Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

PHÀM NHÂN TU TIÊN CHI TIÊN GIỚI THIÊN (PHÀM NHÂN TU TIÊN 2)

Dịch: Độc Hành

Đề tự: Hầm Lạc

Dược điền nơi ấy đã sửa sang

Lục dịch rơi xuống, toả lục quang

Mở mang thêm đất, trồng thêm thuốc

Động thiên đến lúc đã sẵn sàng

Lại còn rộng rãi hồ, non, nước

Làm nơi tu luyện của Ma Quang

Gọi ra Hoả Điểu, luyện Túc Sát

Đan ra ngun ngút, toả hào quang.

Trải qua thời gian dài hấp thu và bảo dưỡng, linh thổ trong linh dược viên gần Tử Trúc Lâm tựa hồ đã chuyển hoá sơ bộ, thêm nữa lúc trước bố trí trận pháp hấp dẫn, khiến cho thiên địa linh khí ẩn chứa trong đó đã hơn xa lúc trước.

Sau một phen dò xét, Hàn Lập hết sức hài lòng, liền bảo cự viên khôi lỗi gieo tất cả các loại linh dược xuống.

Sau đó, hắn lại đem các loại linh thảo lúc trước thu thập như Cuồng Diễm Thảo, Cực Mục Thảo, căn cứ thuộc tính khác nhau, phân ra gieo xuống từng khu vực.

Chỗ sâu nhất trong dược viên, Hàn Lập lấy bộ rễ linh thụ màu vàng nâu lúc trước lấy được trong Minh Hàn tiên phủ gieo xuống, tiếp đó lấy Chưởng Thiên bình từ ngực ra, nhỏ xuống một giọt lục dịch mới ngưng tụ ra trước đó không lâu.

Lục dịch rơi vào chỗ đứt gãy trên rễ cây, sáng lên một chút lục quang, liền bị rễ cây hấp thu vào rồi biến mất không thấy gì nữa.

Hàn Lập đứng quan sát một lát, thấy không có biến hoá nào, cũng không để ý nữa, lại tiếp tục gieo trồng những linh thảo khác.

Sau một phen bận rộn, hắn phát hiện mình thu thập hạt giống linh dược quá nhiều, mà diện tích dược viên lại không đủ lớn, hạt giống linh dược vẫn trồng chưa hết, diện tích không đủ dùng, hắn đành phải gọi ra một nhóm khôi lỗi cự viên, tiếp tục mở rộng dược viên.

Linh điền mới mở ra chưa được linh dịch tẩm bổ, linh khí quá mức yếu kém, không thích hợp gieo trồng linh thảo cao giai, Hàn Lập đành phải tạm thời dừng việc gieo trồng lại.

Hắn đi tới một góc linh điền mới mở, tay vung lên, từng đoàn tiên linh lực bao lấy nước bùn màu tím đen bỗng hiện ra rơi xuống đất.

Sau khi nước bùn rơi xuống đất, Hàn Lập giống như một người thợ dán vách, hai tay ở trong hư không không ngừng chuyển động, trên mặt đất liền có một đôi bàn tay thanh quang lớn do tiên linh lực ngưng tụ thành, không ngừng kéo tới kéo lui, làm cho linh điền hòa làm một thể.

Không lâu sau, mảnh linh điền vừa mới xây dựng trở thành một phiến đầm lầy, bên trong thỉnh thoảng toát ra một cái bong bóng màu tím, nổ tung toả ra hơi nóng cuồn cuộn.

Hàn Lập nhìn phía trên đầm lầy bắt đầu ngưng tụ ra sương mù màu tím cùng ẩn hiện trong đó từng tia hồ quang điện, hài lòng gật đầu, những thứ này chính là Lôi Trạch Tức Thổ, đến ngày nay mới có chỗ bố trí.

Sau đó, tại chỗ linh điền Lôi Trạch này, hắn gieo xuống đạo binh mẫu đậu.

Làm xong hết thảy, Hàn Lập đi vào trong tử trúc lâu một lát, thời điểm đi ra Tử Trúc Lâm bỗng nhiên lại nhớ tới một chuyện, cổ tay xoay chuyển lấy ra một hộp ngọc.

Hộp ngọc mở ra, Hàn Lập lấy ra một sợi rễ Linh Trúc màu bạc, gieo trồng xuống một mảnh đất trống trong rừng trúc.

Sau đó, hắn giống như một lão chủ nông, nhìn tân dược viên của mình một lát, lúc này mới rời khỏi động thiên Hoa Chi, trở lại mật thất động phủ.

Đứng trong mật thất trầm ngâm chốc lát, hắn quay người ra khỏi mật thất, đi đến chỗ bế quan tu luyện của Ma Quang, kêu gã tỉnh lại.

Qua thời gian tu luyện dài như vậy, Ma Quang đã dung hợp với cỗ thi thể Hôi Tiên kia càng thêm chặt chẽ, khí tức phát ra cũng đã vững vàng đạt tới Kim Tiên đỉnh phong.

