Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

PHÀM NHÂN TU TIÊN CHI TIÊN GIỚI THIÊN (PHÀM NHÂN TU TIÊN 2)

Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch Phàm Nhân tông

Khí thế trong phòng bếp cửa hàng bánh bao ngất trời, không ngừng xuất từng lồng bánh bao thịt dê mới ra, đưa đến bàn của bọn Hàn Lập.

Hai cái tay nhỏ và cái miệng không lớn lắm của Kim Đồng không dừng lại chút nào, rất nhanh như gió cuốn mây tan, ăn từng lồng từng lồng, cuối cùng ăn trọn cả bảy mươi lồng bánh bao vào bụng.

Ánh mắt mọi người vốn không hề nhìn bên này, nhưng thấy cảnh này cả đám nhao nhao nhìn qua, Hàn Lập thấy thế, đành phải kêu Mộng Thiển Thiển tính tiền, lôi kéo Kim Đồng đang cao hứng rời khỏi cửa hàng bánh bao, tới cửa hàng bánh nướng tiếp theo.

Trông coi cửa hàng bánh nướng là một lão hán tuổi gần bát tuần và cháu trai mình, sản lượng tự nhiên không sánh bằng cửa hàng bánh bao lúc trước, bởi vì thời gian bánh nướng ra lò chậm, rất nhanh đã bị Kim Đồng ăn đến hết hàng.

Bánh nướng tuy chỉ là thức ăn bình thường của dân gian, nhưng lão hán này đã kinh doanh chừng sáu mươi năm, nghiên cứu sáng tạo ra không ít khẩu vị đặc sắc, bên ngoài cứng bên trong xốp giòn, thơm nức ngon miệng, làm cho Kim Đồng ăn no thỏa mãn, thỉnh thoảng hô to khen thưởng.

Vì vậy Kim Đồng khen thưởng một tiếng, Thiển Thiển cũng lại khen thưởng, hảo hảo làm đại sư tỷ thêm nghiện.

Lão hán kinh doanh nhiều năm như vậy cũng chưa có một lần sinh ý tốt như thế, vả lại nhìn thấy Kim Đồng thật tâm thích ăn bánh nướng lão làm, mặt mày mừng rỡ hớn hở, đi tới Hàn Lập khen con bé này có khẩu vị tốt.

Mộng Thiển Thiển tính tiền xong, lại dẫn bọn Kim Đồng đi uống rượu cất bánh trôi.

Tại cửa hàng này, lúc đầu chưởng quầy đã làm xong một nồi lớn, nhân bánh hạt vừng, bánh đậu nhân thịt nhồi, cùng nhân hoa quế, tất cả đều có, trực tiếp bị bọn Hàn Lập bao trọn hết.

Rất nhanh, tin tức nơi đây đã đến một vị Đại Vị Vương, truyền khắp cả con đường.

Thế cho nên tất cả mặt tiền cửa hiệu trên đường, cũng bắt đầu toàn lực thúc giục chuẩn bị, tăng cường nhân thủ đi làm điểm tâm, thức ăn sở trường nhà mình.

Làm xong, ở sát đường lại dựng bàn ghế, nào là đậu hà lan vàng, lư đả cổn nhi, bánh băng da... vân vân, xếp đặt toàn bộ lên.

Lần này, Kim Đồng càng vui vẻ.

Nàng qua lại trên đường, quả thực giống như một vòi rồng, đi qua chỗ nào thì quét sạch mỹ thực chỗ đó, chỉ để lại Hàn Lập và Mộng Thiển Thiển theo ở phía sau, thanh toán cho nàng.

Từ lúc chạng vạng tối, mãi cho đến trăng treo trên ngọn cây, các cửa hàng của cả con đường chưa được Kim Đồng nếm thử qua, cũng không đóng cửa hàng kinh doanh, mà chờ nàng vào xem, nửa con phố vẫn cứ đèn đuốc sáng trưng, không ít chưởng quầy cửa hàng đều xoa tay chà xát, trông chờ đến mòn cả mắt.

