Dịch: Độc Hành
Đề tự: Chưởng Thiên
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nhận truyền thừa, kiên trì thống khổ
Thiên phú thần thông, họa sát thânKhác với mọi người chỉ lo sợ hãi thán phục, Lợi Kỳ Mã một mặt nghiêm nghị, hai tay nhanh chóng bấm pháp quyết, vẫy một cái về phía cửa lớn, mảnh sương mù màu máu từ bên trong cửa tràn ra trước đó, lập tức lao cuồn cuộn qua gã.
Hồ Tam thấy thế, cũng kịp phản ứng, vội bắt chước làm theo, hút lấy những huyết vụ kia.
Những người còn lại lúc hiểu ra, mới phát hiện những huyết vụ kia đã bị hai người bọn họ chia nhau đến bảy tám phần, mặc dù không cam lòng, cũng chỉ có thể ai thán một tiếng, cướp hấp thu huyết vụ lẻ tẻ còn lại, đồng thời tự mình tu luyện.
Hồ Tam thu huyết vụ vào trong cơ thể, trong nháy mắt thần sắc đại biến, trong đôi mắt bạo khởi một mảnh huyết quang, thần hồn cả người chấn động, nhìn đúng là hết sức thống khổ.
Y toàn lực vận chuyển huyết mạch chi lực trong người, trấn áp nguồn lực lượng kia, sau một hồi lâu mới thoáng khôi phục bình thường.
"Nguồn lực lượng này vậy mà hỗn loạn cuồng bạo như vậy? Hàn huynh hắn..." Hai mắt Hồ Tam phủ kín huyết sắc, trong lòng kinh hãi không thôi.
Lợi Kỳ Mã bên kia nhận lấy huyết vụ càng nhiều hơn, chỉ là tình huống của gã tốt hơn nhiều so với Hồ Tam, bất quá trong lòng gã cũng chấn kinh, cảm thấy nếu lực lượng sau cửa cũng như vậy, Hàn Lập tiến vào bên trong, chỉ sợ cửu tử nhất sinh.
Cùng lúc đó, trong cửa lớn xích đồng, thân hình Hàn Lập phiêu diêu không ngừng, ở trong hư không vừa đi vừa lắc lư theo trận trận huyết sắc chập chùng.
Hắn miễn cưỡng ổn định thân hình, lấy lại bình tĩnh, sau đó ánh mắt nhìn khắp bốn phía, chỉ thấy hư không là một mảnh mênh mông bát ngát huyết sắc, đồng thời từng luồng từng luồng huyết tinh nồng đậm đến cực điểm xông vào mũi.
Trên đỉnh đầu hắn treo một vòng mặt trời màu máu to lớn, ở trong tán phát ra từng tia sáng màu máu, chiếu rọi bốn phương tám hướng.
Mà hư không dưới người hắn, có thể nhìn thấy từng vòng xoáy màu máu vô cùng to lớn, như là đám mây phong bạo, trải rộng khắp nơi, xen lẫn nhau, ở trong truyền ra trận trận lực lượng cuồng bạo hỗn loạn.
Hàn Lập treo ở hư không, cảm thụ được nguồn lực lượng này, vậy mà ẩn ẩn cảm thấy có chút quen thuộc.
Trước đó ở trong Tích Lân Không Cảnh, lúc huyết mạch của hắn phát sinh dị thường, giữa chúng xung đột với nhau, tựa như lực lượng trong vùng không gian này, hỗn loạn vô tự, cuồng bạo dữ tợn.
Trong lòng Hàn Lập suy đoán, đại khái chính là như vậy, thân hắn như tiểu thiên địa, mới có thể sinh ra một loại liên hệ không cách nào nói rõ với hư không trong Man Hoang Thánh Điện, nên hắn mới có thể tiến vào trong cửa lớn này.
Suy tư một lát, Hàn Lập liền để suy nghĩ này qua một bên, hai mắt ngưng tụ, khoanh chân ngồi xuống.
Hai tay hắn bấm pháp quyết, Kinh Trập Thập Nhị Biến và Thiên Sát Trấn Ngục Công đồng thời vận chuyển lên, huyết quang và ô quang trên thân đồng thời đại thịnh.