Mặt khác, khi thúc giục bí thuật, tu vi còn có thể nhảy lên tới Thái Ất sơ kỳ đỉnh phong, hơn nữa có thể bảo trì trong thời gian ba nén nhang, nghiễm nhiên đã vượt trên Hàn Lập một bậc.

"Hàn đạo hữu gọi ta tỉnh lại, chắc là có chuyện gì?" Ma Quang mở mắt ra, nhìn Hàn Lập trước mặt, hỏi.

"Kỳ thật cũng không có gì quan trọng, trước đó không lâu ta tìm được một chỗ để Ma Quang đạo hữu bế quan tĩnh dưỡng, như vậy, đạo hữu không cần một mực câu thúc ở tấc vuông nho nhỏ này." Hàn Lập lạnh nhạt nói.

"Ồ? Ta có thể ở trong cốc này hay là ngoài núi?" Ma Quang nghi hoặc hỏi.

"Đều không phải. Chỗ đó kỳ thật ở bên trong một kiện Động Thiên chi bảo, không gian trong đó không nhỏ, Ma Quang đạo hữu có thể ở tạm trong đó." Khoé miệng Hàn Lập giật nhẹ, nói.

"Vậy thì phải chúc mừng Hàn đạo hữu rồi." Ma Quang nghe vậy, hơi chần chờ một lát, vừa cười vừa nói.

Hàn Lập không nói gì thêm, trên ngón tay lồng trong tay áo loé lên hoa ảnh, một đạo ngân quang từ đó bắn ra, hóa thành một đạo quang môn màu bạc, đứng lặng trước người Ma Quang.

Lúc này Ma Quang mới đứng lên, đứng trước quang môn nhìn đánh giá một chút.

"Mời vào, trong này còn có không ít sát khí lưu lại, lúc Ma Quang đạo hữu tu luyện đừng ngại hấp thu cho mình dùng." Hàn Lập nhìn Ma Quang một chút, nói.

Ma Quang nghe xong, không do dự nữa, cất bước tiến vào trong động thiên.

Gã vừa bước lên đầu đường mòn xương trắng, liền ngắm nhìn bốn phía một chút, bỗng nhiên mỉm cười nói: "Linh khí và sát khí cùng tồn tại, Động Thiên chi bảo này không đơn giản a, ngược lại là rất thú vị..."

Lúc này, thanh âm Hàn Lập từ bên ngoài truyền vào: "Đạo hữu có thể tạm thời ở trong tử trúc lâu, an tâm tu luyện là được, nếu không có chuyện quan trọng, ta sẽ không quấy rầy ngươi."

Thanh âm vừa rơi xuống, toà quang môn màu bạc trong mật thất lập tức thu vào, biến mất không thấy gì nữa.

Hàn Lập ngừng cười, thu hai ngón tay vào ống tay áo, nắm thành quả đấm, quay người trở về mật thất.

...

Nửa tháng sau.

Hàn Lập chắp tay đứng bên trong mật thất, ánh mắt nhìn lên những hoa văn phức tạp trên đan lô đặt trên mặt đất, ánh mắt có chút phiêu hốt bất định.

Sau một lát, ánh mắt của hắn hơi ngưng tụ, tâm niệm vừa động, bên cạnh liền có một đạo ngân quang hiện lên.

Phệ linh hỏa điểu hóa thành Ngân diễm tiểu nhân hiện ra, quay tít một vòng giữa không trung, lấy một tư thế có chút buồn cười nhảy lên nắp đan lô màu bạc.

Nét mặt Hàn Lập lộ ra vẻ áy náy mỉm cười, nói với nó:

"Từ khi đến phiến Phù Vân sơn mạch vẫn đè ép tính khí của ngươi, cũng không có linh diễm Dị hỏa bổ sung cho ngươi, hẳn là buồn chán lắm a? Giờ luyện thành Túc Sát Đan, giải quyết vấn đề Sát suy của ta, chúng ta liền rời khỏi nơi này."

Cũng không biết Ngân diễm tiểu nhân có nghe hiểu lời hắn hay không, nhưng thấy lông mày Hàn Lập hơi cau lại, liền nhảy cà tưng lên đầu vai hắn, vỗ nhè nhẹ giống như muốn trấn an hắn.

"Ta không sao, chỉ là không biết Túc Sát Đan này có công hiệu hay không. Bất quá cũng không quan hệ, trước luyện chế rồi hãy nói." Hàn Lập quay đầu nhìn Ngân diễm tiểu nhân, mở miệng nói ra.

Thân hình Ngân diễm tiểu nhân lập tức nhảy lên, nhún nhảy giữa trời, sau đó nhảy lên trên lò luyện đan, trên thân "Vọt lên" một cái, bốc cháy lên ngân diễm hừng hực.

Hàn Lập thấy thế, mỉm cười, đưa tay cách không vẩy một cái vào nắp lò, lấy tâm niệm liên hệ với nó.

Ngân diễm tiểu nhân lập tức hiểu ý, ngừng nhún nhảy, gương mặt tròn vo bỗng nhiên phùng lên phun ra một đoàn hoả diễm to lớn không tương xứng với thân hình của nó.

