Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Hàn Lập tỉnh lại, không có lập tức đi ra khỏi hốc cây, mà lại khoanh chân ngồi xuống.

Trong cơ thể linh lực mênh mông, pháp lực đã khôi phục đến đỉnh điểm để tiến vào cấm địa.

Cảm giác mệt mỏi đã biến mất, thể lực cực kỳ sung mãn.

Khôi phục lại thực lực xong, Hàn Lập mới chậm rãi mở hai mắt ra, trong lòng cực kỳ vừa ý!

Hắn lúc này mới đứng dậy, kiểm tra xem xét phù lục cùng pháp khí trong túi trữ vật, chuẩn bị cẩn thận thật tốt lần cuối cùng.

Ngày đó từ trên người đồng đảng của tên râu quai nón, tìm được mấy cái túi trữ vật, Hàn Lập trước kia căn bản cũng chưa có nhìn kỹ. Hiện tại cũng muốn nhìn qua một lần, xem xem có thứ pháp khí nào có thể dùng được hay không.

Nói thật ra, bất luận là túi trữ vật nào của hai người đại hán râu quai nón hẳn đại đa số là pháp khí bậc thấp. Sau khi xem một lúc, Hàn Lập liền không nói lời nào!

Tổng cổng năm túi trữ vật chỉ có hai mươi ba món pháp khí, trong đó hạ phẩm pháp khí năm món, trung phẩm pháp khí bảy món, chỉ có mười một kiện thượng phẩm pháp khí.

Có một túi trữ vật có hai kiện hạ phẩm pháp khí cùng hai kiện trung phẩm pháp khí, thượng phẩm pháp khí căn bản không có món. Điều này làm Hàn Lập không khỏi cảm khái.

Đệ tử phổ thông cùng với đệ tửu tinh duệ của thế gia thật sự là khác biệt!

Như một cái túi trữ vật lớn mà ngay cả một kiện đính cấp pháp khí cũng không có. Không trách ngày đó gã râu quai nón bị mình dùng "Thổ lao thuật" vây khốn mà một biện pháp để thoát thân cũng không có, chỉ có thể trở mắt nhìn mình dùng "Kim quang chuyên" lấy mạng.

Hàn Lập nghĩ tới nữ tử có nhiều bảo vật cùng đỉnh cấp pháp khí của Phong Nhạc, không khỏi cảm thán đối với đệ tử bình thường!

Không nghi ngờ, người khác vừa thấy hắn công pháp nông cạn, liền theo bản năng cho rằng thực lực hắn rất yếu. Không có lo lắng chút nào về việc hắn có pháp khí lợi hại. Thì ra đệ tử bình thường lại có ít pháp tốt như vậy!

Hiện tại Hàn Lập có thể hiểu được. Ngày đó tại đại điện Hoàng phong cốc, vì sao có rất nhiều đệ tử vừa thấy thượng phẩm pháp khí lại kích động như thế! Xem ra Hoàng phong cốc đối đãi với đệ tử xem ra cũng không tệ! Dù sao còn có thể bỏ ra hơn mười kiện thượng phẩm pháp khí để ủng hộ sĩ khí bọn họ!

Thật ra Hàn Lập đã nhầm lẫn về việc này! Cho dù các phái có xuất ra đệ tử tinh anh đi vào cấm địa, nhưng số đệ tử trên người có được đính cấp pháp khí cũng rất là ít.

Giống như nữ nhân lắm bảo vật nọ có một kiện đính cấp pháp khí, bản thân cũng là tinh anh trong hàng đệ tử, cũng chỉ có một vài người mà thôi. Hơn nữa phần lớn đều là có gia tộc cường đại. Những đệ tử tinh anh bình thường không thể so sánh cùng!

Như vậy Hàn Lập có được ba, bốn kiện đính cấp pháp khí đã có thể khiến những người gọi là đệ tử tinh anh chảy nước miếng vì thèm! Dù sao tiến vào Kết đan kỳ, ngoại trừ "phù bảo", đỉnh cáp pháp khí là lợi hại nhất mà mọi người ỷ vào lúc tranh đấu. Mỗi một kiện đính cấp pháp khí đều có thể làm cho thực lực bản thân tăng lên!

Hàn Lập khi ở tại Hoàng phong cốc, bởi vì ít cùng sư huynh đệ tiếp xúc, cho nên mới không hiểu rõ mấy sự tình này của tu tiên giới. Hắn còn nghĩ mỗi tinh anh đệ tử đều có đỉnh cấp pháp khí!

Điều này cũng khó trách, ai bảo từ khi hắn cùng vị "Lục sư huynh" kia đại chiến tới nay, mấy lần đều gặp phải địch nhân có đỉnh cấp pháp khí. Chính điều này làm hắn đối với đỉnh cấp pháp khí không khỏi sinh ra ảo giác, khiến hắn có hiểu lầm lớn như vậy.

Mặc dù hiện nay hắn biết đệ tử bình thườngúât thiếu hụt pháp khí, nhưng có đỉnh cấp pháp khí có giá trị, điều này đối với Hàn Lập mà nói không biết là họa hay phúc?