Sau dị quang chớp động quanh thân, mười hai hư ảnh Chân Linh nổi lên từng cái thành hình dạng vòng tròn, sinh động như thật, chuyển động không ngừng.
Theo trên thân hắn phát sinh biến hóa, vùng hư không này vậy mà bắt đầu phát sinh một chút biến hóa, vòng xoáy màu máu xoay tròn trong nháy mắt tăng tốc, từng đạo sương mù màu máu từ đó bắn ra, hiện lên hình dạng xoắn ốc lao đến phía bên này, tràn vào trong vòng tròn do mười hai hư ảnh Chân Linh hình thành.
Mười hai hư ảnh Chân Linh trên vòng tròn tựa như sống lại, từng con giương nanh múa vuốt, nhao nhao há miệng thôn phệ những sương mù màu máu tràn đến kia.
"Uống..."
Hàn Lập lập tức cảm thấy phía sau lưng bị thiêu đốt một trận, trong cơ thể giống như bị nham tương rót vào, huyết dịch trong toàn bộ mạch quản trong nháy mắt sôi trào lên, trong miệng nhịn không được phát ra một tiếng quát lớn.
Ngay sau đó, hắn cảm giác thể nội bị một cỗ huyết mạch chi lực cường đại không gì sánh được xâm nhập vào.
Sau một khắc, các nơi trên thân bắt đầu truyền đến từng đợt đau nhức kịch liệt giống như xẻo thịt khắc xương, mà trước đó huyền khiếu không có nửa điểm động tĩnh, vậy mà trong nháy mắt bị những lực lượng này chiếm cứ tràn ngập, nhao nhao có dấu hiệu buông lỏng.
Hai mắt Hàn Lập xích hồng, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán và vết máu trên khóe mắt đồng thời chảy xuống, hàm răng nghiến đến rung kèn kẹt, nhưng trong lòng chỉ có một ý niệm:
"Phải chống đỡ, nhất định phải... Chống đỡ!"
...
Cùng lúc đó, trong cửa lớn xích đồng thứ nhất, dị tượng cũng không ngừng nổi lên.
Mấy người Liễu Nhạc Nhi mặc dù cùng tiến vào một cánh cửa, nhưng tựa hồ lại không vào cùng một không gian, ngược lại tự mình rơi vào chỗ hư không khác nhau, không thể thấy nhau.
Giờ phút này, Liễu Nhạc Nhi đang ở trên một tòa tế đàn hình tròn to lớn, bốn phía đứng lặng chín cây trụ lớn che trời, phía trên khắc rõ từng đạo ấn ký phù văn dày đặc không gì sánh được, lóe ra huyết sắc quang mang nồng đậm.
Một con cự hồ tuyết trắng to lớn vô cùng, thân hình treo ở không trung, chín cái đuôi dài rũ xuống, mỗi đuôi quấn quanh trên mỗi chín cây trụ lớn, trên người có từng đạo hào quang thuận theo cây trụ chảy xuôi xuống, tụ hợp vào trên tế đàn dưới mặt đất.
Chính giữa tế đàn, một con Lục Vĩ Bạch Hồ hình thể nhỏ gấp mấy lần nằm trên mặt đất, quanh thân bị vài sợi xiềng xích màu máu xuyên qua, toàn thân không thể động đậy, nó cắn chặt hàm răng, nhưng vẫn ngẩng cao đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Cửu Vĩ Cự Hồ phía trên.
Trên tế đàn có đạo đạo hào quang, thuận theo xiềng xích màu máu không ngừng tụ hợp vào trong cơ thể của nàng.
Lục Vĩ Bạch Hồ tự nhiên chính là Liễu Nhạc Nhi, mà Cửu Vĩ Cự Hồ kia chính là huyết mạch chi lực Chân Linh Vương biến thành.
