"bang!"Hàn Lập nắm chặt hai tay, đem một quyền hung hăng đánh vào mặt bàn.
"Dùng công cụ đem cái bình đập bể ra." Đây là Hàn Lập sau khi suy đi nghĩ lại mới đưa ra quyết định này. Sử dụng phương pháp bạo lực để mở cái bình đã được hắn nghĩ đến từ sớm, nhưng đây không phải là biện pháp tốt nhất. Cách làm này, mặc dù đơn giản và rõ ràng, lại trực tiếp tiện lợi sử dụng. Nhưng vừa nghĩ đến, cái bình xinh đẹp kỳ lạ như thế, cũng sẽ không có phương pháp nào có thể bảo trì nguyên trạng, hoàn toàn không tổn hại, Hàn Lập cảm thấy trong lòng thương tiếc, thập phần không tình nguyện. Nếu như còn có biện pháp khác mở nó ra, Hàn Lập dù nói cái gì đi nữa cũng sẽ không sử dụng phương pháp thô bạo như thế. Nếu hắn kêu sư huynh giúp đỡ, có lẽ có khả năng mở bình tử, nhưng tận đáy lòng Hàn Lập sớm đã bất tri bất giác đem nó trở thành bảo vật của chính mình, vạn phần không muốn để cho ngoại nhân biết. Hơn nữa, trên núi mỗi người đều có khả năng là chủ nhân của vật bị mất này, nếu biết bình tử ở tại chỗ mình, không phải là muốn thu hồi sao? Cái bình nhỏ đúng là xinh đẹp, thú vị, hắn bây giờ vạn lần không nỡ trả nó về. Hàn Lập bây giờ đã bị thần bí vật phẩm trong bình làm nổi lên lòng hiếu kỳ. Hắn mặc dù biết, có lẽ đây chỉ là cái bình không, nhưng hắn vẫn nguyện ý đánh bạc một phen, đánh bạc với đồ vật bên trong, chắc chắn so với thân bình sẽ thú vị hơn. Càng nghĩ như vậy, Hàn Lập trong lòng càng ngứa ngáy khó chịu. Hắn nếu như không giải khai được sự nghi ngờ chứa trong bình, thì hắn buổi tối không thể ngủ ngon được. Chủ ý đã định, Hàn Lập len lén chuồn tới phòng chứa tạp vật ở trong cốc, từ trong đống công cụ lấy ra một cái tiểu thiết chùy tương đối nặng, mang nó trở về phòng mình. Trở về phòng mình, hắn từ trong góc phòng tìm ra một nửa viên gạch (thanh chuyên) cứng rắn bị bỏ đi, lại hay bên trong phòng có một chỗ đất trũng tương đối bằng phẳng, đem viên gạch đặt ngay ngắn tại chỗ này, lại đem bình tử gác nằm ngang một cách vững vàng trên viên gạch. Tay phải Hàn Lập giơ tiểu thiết chùy lên hơi cao, tại không trung dừng lại một chút, sau đó quyết đoán đập vào bộ phận lồi ra của bình – bụng bình.
"Băng!"Bởi vì sợ dùng lực quá mạnh sẽ phá hư vật chứa trong bình cho nên lần đầu tiên đích thị chỉ đập nhẹ nhẹ vào mặt trên, dò xét một chút độ cứng rắn của nó. Chứng kiến không có một vết xước nào xuất hiện, Hàn Lập trong lòng yên tâm, xem ra có thể dụng khí lực lớn một chút để đập bể bình.