Bởi vì vị Đại Vị Vương này, ngoại trừ khẩu vị tốt, còn đặc biệt hào phóng, chỉ cần ăn ngon, sẽ lại khen thưởng, hơn nữa khen thưởng không phải bạc, mà là linh Thạch, lại không phải là linh thạch hạ phẩm, mà là linh thạch trung phẩm, thậm chí còn có ít cửa hàng nhận được linh thạch thượng phẩm, đây chính là vật mà một ít tu tiên giả trông chờ đến đỏ mắt!

Mộng Thiển Thiển vốn cũng không tích góp được nhiều, sớm đã bị Kim Đồng rút không còn bao nhiêu, kết quả còn chưa kịp mở miệng thì Hàn Lập đã tiện tay ném tới một cái túi. Thần thức nàng quét qua một cái, lập tức sửng sốt cả buổi.

Trong túi này đều là linh thạch cực phẩm, có chừng hơn vạn.

Những thứ này tự nhiên là trước đây không lâu bên trong Minh Hàn Tiên Phủ, Hàn Lập đoạt được không biết từ chỗ vị Kim Tiên nào, hôm nay khó có được một đoạn thời gian nhẹ nhõm, hắn tự nhiên vui vẻ của người phúc ta, làm cho Kim Đồng vui vẻ một hồi, hảo hảo cảm thụ một chút mỹ thực trong nhân thế này.

Thật vất vả, cuối cùng ba người mới tới trước Quảng Duyệt Lâu.

Chưởng quầy Quảng Duyệt Lâu là một nam tử mập mạp mặc áo gấm, vừa thấy ba người Hàn Lập tới cửa lầu, lập tức ý cười đầy mặt chạy ra đón chào, trong miệng liên tục kêu "Khách quý lâm môn, khách quý lâm môn..."

Hàn Lập đánh giá sơ qua một chút liền phát hiện người này là một tu sĩ Trúc Cơ Hậu Kỳ.

"Trên lầu còn có phòng trống không?" Hàn Lập liếc qua vị trí đầu bậc thang, mở miệng hỏi.

"Có, có, mời khách quan lên lầu." Chưởng quầy vừa đi trước dẫn đường, vừa mời ba người.

Đi lên lầu, Hàn Lập mới phát hiện trên lầu tuy rằng đèn đuốc sáng trưng, nhưng không biết có phải vì thời gian quá muộn, hay là do chưởng quầy cố ý làm ra, mà không có một bóng người.

"Tất cả những bàn trên lầu này, chúng ta bao hết, tất cả rượu và thức ăn trong lầu các ngươi đều mang lên hết, bày hết lên mấy cái bàn này đi." Sau khi ba người ngồi xuống một vị trí bên cửa sổ, Mộng Thiển Thiển quét mắt toàn bộ lầu hai, phân phó cho chưởng quầy.

"Được rồi, thượng tiên chờ một lát." Chưởng quầy mập mạp lên tiếng, sau đó đi xuống lầu.

Lúc này, trong tay Kim Đồng còn ôm một miếng bánh ngọt phù dung lớn, không biết vì cái gì, cái miệng nhỏ vẫn ăn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra sự vui vẻ thoả mãn.

"Tạo sao chỉ có một mình ngươi ở đây, ca ca của ngươi đã đi đâu?" Hàn Lập thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Mộng Thiển Thiển, đột nhiên mở miệng hỏi.

Mộng Thiển Thiển nghe vậy, đột nhiên sắc mặt hơi ngưng lại, vội vàng nói:

"Lúc trước cao hứng khi thấy Lệ đại nhân trở về nên quên mất việc này. Ta đang muốn bẩm báo với người, ca ca của ta cùng Tôn đại ca đã mang theo mấy người Mộng Hùng trở về Mạnh Trì Quốc rồi."

Hàn Lập nghe vậy, cảm thấy cái tên này có chút quen tai, lông mày không khỏi cau lại, sắc mặt lộ ra một chút hồi ức.

Mộng Thiển Thiển nhìn thấy lông mày hắn nhíu lên, trong lòng nhất thời có chút lo lắng bất an.

"Mạnh Trì Quốc... Chính là quê hương lúc đầu của các ngươi?" Hàn Lập nhớ lại, sau đó mở miệng hỏi.