Nó cũng không có linh thức, trong một đôi mắt hẹp dài chỉ có hào quang màu vàng óng lấp lóe, chỗ mi tâm dựng thẳng một đạo kim văn hoa sen, quang mang rạng rỡ, nhưng mà Liễu Nhạc Nhi chỉ nhìn nó, liền cảm giác có một loại liên hệ huyết mạch kỳ quái, gắn bó giữa nàng và nó, giúp nhục thân nàng không quá khó chịu thừa nhận thống khổ.
Mà theo những lực lượng này không ngừng tụ hợp vào, khí tức trên thân Liễu Nhạc Nhi cũng bắt đầu dần dần tăng lên, sáu đuôi sau lưng nàng bao phủ một mảnh quang mang, huyết quang lại ngưng tụ ra hư ảnh đuôi hồ thứ bảy.
...
Trong một chỗ không gian khác, không có tế đàn, mà lại có một tòa sơn phong khổng lồ treo ở hư không.
Ngọn núi kia toàn thân đỏ thẫm như máu, phía trên điêu khắc một pho tượng cự viên to lớn dữ tợn, hai tay như cột trụ, cơ ngực phồng lên, bộ dáng kia thình lình chính là Sơn Nhạc Cự Viên.
Mà ở dưới ngọn núi, một con cự viên màu trắng hiển hóa chân thân, vai khiêng cả toà cự phong vạn trượng này, gù lưng đi từng bước một về phía trước.
Trên vai nó đã sớm máu thịt be bét, hai tay mười ngón cũng đã khảm vào trong cự phong màu máu, cả người tựa như sinh trưởng cùng một chỗ với cự phong màu máu này, bị nó đè ép không thể không cố gắng tiến lên.
Khỉ trắng tự nhiên chính là Viên Sơn Bạch, mà nó phải thừa kế huyết mạch chi lực ngay trong toà huyết sơn này, nó muốn giống như tộc danh "Bàn Sơn Viên" của nó, chính là cõng núi đi, một bước không được ngừng.
Cho tới khi nào, toà huyết sơn này triệt để hòa thành một thể với nó, nó liền chân chính kế thừa huyết mạch Sơn Nhạc Cự Viên.
Vì Man Hoang, vì bản tộc, bất luận thế nào nó cũng phải kiên trì.
...
Trong một không gian màu mực khác, không có tế đàn, cũng không có huyết sơn, chỉ có một dòng suối nhỏ uốn lượn, chảy xuôi nhè nhẹ.
Bên bờ suối, một nam tử trung niên thân mang trường bào màu mực, và một đứa bé mang quần áo màu trắng sánh vai ngồi, hai người đều đi chân đất, ngâm ở trong nước suối, mặt mũi tràn đầy vẻ thoả mãn.
Nam tử trung niên mày kiếm mắt sáng, dung mạo tuấn lãng, xứng đáng bốn chữ phong thần tuấn dật, chỗ mi tâm dựng thẳng một đạo kim văn, nhìn tựa như sinh ra một con mắt nằm dọc, nhìn chẳng những không có nửa điểm không hài hòa, ngược lại tăng thêm thần tuấn.
Đứa bé bên cạnh nam tử, môi hồng răng trắng, hai mắt đen như mực, bộ dáng mặc dù chưa nẩy nở, có nhiều vẻ ngây thơ, bất quá lại giống nhau đến mấy phần, đợi ngày sau lớn lên, nhất định sẽ là mỹ thiếu niên.
"Tiểu Bạch, cái tên này cũng không tệ a..." Nam tử trung niên ý cười đầy mặt, nói ra.
"Cha, tên thật của con là gì?" Đứa bé nhìn nam tử trung niên bên cạnh, mở miệng hỏi.
"Họ ngươi tất nhiên là theo họ ta, họ Mặc, danh tự thì... Chưa kịp lấy." Trên mặt nam tử trung niên hiện vẻ áy náy, nói ra.
"Nha..." Đứa bé có chút thất vọng nói.
Nam tử trung niên chính là Mặc Nhãn Tỳ Hưu Mặc Ngọc, mà đứa bé kia chính là Tiểu Bạch hóa hình thành người.
