Dịch giả: n0bitaPhía trước thạch bích màu trắng.
Phong Thiên Đô nhắm hai mắt lại, hai tay bấm niệm pháp quyết, trước người hắn mấy chục sợi xiềng xích đồng loạt bắn đi như tia chớp, nó hóa thành vô số sợi hắc tuyến như gió táp mưa sa bao phủ lấy quang tráo trên thạch bích.
"Lốp bốp bùm bùm" âm thanh như mưa rơi lá rụng truyền đến, mặt ngoài quang tráo màu trắng hiện ra một quầng sáng màu đen, liên tiếp tỏa ra chung quanh từng vòng gợn sóng.
Những tu si còn lại lấy ra linh bảo của mình, hoặc là thi triển bí thuật, hóa thành rất nhiều những trùm ánh sáng đủ mọi màu sắc dồn dập điên cuồng đánh về phía quang tráo.
Có nhiều tu sĩ Chân Tiên, Kim Tiên liên thủ công kích, khí thế long trời lở đất, mặt ngoài quang tráo màu trắng vặn vẹo liên hồi, bên trên vô số phù văn nổi lên bay múa cuồn cuộn không ngừng.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên!
Cả tòa hạp cốc rung chuyển mãnh liệt, trên vách núi dưới mặt đất đều hiện ra những vết nứt to lớn, chúng đan xen vào nhau rồi tỏa ra như những mạng nhện.
Trên thạch bích quang tráo màu trắng đã phải chịu rất nhiều công kích, mặt ngoài hiện lên ánh sáng, những phù văn lượn lờ có chút hỗn loạn, quang tráo không còn phát triển dày ra nữa mà thay vào đó là những vết rạn nứt.
Nhìn thấy vậy, tinh thần mọi người đều phấn chấn, công kích càng thêm mãnh liệt.
Bỗng một tiếng "lạch cạch" vang lên!
Sau khi nhận quá nhiều công kích, phù văn bên ngoài quang tráo ào ào nứt vỡ, cuối cùng quang tráo vỡ vụn không thể chống đỡ nổi, nó hóa thành một mảng lớn tinh quang, để lộ ra thạch bích màu trắng bên trong.
Phong Thiên Đô mở to hai mắt, gương mặt khô héo hiện ra nét vui mừng.
Hai tay hắn bấm niệm pháp quyết, trong miệng khẽ thì thầm chú ngữ, trên người chớp lên hắc quang, những sợi xiềng xích màu đen đều bay về chui vào trong cơ thể.
Sau đó, hắn bước dài về phía trước, đang muốn mở miệng nói gì đó.
Đúng lúc này phát sinh dị biến!
Bảy người Tề Thiên Tiêu đang ở gần Phong Thiên Đô, còn có thêm ba gã Kim Tiên đồng thời giơ tay lên, cổ tay rung nhẹ.
Leng keng!
Một tiếng xiềng xích vang lên chói tai, tay áo bốn người Tề Thiên Tiêu đại phóng kim quang, bên ngoài vô số phù văn lượn lờ, bốn đầu xiềng xích màu vàng to như chén cơm bắn ra giống như linh xà, quấn quanh lên thân thể chân tay Phong Thiên Đô.
Mỗi sợi xiềng xích đều tỏa ra kim quang sáng rực, ở giữa kim quang còn có một phù văn màu vàng, tản mát ra một cỗ lực lượng giam cầm pháp tắc to lớn.
Phong Thiên Đô biến sắc, cũng không thấy hắn làm gì, quanh thân đột nhiên hiện ra một tầng hào quang đen kịt, trong nháy mắt hóa thành một quang tráo màu đen bảo vệ toàn thân.
Trong tích tắc khi quang tráo màu đen vừa hình thành, bốn sợi xiềng xích màu vàng liền đánh tới, nó quấn quanh quang tráo màu đen.
Khi xiềng xích màu vàng chạm đến quang tráo màu đen, bên ngoài phù văn màu vàng liền sáng rực lên, những sợi xiềng xích này tựa như đao kiếm nung đỏ nhúng vào mỡ bò, nhẹ nhàng xuyên thủng quang tráo màu đen, nhanh như tia chớp quấn quanh thân thể Phong Thiên Đô.
"Ầm ầm" tiếng sấm vang rền!
Trên bốn sợi xiềng xích màu vàng hiện ra từng đạo điện quang kim sắc, đánh ầm ầm vào thân thể Phong Thiên Đô, khiến cho cả người hắn bốc lên từng sợi khói trắng.
Phong Thiên Đô hét lên một tiếng đau đớn, hắc quang trên người biến mất, quang tráo màu đen cũng theo đó tiêu tan.
Vẻ mặt bốn người Tề Thiên Tiêu hiện lên vẻ vui mừng, miệng lẩm bẩm chú ngữ, bốn sợi xiềng xích màu vàng hợp lại một chỗ, đan xen vào nhau lập tức biến thành một cái lồ ng giam màu vàng, vây khốn Phong Thiên Đô ở trong.