"Đúng là cố quốc chúng ta. Tôn đại ca đột phá Hóa Thần cảnh, phải đi về thay Tôn thị Hoàng tộc bọn hắn đòi lại công đạo, ca ca của ta khuyên can không được, lại không yên lòng nên cũng đi theo." Mộng Thiển Thiển gật đầu nhẹ nói ra.

Trong khi hai người nói chuyện, người Quảng Duyệt Lâu đã mang rượu và thức ăn lên liên tiếp, tiểu nhị ở bên cạnh cũng nhanh chóng đọc tên món ăn, các hương vị đều đủ, các món ngon rực rỡ muôn màu bày đầy bảy tám cái bàn.

Hàn Lập và Mộng Thiển Thiển vẫn chưa đụng đũa, chỉ có một mình Kim Đồng trực tiếp động thủ khai đao, ăn như gió cuốn.

Mộng Thiển Thiển thấy Hàn Lập không nói lời nào, trong nội tâm có chút lo sợ bất an, thử thay hai người bọn họ giải thích:

"Lệ đại nhân, bọn họ cũng không phải là bất tuân lệnh người, chỉ là... Chỉ là không biết làm thế nào liên hệ đại nhân... Xin người đừng vì chuyện này mà trách tội bọn họ. Thường ngày thoạt nhìn Tôn đại ca giống như không có việc gì, trên thực tế vẫn không buông được chuyện cũ, nếu không lấy tâm tính của huynh ấy, cũng sẽ không tu luyện cần cù như thế."

"Không sao, ta chưa bao giờ không cho phép các ngươi đi báo thù, chỉ là nhất định phải chờ đủ thực lực mới được. Kỳ thật lần này ta trở về Thiên Vân thành, cũng có một số việc giao cho các ngươi." Hàn Lập vẫy vẫy tay, nói ra.

"Xin nghe đại nhân phân phó." Thần sắc Mộng Thiển Thiển buông lỏng, lập tức thi lễ nói ra.

"Không tính là đại sự gì, chỉ là ta sắp ly khai Bắc Hàn Tiên Vực, cũng không biết năm tháng nào mới trở về, ta cũng có duyên phận với các ngươi, nên đến gặp các ngươi an bài một số việc sau này mà thôi." Hàn Lập nói ra.

"Lệ đại nhân phải ly khai? Sao không mang bọn ta cùng đi, mặc dù không có quá nhiều trọng dụng, nhưng có thể đi theo làm tuỳ tùng thay đại nhân làm chút ít việc vặt vãnh." Mộng Thiển Thiển nghe vậy, sắc mặt hơi đổi một chút, vội vàng nói.

"Lần này đường xá hiểm trở, không thể mang bọn ngươi đồng hành. Ta đã chuẩn bị xong đan dược và pháp bảo cho các ngươi, còn có một ít công pháp tu luyện, đều đặt trong vòng trữ vật này. Nếu như bọn hắn không có ở đây, vậy thì đưa ngươi sau này phân phát cho bọn họ." Hàn Lập khoát tay chặn lại, nói thêm.

Hắn nói những lời này xong, tuy thần sắc Mộng Thiển Thiển có chút ảm đạm, nhưng không nói thêm gì nữa.

"Mặt khác, trong vòng trữ vật này còn có ba mươi tấm mặt nạ đầu thú, đều là vật có phẩm cấp thượng giai để che giấu khí tức, đã được xử lý đặc thù, lại còn điều chỉnh một ít cấm chế trong đó, cách sử dụng như thế nào ta đều ghi chép ở bên trong ngọc giản. Ngày sau các ngươi hành tẩu Tiên Vực, nếu có thời điểm không ngờ, có thể dùng để thay đổi dung mạo, che kín dấu vết hoạt động." Hàn Lập tiếp tục nói.

Dứt lời, cổ tay hắn chuyển một cái, lấy ra một vòng trữ vật màu trắng đưa tới.

"Đa tạ Lệ đại nhân đã thay ta cân nhắc chu toàn như thế." Mộng Thiển Thiển nhận lấy, mở miệng cám ơn.

