Giang Phàm nói: "Dù sao ta cũng không quan tâm, ta còn có rất nhiều hàng phải mang theo. Tỷ tỷ không cần thì giúp ta cất giữ đi, cái nhà tranh tồi tàn của ta không đủ khả năng chứa được bảo vật giới văn học như vậy. Lão tiên sinh cũng thật là, sao lại đưa ra cho ta cái đề khó như vậy, tặng thứ này cho ta thì có ích lợi gì chứ? Ờ... Đúng, người tài không được trọng dụng."
Bùi Vân Cẩm sờ trán không nói nên lời, tính tình lười biếng của đệ đệ đúng là hiếm có, nhìn như thế nào cũng không giống một thiếu niên 16,17 tuổi. Đây là bút Xuân Thu và nghiên Hắc Bạch của Trương Tể phụ, là những thứ không phải ai mơ ước cũng có được, thế mà hắn chẳng hề để ý mà chối đây đẩy, còn có vẻ khá chán ghét chúng.
"Ngươi... haiz! Tỷ tỷ cũng không biết nói gì với ngươi nữa."
"Vậy thì đừng nói nữa. Món mì này... có thể cho ta thêm một bát nữa được không?”
"Tiểu lang quả là một người kỳ lạ...' Bùi Vân Cẩm tựa người vào cửa sổ, khôi phục dáng vẻ lười nhác.
"Chứ gì nữa, đó là món quà của Trương Tể phụ nổi tiếng khắp thiên hạ, hắn thì hay rồi, vứt bỏ như cái giày rách.” Tiểu Hà cô nương cũng buồn bực không thôi.
"Đều là những kỳ nhân dị sĩ. Sao bài thơ mà tiểu lang tặng đi có thể là một thứ tầm thường được? Ngay cả văn khúc trên trời cũng chưa chắc có thể sáng tác được. Thật sự làm khó hắn, tuổi còn nhỏ thế nhưng có vẻ như người này đã cảm ngộ cuộc đời, giống như..."
"Giống như một ông già." Tiểu Hà nói.
Bùi Vân Cẩm nói: “Nếu chưa từng trải qua sóng gió, nếu không trải qua vô số cái mười năm của đời người thì làm sao có thể viết được bài thơ như vậy? Nhưng rõ ràng hắn chỉ là một thiếu niên”
Vẻ mặt Tiểu Thanh luôn lạnh lùng nhưng cũng có chút không thể hiểu được: “Có lẽ người đánh cá trên Long Giang cũng là hắn, bằng không thì sao lại có thể viết ra câu thơ hào hùng và tự do hào hiệp khi còn trẻ tuổi thế.”
"Một mặt thì tự do phóng khoáng, một mặt thì thờ ơ với những thăng trầm của cuộc đời, mặt khác lại là một thiếu niên vui vẻ, đến tột cùng ai mới là tiểu lang chân chính?"
Ba người có chút trầm lặng. Một lúc lâu sau, Tiểu Thanh dẫn đầu nói: “Tiểu lang làm việc khác người, khó có thể đoán được, nhưng đối với chúng ta, bài Lâm Giang Tiên đã ra mắt, Lâm Giang Các cũng sắp thăng cấp lên tám đại gia rồi. Tiểu thư, chúng ta nên chuẩn bị một chút đi."
Bùi Vân Cẩm gật đầu, ánh mắt lại nhìn ra dòng sông cuồn cuộn ngoài cửa sổ, trong mắt có chút si mê.
..Vậy rốt cuộc tiểu lang là người như thế nào?
"Lão già, ta đã trở về rồi đây! Mau ra đây giúp ta một tay đi...
Giang Phàm vừa dỡ hàng vừa hét về phía nhà tranh.
“Áu áu áu!” Con chó lông lá lộn xộn chạy ra trước tiên, nó vẫy đuôi vui vẻ chạy đến chỗ Giang Phàm, không ngừng dùng đầu cọ vào ống quần của hắn.
"Haha, Tiểu Khôi, vẫn là ngươi thông minh, chỉ cần nghe thấy tiếng là chạy đến." Giang Phàm xoa đầu con chó nhưng hắn vẫn không hài lòng với việc thay vì sủa gâu gâu gâu thì nó lại kêu áu áu áu.
Một lúc sau, một người phụ nữ có dáng người cao gầy mặc chiếc áo bằng vải thô bước ra từ trong nhà tranh.
"Ngươi về rồi, đã mua đủ đồ chưa?"
"...À, nương, nương tử... ta đã mua hết rồi. Ta mua thêm cho ngươi hai bộ quần áo nữa."
Gọi nương tử thật kỳ quái, mấy ngày nay Giang Phàm vẫn còn chưa quen.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!