Dịch giả: cubihuBiên: Nhóm dịch Phàm Nhân TôngSơn động này xem ra là do thiên nhiên tạo ra, giống như đại bộ phận sơn động trên núi, không có gì đặc biệt.
Không gian bên trong động khá lớn, cao chừng hai mươi, ba mươi trượng, ngoài ra còn có mấy cái hang nhỏ, thoạt nhìn như là hang khỉ. Bên trong một cái hang nhỏ truyền ra âm thanh như tiếng trẻ con. Mấy con khỉ nhỏ từ bên trong ló ra, tuy nhiên ngay lập tức bị một cánh tay khỉ lôi trở về.
Tiếp đó là một con khỉ mẹ xuất hiện ở cửa hang, cảnh giác nhìn Hàn Lập, miệng thét ra tiếng đe dọa.
"Gào!" Hầu vương lông đỏ gầm nhẹ một tiếng.
Con khỉ mẹ kia lập tức biến sắc, lùi vào bên trong hang.
Hầu vương quay đầu nhìn Hàn Lập có chút áy náy, kêu lên hai tiếng, rồi nó tiếp tục đi vào bên trong. Nó rất nhanh đi sâu vào tận cùng bên trong một cái hang.
Không gian của cái hang này không lớn, chỉ cao vài trượng, bên trong nồng nặc mùi rượu truyền ra từ một cái lô* cao cỡ tới đầu người.
*lô: cái nồi dùng nấu rượu (ngữ cảnh)
Cái lô này có màu trắng, phảng phất như được chế tạo từ một loại đá không biết tên nào đó mà thành. Phía dưới có ba chân chống đỡ, thân ở giữa tròn xoe, mặt trên đang được đậy bởi một cái nắp.
Trên thân lô có khắc rõ tám phù văn to lớn, thoạt nhìn có vẻ bất phàm nhưng cả cái thạch lô này không phát ra chút khí tức nào, như là một lô thông thường.
Hầu vương chỉ vào thạch lô kêu vài tiếng chi chi, sau đó tung người nhảy lên trên lô, đưa tay chộp một cái, mở cái nắp ra.
Nước bên trong lô còn hơn phân nửa, có màu đỏ nhạt, tỏa ra mùi rượu nồng nặc. Chính là loại Hầu Nhi tửu chứa trong hồ lô.
Rượu trong lô này hiển nhiên chưa được nấu xong hoàn toàn, thoạt nhìn còn có chút vẩn đục.
Bên cạnh lô còn rải rác không ít những thứ bỏ đi của hoa quả, vỏ trái cây, vỏ hạt...
Hàn Lập nhìn một chút vỏ trái cây trên đất, nhíu mày.
"Các ngươi chính là dùng mấy thứ này để chưng cất ra Hầu Nhi tửu sao?" Hắn chỉ ngón tay vào vỏ và hạt trái cây trên mặt đất, hỏi.
Hầu vương lông đỏ gật đầu lia lịa.
Hàn Lập trầm mặc, đi tới bên cạnh thạch lô, quan sát tỉ mỉ, con mắt dần dần sáng lên.
Vỏ trái cây trên đất đều thuộc trái cây rừng bình thường trong núi, tuy là do sinh trưởng ở dãy núi Chung Minh có ẩn chứa một chút thiên địa linh khí nhưng tối đa chỉ có thể xem như là linh quả bình thường nhất.
Dùng mấy thứ này có thể sản xuất ra rượu ngon có thể so với rượu tiên thì dù biết kỹ thuật chưng cất rượu của những con khỉ này cao minh nhưng hơn phân nửa nguyên nhân sợ rằng bởi vì do cái thạch lô thần bí này rồi.
Hàn Lập chỉ xem trong chốc lát, bàn tay áp lên trên thạch lô, chậm rãi rót tiên linh lực vào trong đó.
Kết quả như trâu đất xuống biển, thạch lô không có một chút phản ứng nào.
Hắn nhíu mày, trên người tỏa sáng thanh quang, gia tăng tiên linh lực, đồng thời thần thức cũng chui vào trong đó.
Tám phù văn trên bề mặt thạch lô chợt hiện lên một chút ánh sáng, nhưng lập tức lại ảm đạm.
Trong mắt Hàn Lập lóe lên vẻ vui mừng, thu hồi tiên linh lực và thần thức.