"Năm đó lúc ta du lịch Tiên giới, không để ý đến khác biệt giữa nhân yêu, che giấu thân phận cùng mẹ ngươi yêu mến nhau, nên kết làm cành, về sau thì có ngươi. Chỉ là ngươi vừa sinh ra không bao lâu, chúng ta bị Thiên Đình truy sát. Vì để ta mang ngươi bình yên về Man Hoang giới vực, mẹ ngươi chủ động dẫn dắt Đạo Tổ Thiên Đình rời đi, một đi không trở lại." Mặc Ngọc thở dài một tiếng, chậm rãi nói ra.
"Mẫu thân vì con mà bị người Thiên Đình sát hại sao?" Tiểu Bạch nghe vậy, lửa giận trong lòng tỏa ra, hỏi.
"Không chỉ mẫu thân ngươi, lúc ta mang ngươi trốn đến biên cảnh giữa Bắc Hàn Tiên Vực và Man Hoang giới vực, Viên Cương thúc thúc ngươi từ vạn dặm gấp rút đến tiếp viện ứng cứu, hai người chúng ta ác chiến ba vị Đạo Tổ Thiên Đình, không hề rơi xuống hạ phong chút nào. Chỉ tiếc về sau Cổ Hoặc Kim kia xuất thủ, hai người chúng ta không địch lại." Mặc Ngọc chậm rãi nói ra, trong giọng nói càng nhiều hơn vẻ tiếc nuối, về phần oán hận... Lại không có bao nhiêu.
"Thật sự là hèn hạ, hắn thừa dịp cha và thúc cùng ba người kia đại chiến, nguyên khí tổn hao nhiều mới ra tay." Tiểu Bạch giận dữ nói ra.
"Thực lực người này sâu không lường được, cho dù không thừa lúc vắng mà vào, chúng ta cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn. Tiểu Bạch, ngươi phải đáp ứng ta, ngày sau nhất định không được đi trả thù người này." Thần sắc Mặc Ngọc ngưng lại, trịnh trọng dặn dò.
"Cha, vậy sau đó thì sao?" Trong lòng Tiểu Bạch dễ gì chịu nghe? Nhưng nhìn bộ dạng phụ thân lo lắng, đành phải gật đầu nhẹ, chuyển chủ đề hỏi.
"Một trận chiến kia đánh cho long trời lở đất... Ba vị Đạo Tổ Thiên Đình một chết một bị thương, làm cho Cổ Hoặc Kim không thể không tự mình xuất thủ. Về sau ta và Viên Cương thúc thúc ngươi lần lượt chiến tử, ta dùng hết sức còn sót lại, phong tồn phần lớn huyết mạch chi lực trong cơ thể ngươi. Vì không để người phát hiện, ta đã phong toả huyết mạch cùng tất cả ký ức, thậm chí đông kết ngươi." Trong mắt Mặc Ngọc mang theo một tia hồi ức, nói ra.
"Trách không được đến nay con mới có thể hóa hình thành người..." Tiểu Bạch có chút bất đắc dĩ nói.
"Cha cũng là vì bất đắc dĩ... Chẳng qua hiện nay sợi tàn hồn này lại nhìn thấy ngươi, so với bộ dạng ngươi trong trí nhớ ta, cũng không tệ a." Mặc Ngọc đưa tay sờ lên đầu Tiểu Bạch, vừa cười vừa nói.
Trong quá khứ, Kim Đồng cũng ưa thích vuốt ve đầu Tiểu Bạch. Nó luôn cảm giác có chút khó chịu muốn nghiêng đầu tránh đi, nhưng bây giờ được phụ thân vuốt như vậy, Tiểu Bạch lại cảm thấy vô cùng thoải mái, an tâm không thôi.
"Thiên Đình vì sao muốn đuổi giết chúng ta?" Tiểu Bạch ngóc đầu lên hỏi.
"Chuyện này có quan hệ đến thần thông thiên phú, Chân Linh Mặc Nhãn chúng ta vừa mở ra, có thể lần theo thiên định hư vô mờ mịt, nhìn thấy một chút quỹ tích sinh mệnh một người lúc nào đó. Nói cách khác thông qua thần thông bản mệnh, có thể dự đoán được một chút biến hoá tương lai." Mặc Ngọc chầm chậm nói ra.