Từ trong lồ ng giam màu vàng tỏa ra một cỗ lực lượng giam cầm vô cùng to lớn. Không gian, thiên địa linh khí ở chung quanh cũng như bị giam lỏ ng đông cứng lại vậy.
Những biến cố xảy ra chỉ trong chớp mắt, tất cả mọi người ở đây đều bất ngờ, không có phản ứng gì, đến việc phá cấm cũng tạm thời quên mất.
Ở sơn động phía xa, Hàn Lập nhìn thấy cũng ngẩn ngơ.
"Những xiềng xích màu vàng này, giống như là..." Trong đầu hắn chợt nhớ lại tình hình ở đại hội giảng đạo tại Chúc Long đạo ngày trước.
Bốn sợi xiềng xích màu vàng này có khí tức giống y như đúc với mấy sợi xiềng xích mà đám người Âu Dương Khuê Sơn dùng đối phó với Bách Lý Viêm năm xưa.
Tuy lúc này chỉ có bốn sợi ít hơn một nửa lúc trước, nhưng những sợi xiềng xích này to hơn gấp mấy lần, lồ ng giam màu vàng tỏa ra khí tức cũng mạnh hơn trước rất nhiều.
"Tề Thiên Tiêu, còn ba người các ngươi nữa, muốn tạo phản hả?" Phong Thiên Đô ra sức giãy giụa, bên ngoài hiện lên một tầng hắc quang, nhưng lập tức bị lưc lượng giam cầm khổng lồ trong lồ ng giam áp chế, không thể thi triển được một chút thủ đoạn nào.
"Sư huynh, đắc tội rồi. Xảy ra chuyện này cũng do ngươi gieo gió gặt bão thôi, không trách người khác được. Năm đó khi sư phụ lâm chung có truyền lại chức chương môn cho ta, nhưng ngươi lại ỷ vào tu vi cao hơn, không coi ta ra gì, chèn ép chiếm lấy thực quyền, lấy tài nguyên của tông môn cho vào túi riêng. Đều là do ngươi tham lam nên đừng trách ta không nể tình huynh đệ." Tề Thiên Tiêu lạnh lùng nói ra, hai tay liền bấm niệm pháp quyết.
Trên lồ ng giam màu vàng tiếp tục hiện ra từng đạo hồ quang kim sắc, nó lóe sáng rồi biến thành bảy cái đinh màu vàng to lớn.
Mỗi chiếc đinh đều ngưng đọng lại như thực thể, dài hơn một thước, bên trên khắc họa vô số lôi điện phù văn màu vàng, tản mát ra khí tức lôi điện pháp tắc làm người khác sợ hãi, những cái đinh này găm thẳng vào tất cả những vị trí trong yếu như mi tâm, ngực, tiểu phúc của Phong Thiên Đô.
Phong Thiên Đô hét lên một tiếng đau đớn, khóe miệng chảy ra một dòng máu.
Xoẹt á!
Bảy chiếc đinh màu vàng tuôn ra từng đạo lôi điện màu vàng, chui thẳng vào trong cơ thể Phong Thiên Đô, phát ra những tiếng nổ liên hồi.
Làn da hắn rách ra từng mảng, máu tươi bắn ra tung tóe, khi tức trên người giảm xuống nhanh chóng.
Đồng tử Phong Thiên Đô co rút lại, miệng khẽ hừ một tiếng giận dữ, hai tay nắm chặt vào nhau.
Miệng hắn lẩm nhẩm chú ngữ, trên người hiện ra một mảnh hắc quang, cả người biến thành màu đen, ở những vị trí có những chiếc đinh cắm vào hiện ra từng miếng phù văn màu đen.
Trong cơ thể Phong Thiên Đô truyền ra những tiếng "rầm rầm", bảy chiếc đinh màu vàng rung lên, phảng phất như bị thứ gì đẩy ra, chậm rãi bay lên lơ lửng.
Vẻ mặt Tề Thiên Tiêu biến đổi.
Cùng lúc đó, mấy tiếng rít gào sắc nhọn vang lên "vù vù vù", trên người Phong Thiên Đô bắn ra mười sợi xiềng xích màu đen, quấn chặt lấy lồ ng giam màu vàng.
Xiềng xích màu đen tỏa ra hào quang đen kịt, nhanh chóng nhuộm đen lồ ng giam màu vàng.
Xiềng xích màu vàng tỏa ra kim quang ảm đạm xuống rất nhanh, mơ hồ còn có chút dãn ra.
Sắc mặt Tề Thiên Tiêu đại biến, vội vàng bấm niệm pháp quyết thúc giục xiềng xích màu vàng nhưng không có tác dụng.
Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện sau lưng Phong Thiên Đô, một thân ảnh màu trắng lăng không bay ra, đúng là Tiêu Tấn Hàn.