Tuy là vẫn không thể tra xét thạch lô huyền diệu này, nhưng quả nhiên vật này không phải là phàm vật.
"Các ngươi lấy được cái thạch lô này từ chỗ nào?" Hắn nhìn về phía hầu vương hỏi.
Hầu vương gãi đầu, lập tức chỉ vào hang, kêu một hồi chi chi...
"Ý ngươi là ngay từ đầu cái này đã để ở đây?" Hàn Lập hỏi thử.
Hầu vương lộ vẻ vui mừng, liên tục gật đầu.
Hàn Lập thấy vậy, trầm mặc lại.
Sơn động này không phải do người tạo ra, làm sao xuất hiện một cái thạch lô thần bí như vậy được. Chẳng lẽ là có người đã để ở chỗ này?
Nhưng ngay sau đó, hắn lắc đầu.
Mặc kệ cái thạch lô này có lai lịch như thế nào, thì nó tuyệt đối là một kiện kỳ trân, ít nhất cũng là một kiện bảo vật chưng cất rượu.
Chi chi chi!
Lúc này, những con khỉ khác từ bên ngoài tiến vào, náo loạn cả sơn động lên.
Sơn động vốn yên tĩnh, trong nháy mắt trở nên rất náo nhiệt.
Không ít con khỉ nhìn vào sâu bên trong hang nhưng cũng không bước chân vào.
"Cái thạch lô này rất hữu dụng với ta, không biết ngươi có thể từ bỏ thứ yêu thích này mà nhường cho ta hay không?" Hàn Lập thoáng nhìn ra ngoài, rồi rất nhanh thu hồi ánh mắt, nói với hầu vương lông đỏ.
"Đương nhiên ta cũng sẽ không lấy không vật của các ngươi. Đan dược, linh quả, hoặc là thứ gì khác thì tùy ý ngươi chọn." Hàn Lập nói tiếp, lật tay lấy ra một đống đồ đạc lớn, lượn lờ trước người hầu vương.
Hầu vương nhìn thấy những những đan dược, linh quả kia thì con mắt nhất thời sáng ngời.
Tuy nhiên, con khỉ này dằn lòng lại mà lắc đầu, dường như cố gắng thoát khỏi những thứ mê hoặc kia, chỉ tay về hướng ngọn núi Xích Hà ở phía xa, kêu lên chi chi.
Hàn Lập thấy vậy, hơi trầm ngâm, nói: "Ngươi muốn ta dẫn ngươi đến sống ở ngọn núi Xích Hà?"
Hầu vương gật đầu liên tục, lập tức nghĩ tới điều gì, lại chỉ vào bầy khỉ phía ngoài, một lần nữa kêu lên vài tiếng.
"Ngươi muốn ta đưa chúng cùng đi?" Hàn Lập hỏi.
Hầu vương gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ mong chờ, hy vọng.
Bầy khỉ bên ngoài dường như cảm nhận được điều gì, vội vàng dừng chơi đùa, trở nên vô cùng yên lặng.
"Được rồi. Chỉ là linh khí trên ngọn núi Xích Hà dù nồng đậm hơn nơi này rất nhiều nhưng khí hậu cũng giá rét hơn nhiều. Các ngươi có thể chịu được hay không?" Hàn Lập suy nghĩ một chút, rồi hỏi.
Hầu vương gật mạnh đầu, vỗ ngực rầm rầm.
"Tốt. Nếu như thế lát nữa ta sẽ qua đây đưa các ngươi rời đi. Các ngươi trước hết hãy đi chuẩn bị để di chuyển đi." Hàn Lập thu hồi đồ đạc vừa lấy ra, rồi nói.
Hầu vương hưng phấn kêu hai tiếng chi chi, xoay người chạy ra phía ngoài, miệng lại kêu vang chi chi.
Bầy khỉ bên ngoài vang lên tiếng hoan hô hưng phấn. Tất cả bọn chúng đều vui sướng, nhún nhảy.
Hàn Lập cười nhạt, nhìn về phía thạch lô, phất tay tạo thành một vòng thanh quang bọc nó lại, thu cả Hầu Nhi tửu ở bên trong vào.
Trên mặt hắn lộ ra nụ cười thỏa mãn, sau đó hắn đi ra khỏi sơn động.