"Băng!" Năm phần công lực
"Băng!" Bảy phần công lực
"Băng!" Mười phần công lực
"Băng" Mười hai phần công lực
Hàn Lập sử dụng khí lực càng lúc càng mạnh hơn, cánh tay vung lên càng lúc càng quá mức, thiết chùy hạ xuống với tốc độ càng lúc càng nhanh hơn. Thậm chí cú đập cuối cùng, làm cho nửa thân bình ngập vào trong viên gạch, nhưng toàn thân bình vẫn bảo trì hoàn chỉnh, một chút mảy may dấu hiệu bị đập bể cũng không có. Hàn Lập sợ ngây người, vẫn không dám tin, lấy tay sờ sờ chỗ bị thiết chùy đập, không có một vết xước nào lưu lại trên bề mặt, vẫn óng ánh xanh biếc, khắp mặt bình vẫn sáng bóng. Việc này đúng là ngoài ý liệu của Hàn Lập. Hàn Lập lúc này mới chính thức khẳng định chắc chắn, tiểu bình tử này tuyệt đối không phải là đồ vật tầm thường, quyết không phải là bị người cố ý bỏ đi, tám chín phần là người chủ không cẩn thận làm mất. Hiện tại nói không chừng người mất tại trên núi tìm kiếm vật này, nếu muốn giữ nó nhất định phải cất giấu kỹ, không thể cho ngoại nhân nhìn thấy cái bình này. Trong mắt Hàn Lập, chỉ cần chính mình không phải chủ động lén trộm đi, từ trên mặt đất nhặt được đương nhiên là sở hữu của chính mình. Nếu là một vật bình thường, có lẽ hắn sẽ trả lại cho người chủ, nhưng bình tử này thần bí như thế, có thể là của phú gia đệ tử hoặc giả là người có địa vị, thân phận ở trên núi, mà Hàn Lập đối với hai loại người này đều không có ấn tượng tốt. Hàn Lập từ nhỏ đã rất cực khổ, mọi người trong nhà cả ngày đều rất bận rộn, cũng thường thường không đủ cơm để ăn. Tại trong Thất Huyền môn, hắn thường thấy một loại người phung phí tiền bạc, ăn uống xa xỉ, (Thất Huyên môn đệ tử nếu không thích ăn thức ăn bình thường, mặt khác có thể bỏ tiền, thức ăn sẽ được cung cấp đặc biệt hơn.) dùng tiền không sợ hao tốn. Mỗi lúc như thế này, Hàn Lập thấy tâm lý không thể nào thoải mái. Hơn nữa các phú gia đệ tử này thường bài xích, xem thường các đệ tử đến từ những địa phương nghèo đói, thường xuyên dùng ngôn ngữ chế nhạo, vũ nhục kẻ khác, thậm chí giữa hai bên còn có mấy lần xung đột nhỏ nhỏ, khi đó giữa bọn hài đồng cũng vài lần đánh nhau hội đồng. Hàn Lập cũng tham gia đánh nhau một lần, chỉ tiếc chính là hắn bị bọn phú gia đệ tử võ công khá hơn đánh cho mặt mày méo mó tội nghiệp, không thể xuất môn gặp người. Sau khi nghỉ ngơi mấy ngày mới khôi phục bình thường. Về phần những người trên núi có chút thân phận cũng không để lại cho Hàn Lập ấn tượng tốt. Từ Vương hộ pháp bỏ túi tiền bạc hối lộ của Tam thúc, đến Vũ Nham dựa hơi quyền thế của Mã phó môn chủ mà trực tiếp tiến nhập Thất Tuyệt đường. Mặc dù không thấy bao nhiêu đại nhân vật trên núi, nhưng hình tượng cái loại đại nhân vật trong mắt của tiểu hài tử lúc trước đích vĩ đại, giờ cũng đã vỡ tan không sai biệt lắm. Đối với hai loại người bỏ đi này, Hàn Lập hoàn toàn không muốn nghĩ tới, còn muốn chơi khăm chúng. Nghĩ tới đây, Hàn Lập lập tức từ trên cổ chính mình lấy ra một cái túi da. Cái túi da này khi hắn rời nhà đi, Hàn mẫu cố ý dụng một tấm da thú may cho hắn, có khả năng không bị thấm nước, lại cấp cho hắn một cái bùa bình an dùng răng dã trư chế thành, hi vọng có thể bảo hữu hắn bình bình an an, vô bệnh vô tai. Hàn Lập mở cái túi da ra một ít, đem cái bình cùng bùa bình an để cùng nhau rồi buộc chặt lại, tiếp theo lại đem túi đeo trở lại trên cổ. Sau khi làm xong hết thảy việc này, hắn hướng xung quanh nhìn một chút, không có ai. Hắn mới ưỡn thẳng ngực lên, vỗ vỗ một chút lên chỗ nhô ra của cái túi trên ngực mình, hiểu được chỗ này sẽ không làm người khác chú ý. Lúc này hắn mới tự mình cảm giác được tâm lý tin tưởng hơn nhiều, sợ lại xuất hiện điều gì ngoài ý muốn, cái bình sẽ bị người chủ tìm được, thu hồi về. Hàn Lập bí mật đem thiết chùy để trở về chỗ cũ, làm bộ dáng như không có chuyện gì, tại thần thủ cốc chậm rãi, nhàn nhã đi dạo trong chốc lát, cho đến khi sắc trời hoàn toàn tối đen, mới đem theo cái chân bị thương trở về bên trong phòng.