời.
“Thanh Phong, ta tên là Độc Cô Thanh Tiêu, Nhị đệ tử của Đệ Thất Phong Thanh Huyền Môn”.
“Ta tên là Triệu Linh Lung, Lục đệ tử Đệ Thất Phong Thanh Huyền Môn, sau này sẽ là tiểu sư tỷ của đệ”.
“Thanh Phong bái kiến sư huynh, bái kiến sư tỷ”.
Trong tiếng cười nói, đám người dân trong thôn chỉ nhìn thấy con hạc tiên kia từ từ biến mất trong biển mây, chớp mắt đã không còn bóng dáng.
Còn nhị thúc và nhị thẩm của Hứa Thanh Phong, cuối cùng hai người vẫn không đánh lại tên quản gia Bạch gia và người hầu, nhất thời rơi vào tình cảnh mất cả người lẫn của, chỉ có thể ngồi dưới tán cây du già ở cổng thôn chỉ lên trời mắng xối xả.
...
Núi Vân Lư.
Chỉ sau một ngày, Hứa Thanh Phong đã ngồi trên lưng hạc tiên đi tới núi tiên Vân Lư trong truyền thuyết kia.
Thật ra, nói một cách chính xác hơn, núi Vân Lư trong miệng người đời chỉ là lối vào Thanh Huyền Môn.
Cũng giống như những tảng băng ở vùng biển cực lạnh, phần nổi lên trên mặt biển thường chỉ là một góc của tảng băng chìm thôi.
“Núi Vân Lư trong miệng người đời chỉ là bình chướng của Vân Lư Thất Phong thôi, Vân Lư Thất Phong chân chính được bao phủ bởi kết giới mây mù, chỉ khi nào có linh cầm dẫn đường mới có thể ra vào”.
Khi chuẩn bị xuyên qua biển mây trên đỉnh núi, Linh Lung ngồi trên lưng hạc tiên hào hứng giới thiệu cho Hứa Thanh Phong.
“Thế núi Vân Lư chân chính... to cỡ nào?”
Sau khi nghe Linh Lung sư tỷ giới thiệu, Hứa Thanh Phong cũng thấy hơi tò mò về núi Vân Lư này.
“Dãy núi Vân Lư trải dài vạn dặm, bảy ngọn núi chính cao hơn vạn trượng, diện tích thì có lẽ không nhỏ hơn nước Đại Lương. Có điều do cả dãy núi Vân Lư tập trung thành một khu vực, cho nên ở trong mắt người đời, nó chỉ là một ngọn núi nhỏ thôi”.
Người trả lời câu hỏi này của Hứa Thanh Phong là Thanh Tiêu đang yên lặng ngồi ở bên cạnh.
“Không nhỏ hơn nước Đại Lương?”
Hứa Thanh Phong lại bị sốc lần nữa khi nghe thấy thông tin này.
“Đúng vậy, trong giới tu hành còn có rất nhiều động thiên bí cảnh khác tương tự núi Vân Lư, Thanh Huyền Môn trên núi Vân Lư chúng ta chỉ có thể được coi là một tông môn tu hành bậc ba thôi”.
Linh Lung gật đầu cười.
“Thế còn trên bậc ba...”
“Ầm!”
Khi Hứa Thanh Phong đang định hỏi thêm về những điều liên quan đến giới tu hành, một luồng gió mạnh đột nhiên phả vào mặt, con hạc tiên chở họ cũng phát ra tiếng kêu chói tai.
“Tiểu sư đệ, đây là trận gió mạnh do kết giới của đại trận hộ sơn tạo ra, nắm chặt tay sư tỷ nhé, không thì sẽ rơi xuống đấy”.
Linh Lung nắm lấy tay Hứa Thanh Phong hét lên.
“Vâng!”
Hứa Thanh Phong gật đầu, sau đó nắm chặt lấy bàn tay mềm mại như không xương kia.
“Vù vù...”
Chỉ trong chốc lát, trận gió mạnh thổi loạn xạ trước mặt Hứa Thanh Phong đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại bầu trời trong xanh và dãy núi trập trùng liên miên kia. Những ngọn núi cao chót vót kia trông như những ngọn núi lơ lửng ẩn mình giữa biển mây.
“Đây mới là núi tiên Vân Lư chân chính”.
Triệu Linh Lung tự hào đứng dậy nhìn về nơi xa.
“Thanh Tiêu huynh, Linh Lung sư muội”.
Vào lúc này, một giọng nói ngọt ngào dịu dàng vang lên từ bên cạnh mấy người họ.
Hứa Thanh Phong quay đầu nhìn qua thì thấy một tia sáng xanh lam bay ra từ trong mây.
Nhìn kĩ lại sẽ thấy là một nữ tử có tướng mạo ngọt ngào dẫn theo một cô bé đứng trên một cái hồ lô ngọc bay tới.
“Tử Yên sư tỷ? Tỷ xuống núi làm gì thế?”
Triệu Linh Lung cười vẫy tay với Tử Yên.
“Sau khi hai người xuống núi không lâu, bia linh cốt lại có cảm ứng, lần này Đệ Lục Phong ta cũng có đệ tử được bia linh cốt chọn”.
Tử Yên mỉm cười nhìn cô bé sau lưng mình.
Cô bé mặc váy trắng, làn da trắng nõn như ngọc, nhìn từ xa trông như một con búp bê hoàn mỹ không tì vết, rất xinh đẹp.
“Đúng là một cô bé xinh đẹp”.
Triệu Linh Lung thật lòng khen một câu.
“Chúc mừng, chúc mừng, Đệ Lục Phong lại có được một hạt giống tốt, chắc là Đệ Lục Phong sẽ giành được quán quân trong cuộc thi đấu thất phong lần sau rồi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!