Ngân diễm hóa thành một mảnh sóng lửa, ở giữa không trung cuốn một cái, tràn vào đan lô màu bạc phía dưới, cháy hừng hực.

Chỉ thấy đoàn Ngân Sắc Hỏa Diễm ở giữa không trung vòng qua một nửa đan lô, trực tiếp bay xuống phía dưới đan lô, vọt lên một cái rồi bốc cháy lên.

Sau một lát, nhiệt độ bên trong mật thất tăng cao nhanh chóng, một cỗ sóng khí nóng bỏng chậm rãi bốc lên.

Trên đan lô bàng bạc sáng lên linh văn, tám phù văn điêu khắc ở thân lô lóe ra tia sáng chói mắt, đan lô dần dần chuyển thành màu đỏ hồng, được ngân diễm cuồn cuộn kéo lên lơ lửng treo giữa không trung, chấn động rung rung.

Ngân diễm tiểu nhân đứng ngồi không yên, một hồi lẻn đến bên trong hoả diễm dưới đáy lò, một hồi lại bay ra ngoài xếp bằng trên nắp lò, thỉnh thoảng lại còn nhìn Hàn Lập một hồi lâu.

Hàn Lập một mực chú ý đến biến hoá lô hỏa, thấy thời cơ đã đến, liền vẫy tay một cái.

Mấy chục loại linh dược, bao gồm cả Huyền Chỉ Tinh Thạch từ trong vòng trữ vật bay ra, bị một đoàn thanh quang nghiền ép hoá thành từng loại thuốc bột, được dẫn dắt bay vào trong lò đan.

Không lâu sau, Hàn Lập lại lấy ra một loại linh dịch màu xanh sẫm đổ vào trong đó.

Khi loại linh dịch này bay vào đan lô, trên đan lô lập tức toả ra một tầng bột phấn phảng phất màu xanh đồng nhạt, nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy gì nữa, một mùi vị cổ quái khó nói nên lời lập tức từ trong mật thất lan tràn ra.

Đợi cho mùi lạ này dần dần phai nhạt, Hàn Lập lật tay một cái, một mảnh thanh quang hiện lên, ba cây linh thảo hơi mờ cao khoảng 1 thước lơ lửng trước người hắn.

Phiến lá cây này thông suốt mỏng manh giống như băng tinh, bên trong phân bố rõ ràng mạch lạc, tản ra quang mang xanh biếc, chính là Khổ Lạc Hoa.

Ba cây này cũng bị thanh quang nghiền ép vò lại thành ba nhúm, liên tiếp bay vào trong lò đan.

Làm xong những việc này, Hàn Lập nhìn đan lô một chút, quay người đi đến bên bồ đoàn khoanh chân ngồi xuống.

Hắn ngẩng đầu nhìn nóc mật thất một chút, đột nhiên ngón trỏ và ngón giữa tay phải chỉ lên trên một cái.

Chỉ thấy phía trên hai ngón tay tuyết trắng sáng lên quang mang, lập tức có một đạo ngân quang bắn lên đỉnh mật thất.

"Phốc" một tiếng vang nhỏ.

Mái vòm mật thất trực tiếp bị phá mở ra một lỗ tròn to bằng cánh tay trẻ con, một đạo quang mang lạnh lẽo từ trong đó phóng xuống.

Tiếp đó, Hàn Lập lấy bình nhỏ màu lục từ trước ngực xuống, đặt dưới ánh trăng, để ánh trăng nhìn trăm lần không chán ngưng tụ vào trong bình.

...

Thời gian nhoáng một cái đã qua ba năm.

Bên trong mật thất động phủ Hàn Lập, ngân diễm cháy ngút trời, bao phủ toàn bộ đan lô vào trong.

Nắp lò phía trên đan lô chấn động không ngừng, phát ra trận trận âm thanh, đã không thể đè nén được nữa, muốn bung ra.

Bất quá, một Ngân diễm tiểu nhân đang ngồi xếp bằng trên đó, hai cánh tay đè xuống nắp lò, gắt gao chặn lại, làm cho nó không thể bung ra thân lò.

Hàn Lập ngưng trọng đứng ở một bên đan lô, nhìn chằm chằm động tĩnh trên lò.

Chính vào lúc này, một đoàn hắc vụ giống như sát khí từ khe hở nắp lò thẩm thấu ra, gặp ngân diễm liền bị đốt cháy hết, biến mất không thấy gì nữa.

"Được rồi." Mắt Hàn Lập sáng lên, lập tức mở miệng nói ra.

Ngân diễm tiểu nhân nghe tiếng, hai tay vỗ một cái vào nắp lò, thân hình bỗng nhiên lướt lên.

Hỏa diễm bao bọc chung quanh lò cũng theo đó cùng bay ra, trở lại toàn bộ trên người nó.

Không có hỏa diễm chèo chống, đan lô màu bạc rơi xuống mặt đất "Bang" một tiếng, nắp lò "Đùng" một tiếng văng ra.

Chỉ thấy ba đám hắc quang từ đó bắn ra, bị một mảnh hào quang màu xanh cuốn một cái, liền bay đến trên tay Hàn Lập.
Nhấn Mở Bình Luận