Sau một lát, một vệt thanh quang từ bên trong thác nước bắn ra, bay về hướng xa xa, trong nháy mắt đã qua mấy ngàn dặm. Lúc này mới dừng lại, hiện ra thân ảnh Hàn Lập.
Nơi này có vài ngọn núi màu đen đứng sừng sững, bên trên cũng không có cây cỏ hay thảm thực vật gì nhiều, có chút hoang vắng, mặt trên được bao trùm một tầng tuyết đọng rất dày.
Sau khi hắn thở nhẹ một hơi, hai tay chà một cái.
"Vù", Trọng Thủy Chân Luân hiện ra.
Hàn Lập tụng đọc chú ngữ, toàn lực điều khiển.
Nhưng sau một khắc, sắc mặt hắn hơi đổi. Hắn chỉ cảm thấy tiên linh lực trong cơ thể phảng phất như hồng thủy vỡ đê bị Trọng Thủy Chân Luân hút lấy.
Không chờ hắn có phản ứng gì, Trọng Thủy Chân Luân trước mắt tỏa sáng hắc quang, trong nháy mắt phồng lớn lên mấy lần.
Một cỗ linh áp đáng sợ đột nhiên từ trên Trọng Thủy Chân Luân bộc phát ra. Từng vòng ánh sáng màu đen cuồn cuộn tuôn, phát ra tiếng ào ào như những cơn sóng cả dâng lên trên biển.
Trong vòng ngàn dặm, thiên địa linh khí tựa hồ như bị cái gì đó kích thích, kịch liệt chấn động.
Vô số quang điểm màu lam hiện ra, hội tụ về một chỗ.
Hàn Lập thấy cảnh này, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó thì vui vẻ.
Chân Luân trước mắt lúc này phồng to bằng cả gian phòng, xoay tròn rất nhanh, mặt ngoài tản mát ra thủy quang màu đen chói mắt. Thủy đạo văn màu xanh lam phía trên tỏa hào quang rực rỡ. Hào quang hai màu đen và xanh hòa lẫn, cộng hưởng tương hỗ lẫn nhau, càng ngày càng sáng rực, giống như một vầng thái dương hai màu đen và xanh.
Đồng thời, từ đó tuôn ra từng cỗ dao động vô hình, từng đợt nối tiếp từng đợt, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt, khiến cho hư không gần đó cũng run lên lẩy bẩy, tạo thành từng cơn cuồng phong to lớn cuốn sạch mọi thứ xung quanh.
Hàn Lập chỉ hơi trầm ngâm, bỗng nhiên vung cánh tay lên.
Trọng Thủy Chân Luân to bằng gian phòng lập tức bắn ra, đánh xuống mặt đất phía dưới.
Mặt ngoài Chân Luân tỏa sáng hào quang xanh đen, hóa thành một vòng quay cầu vồng vô cùng to lớn.
Ầm Ầm!
Mặt đất và bầu trời đồng thời kịch liệt đung đưa, giống như long trời lở đất vậy.
Hào quang hai màu xanh đen tràn ra bốn phía, tạo ra một cơn lốc ngập trời. Tuyết đọng trên mặt đất dễ dàng bị cuốn sạch, mặt đất cũng bị cạo sâu xuống một lớp khiến cho vô số bụi bặm bốc lên ngập trời.
Nhiều đám mây cũng cuồn cuộn biến hóa, một tầng lại một tầng, như sóng lớn rít gào, khuếch tán ra phía xa.
Mấy ngàn dặm bên ngoài ngọn núi Xích Hà giống như bị lắc lư đung đưa, vô số tuyết đọng rơi lã chã.
Trong linh điền dưới vhân núi, đám người Tôn Bất Chính lộ vẻ kinh ngạc, nhìn nhau, không biết chuyện gì xảy ra.
"Chẳng lẽ Lệ trưởng lão đang tu luyện công pháp gì? Nhưng dường như rung động không phải từ không phải từ đỉnh núi truyền tới." Một người thăm dò nói.
"Ngoại trừ Lệ trưởng lão, còn có thứ gì có thể làm ra động tĩnh lớn như thế này. Lão nhân gia vừa mới xuất quan, có lẽ là tu luyện công pháp uy lực tuyệt luân, hoặc là luyện chế được một kiện bí bảo nên thử nghiệm uy lực đấy!" Tôn Bất Chính nhìn về phía truyền tới rung động, trong mắt hiện ra vẻ mơ ước.