Cổ tay hắn rung lên bắn ra một đạo bạch quang, đây là một thanh trường kiếm trong suốt, thân kiếm như ẩn như hiện, tản mát ra hàn khí ngập trời. Nó đâm thẳng vào cổ họng Phong Thiên Đô trong lồ ng giam.
Nhìn thấy Tiêu Tấn Hàn xuất hiện, đám người Tề Thiên Tiêu vẫn bấm niệm pháp quyết, không có phản ứng gì.
Đồng tử Phong Thiên Đô co rút lại, há miệng phun ra một đạo hoàng quang, nó là một tấm thuẫn màu vàng hình mai rùa, trên mặt khắc họa vô số phù văn huyền ảo, tản mát ra thổ thuộc tính pháp tắc chấn động mãnh liệt, đây là một kiện tiên khí hiếm thấy.
Quy giáp thuẫn đại phóng hoàng mang, trong nháy mắt to lên gấp mấy lần, đứng chắn trước người hắn.
Đinh!
Trường kiếm màu trắng đâm vào tấm thuẫn màu vàng, hai màu vàng trắng va chạm đan xen vào nhau rồi nổ tung, trên mặt phù văn quay cuồng, tấm thuẫn rung động liên tục, bị bức lui lại phía sau nhưng vẫn ngăn cản được thế công của trường kiếm.
"Tề Thiên Tiêu hóa ra là ngươi cấu kết cùng Tiêu Tấn Hàn!" Phong Thiên Đô nhìn hắn giận dữ hét lớn.
Ở sơn động phía xa, Hàn Lập ngồi im lặng, lặng lẽ nhìn tình huống nơi xa, chỉ thấy ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Tấn Hàn.
Người này quả nhiên là lắm thủ đoạn, đầu tiên là lợi dụng mười ba đạo chủ Kim Tiên của Chúc Long đạo bất hòa để trừ khử Bách Lý Viêm, hôm nay lại dùng chiêu cũ châm ngòi đấu đá trong Phục Lăng tông.
Nếu như hôm nay Phong Thiên Đô bị diệt, ba đại tông môn Bắc Hàn tiên vực chỉ còn có Thương Lưu cung, những thế lực nhỏ thì bị chia rẽ vốn không ngăn được Bắc Hàn tiên cung mở rộng, chỉ sợ không bao lâu toàn bộ Bắc Hàn tiên vực sẽ triệt để rơi vào tay tiên cung.
Dã tâm Tiêu Tấn Hàn quả là không nhỏ!
"Oa, quả nhiên đã đánh nhau! Đại thúc, ngươi đoán quả không sai, bây giờ chúng ta động thủ sao?" Lúc này Kim Đồng đi tới, nhìn thấy tình huống phía xa, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ tươi cười, vỗ tay nói.
"Chờ thêm chút nữa, kịch hay còn ở phía sau." Hai mắt Hàn Lập lóe lên ánh sáng nói ra.
Lúc này ở phía xa, vẻ mặt đám người Nam Lê tộc cũng biến đổi, chỉ có vẻ mặt Hô Ngôn là vẫn tỉnh bơ, hai mắt mờ ảo chớp động khác thường.
Đúng lúc này, bóng người nhoáng lên hiện ra ba người Âu Dương Khuê Sơn, xếp thành một hàng trước đám người Nam Lê tộc.
"Chư vị đạo hữu, việc này không liên quan đến các vị, xin hãy khoanh tay đứng nhìn." Âu Dương Khuê Sơn nhìn đám người Nam Lê tộc, Hô Ngôn, trong tay chớp động ngân quang, khẩu khí đầy vẻ uy hiếp nói.
Đám người Hô Ngôn liếc nhìn nhau, đứng im tại chỗ.
Tiêu Tấn Hàn nhìn thấy cảnh này, trong lòng khẽ buông lỏng, hai tay liền bấm niệm pháp quyết.
Bỗng nhiên trường kiếm màu trắng bộc phát ra một màn sương trắng, vô số màu trắng phù văn tỏa ra, dường như rất nhiều bông tuyết bay múa bao trùm lấy tấm thuẫn màu vàng.
Tấm thuẫn màu vàng sáng lên kim sắc, muốn phóng thích gì đó, nhưng khi bông tuyết chạm tới nó tỏa ra một cỗ ấn chứa lực lượng pháp tắc, khiến cho ánh sáng kim sắc bị kìm hãm lại.
Tấm thuẫn màu vàng lập tức bị đông cứng thành khối băng, linh lực tỏa ra cũng biến mất, đến lực lượng pháp tắc cũng không cảm giác được chút gì.
Một tiếng "lạch cạch", khối băng rơi xuống mặt đất.
"Không ngờ hắn đã tu luyện băng chi pháp tắc đến mức này, có thể đông cứng được cả lực lượng pháp tắc. Quả không thẹn là người đứng đầu Bắc Hàn tiên vực, lợi hại!" Xa xa, Hàn Lập nhìn thấy cảnh này, trong mắt cũng hiện lên vẻ khâm phục.