"Sau một khoảng thời gian nữa, tất cả thế lực lớn ở Bắc Hàn Tiên Vực có thể sẽ lộ mặt một lần nữa, đến lúc đó có lẽ sẽ có một trận phong ba lớn khó có thể tưởng tượng quét sạch. Sau khi bọn Vân Quy trở về, các ngươi lập tức lên đường, trước tiến về Ô Mông Đảo ở Hắc Phong Hải Vực. Bên kia ta đã an bài mọi chuyện, sau khi tới tự nhiên sẽ có người tiếp ứng các ngươi." Hàn Lập dừng một chút, sau đó nói tiếp.

"Tuân mệnh." Trong lòng Mộng Thiển Thiển hơi động một chút, lập tức nói.

Hai người tạm thời dừng câu chuyện nhìn qua, mấy bàn thức ăn chung quanh đã bị Kim Đồng ăn sạch không còn chút nào.

Hàn Lập cười cười, cổ tay rung lên, lấy ra một bình rượu ngon có được trước khi chia tay Hô Ngôn Đạo Nhân, rót cho mình và Mộng Thiển Thiển mỗi người một chén, sau đó ngửa đầu uống cạn.

Mộng Thiển Thiển được sủng mà kinh, hai tay vội vàng tiếp nhận chén rượu, cúi đầu ngửi mùi rượu một cái, nhìn ánh mắt đã chuyển hướng ra ngoài cửa sổ của Hàn Lập, ngừng thật lâu không có uống.

Cảnh ban đêm ngoài cửa sổ đang trôi qua, ánh trăng mờ nhạt như nước chảy, chảy qua nóc nhà phía xa, nhìn có chút lành lạnh.

Hàn Lập nhìn vầng trăng khuyết trên không trung kia, trong đầu bắt đầu suy tính hành trình tiếp theo.

Đúng lúc này, lông mày của hắn bỗng nhiên nhăn lại, hai mắt có chút ngưng tụ, liền thấy trên bầu trời phía tây thành có một đạo tàn ảnh đang bay rơi xuống phía trong thành.

Theo sát phía sau, Mộng Thiển Thiển cũng có cảm giác, sắc mặt thoáng biến đổi.

"Đi." Lúc này Hàn Lập nói ra.

Mộng Thiển Thiển vội vàng gật đầu nhẹ, lấy ra một quả Linh Thạch, đặt trên mặt bàn.

Hàn Lập lập tức một tay kéo Kim Đồng đang nắm hai cái móng heo qua, tay kia bắt lấy bả vai Mộng Thiển Thiển, ba đạo nhân ảnh trong nháy mắt biến mất ở lầu hai Quảng Duyệt Lâu.

Cơ hồ trong nháy mắt, thân ảnh ba người cũng đã xuất hiện ở thành tây Quan Nguyệt Viên.

Cấm chế các nơi trong vườn không ít, lại không có nửa điểm phản ứng, căn bản không kịp bắt được tung tích ba người.

Tiến vào khu vực bên trong một cái sân nhỏ, Hàn Lập liếc mắt liền thấy được thân ảnh vừa rồi rơi từ trên không trung xuống, là một đầu đại điểu màu xanh toàn thân đầy vết thương.

Chim to tựa hồ cũng nhìn thấy mấy người Hàn Lập, trong đôi mắt hiện lên một tia ánh sáng, trong miệng phát ra trận trận tiếng kêu khàn khàn.

"Niệm Vũ..." Sắc mặt Mộng Thiển Thiển trắng nhợt, vội vàng phi độn qua hướng con chim lớn kia.

Hàn Lập buông cánh tay Kim Đồng ra, cũng đi theo qua.

Lúc đầu Kim Đồng đang ăn cái gì, đột nhiên bị túm đến nơi đây, trong lòng tất nhiên là không muốn, thời điểm đang tức giận, liền thấy đầu đại điểu màu xanh với thân chồng chất vết thương kia.

Con mắt nàng xoay chuyển một cái nhanh như chớp, gặm hai ba lần là xong móng heo bóng nhẫy trên tay, bàn tay nhỏ bé chà xát một cái, nhếch miệng lên quẹt một cái to với vẻ vui vẻ bất thiện.

Đại điểu màu xanh tựa hồ cũng đã nhận ra ánh mắt của nàng, cổ lập tức co rụt lại, hoảng sợ vạn phần, vội vàng dựa sâu vào ngực Mộng Thiển Thiển.
Nhấn Mở Bình Luận