Mộng Thiển Thiển cũng nhìn phía xa xa, trong con ngươi xinh đẹp lộ ra vẻ sùng bái.
Bên ngoài mấy ngàn dặm, rung động kinh thiên động địa tan biến không còn dấu tích, bụi mù cuồn cuồn cũng từ từ lắng lại, lộ ra tình hình bên trong.
Trên mặt đất lúc này thình lình hiện ra một cái hào vô cùng lớn, rộng đến mấy trăm trượng, kéo dài sang hai phía, không biết dài bao nhiêu, dường như tách mặt đất thành hai nửa.
Nhìn vào trong hào rộng thấy đen thui, sâu không thấy đáy, mơ hồ có thể thấy một hai điểm hồng quang cực nóng ở bên trong, dường như nối liền và thông đến dung nham sâu trong lòng đất.
Mấy ngọn núi xung quanh đều biến mất, hiển nhiên sớm đã bị biến thành bột mịn.
Hàn Lập đứng ở giữa không trung, còn Trọng Thủy Chân Luân lững lờ ở bên cạnh hắn đã khôi phục kích thước ban đầu, chầm chậm xoay tròn.
Sắc mặt hắn hơi trắng bệch, toàn lực thôi động Trọng Thủy Chân Luân khiến tiên linh lực trong cơ thể hắn bị hút đi ba thành.
Nhưng trong thần sắc trên mặt hắn lại có vẻ mừng rỡ nhiều hơn.
Trọng Thủy Chân Luân có uy lực khủng khiếp như vậy, hơn xa dự liệu của hắn. Nếu là thi triển trong thực chiến thì uy năng sợ rằng có thể sánh ngang với một kiện hậu thiên tiên khí có phẩm cấp không thấp.
Hàn Lập hít sâu một hơi, sắc mặt khôi phục rất nhanh, lật tay thu Trọng Thủy Chân Luân vào. Tiếp đó, thân ảnh hắn hóa thành một đạo thanh quang, bay về phía ngọn núi Xích Hà.
...
Nửa ngày sau, tại một chỗ rộng lớn ở bên trong sơn động nằm giữa sườn núi Xích Hà, hoa lên một bóng người, hiện ra thân ảnh Hàn Lập.
Hắn đánh giá xung quanh một chút, rồi giơ tay lên, ngón tay bắn ra.
Từng tia kiếm khí bắn ra tứ tán. Vách núi vô cùng cứng rắn phảng phất như biến thành tào phớ, rất nhanh bị moi ra thành hơn mười cái hang nhỏ, trơn bóng vô cùng.
Hàn Lập hài lòng gật đầu, tay áo vung lên.
Trên mặt đất bên trong sơn động lóe lên hào quang, một bầy khỉ đột nhiên xuất hiện. Đúng là bầy khỉ dưới chân núi.
Bầy khỉ nhìn xung quanh, trên mặt lộ vẻ vui mừng, rất nhanh vọt tới các nơi trong sơn động.
Hầu vương lông đỏ kia phi thân nhảy đến cửa vào sơn động, ngắm nhìn xung quanh thêm vài lần. Trong mắt nó hiện ra vẻ vô cùng sung sướng, lập tức vòng trở lại, liên tục quỳ lạy Hàn Lập.
"Sau này các ngươi ở lại đây. Nếu như có khó khăn gì thì lên đỉnh núi tìm người hầu của ta là được." Hàn Lập chậm rãi nói.
Hầu vương lông đỏ kêu chi chi, gật đầu lia lịa.
Thân ảnh Hàn Lập nhoáng lên, biến mất tại chỗ.
Bầy khỉ chạy vội tới, nhìn nhau một lúc, rồi lập tức dưới sự chỉ bảo của hầu vương, quỳ xuống lạy về phía chỗ Hàn Lập vừa mới đứng đó.
Lúc này, Hàn Lập đã sớm về tới bên trong động phủ trên đỉnh núi, thả thạch lô ở trong một cái phòng, rồi mở ra mấy đạo cấm chế.
Sau khi làm xong, hắn liền đi vào trong mật thất.
Bây giờ ba nhiệm vụ của tông môn đã hoàn thành, Trọng Thủy Chân Luân cũng gần như xong, giờ là thời điểm suy nghĩ về đan dược rồi.
Mặt Hàn Lập lộ vẻ trầm ngâm, hắn khoanh chân ngồi xuống.