Trung phẩm pháp khí Hàn Lập tự nhiên xem nhẹ, sẽ không quan tâm đem ra sử dụng. Hắn đem mười một món thượng phẩm pháp khí ra dùng thử một phen, cuối cùng phát hiện ba kiện có uy lực lớn nhất.

Một thanh phi đao, một kim bạt, một cái bình ngọc! Những thứ này đều là thứ Hàn Lập cần.

Phi đao cùng kim bạt đều là pháp khí tấn công, không có gì để nói nhiều. Nhưng cái bình ngọc này thật là hiếm thấy, dường như là pháp khí có tính chất phụ trợ.

Từ cái bình kia có thể phun ra độc vụ mênh mông, làm nhiễu loạn địch nhân, còn làm cho người ta trúng độc mà chết! Nghe chừng công hiệu của cái bình ngọc này cũng không tệ lắm. Nhưng kỳ thật lại là một pháp khí uy lực yếu. Bởi vì có ngũ hành hộ tráo có thể ngăn cản độc vụ bên ngoài, căn bản không thể làm người tu tiên chân chính bị trúng độc!

Nếu không phải Hàn Lập thấy độc vụ màu xanh biếc này tạm thời có thể che mắt địch nhân, khiến cho đối phương phiền toái vì không nhìn được thì hắn nhất định sẽ không chọn pháp khí này.

Xem xét lại hết thảy mọi thứ trên người xong, Hàn Lập liền lặng lẽ rời khỏi hốc cây. Sau đó xác định phương hướng, chậm rãi đi tới.

Sau khi sương mù bị xua tan, trực tiếp tiến tới ngọn núi kia tuyệt đối là không được! Sẽ bị vô số yêu thú chú ý tới, bị vây công mà chết. Qua bao năm đến nay, đã tìm ra con đường nhỏ có thể an toàn tiến vào ngọn núi. Hàn Lập liền thẳng tiến đi tới.

Thông đạo.

Lối vào thông đạo không xa. Hàn Lập trong chốc lát đã chạy đến địa phương mà tư liệu đã nói tới.

Sau khi ẩn nấp ở sau một vài cây đại thụ, nhìn thấy trước mắt dầy đặc sương mù thì Hàn Lập thật sự chấn động!

Sương trắng mù mịt cơ hồ che lấp cả bầu trời! Không cần nói không thấy lối vào, ngay cả khoảng cách một trượng, Hàn Lập cũng không thể nhìn thấy rõ!

Không nghi ngờ, trước kia không có "Nguyệt dương bảo châu" thì cơ hồ không ai dám tới gần núi này! Cứ nghĩ sương mù dầy đặc như vậy, phải chịu công kích bất ngờ không biết của các loại yêu thú, Hàn Lập cũng không có lời nào để nói nữa!

Sương mù rộng như vậy, xem ra đệ tử đang giữ bảo châu còn chưa có bắt đầu thi pháp khu trừ sương mù!

Hàn Lập nghĩ như vậy, liền đứng ở phía sau cây đại thụ, bắt đầu yên lặng chờ đợi!

Nơi Hàn Lập đứng chính là một địa phương có nhiều sương mù, khắp nơi đều là bụi rậm cùng hoang thảo, cho dù có ẩn dấu mười mấy người cũng không có vấn đề gì.

Hàn Lập mặc dù không phát hiện sự tồn tại của những người khác nhưng cũng biết ở đây khẳng định còn có người khác. Dù sao có thể trèo lên núi cũng chỉ có con đường này mà thôi. Chỉ là hiện tại là lúc lên núi, cho nên mới không có ai quan tâm tới người khác.

Thời gian, từng khắc, từng khắc trôi đi!

Hàn Lập chịu khổ đợi khoảng ba, bốn canh giờ. Bỗng nhiên cảm thấy phía tây nam truyền đến một cỗ linh lực kinh người, tiếp theo một cột sáng màu trắng cao tới tận trời hiện ra! Từ sương mù mờ mịt trên không, ngưng tụ thành một quang cầu thật lớn.

Mặc dù quang cầu hình thành, nhưng cột sáng không có dừng lại, không ngừng rót năng lượng vào trong quang cầu. Vì thế quang cầu càng lúc càng lớn, ngày càng chói mắt. Cuối cùng giống như một vầng thái dương, khiến cho người ta không dám nhìn chăm chú!

Một lát sau, cột sáng đột nhiên biến mất, chỉ để lại hai quang cầu thật lớn nổi trên không trung.

Nhưng quang cầu tồn tại cũng không lâu, trong chớp mắt liền vặn vẹo, biến đổi hình dạng, biểu hiện giống như đột nhiên bị nén lại. Điều này làm cho Hàn Lập sợ ngây người, miệng há hốc ra quên cả khép lại!

"Phành" một tiếng nổ kinh thiên động địa, quang cầu to lớn rốt cục cũng nổ tung trong không trung, biến thành vô số ánh sáng nhỏ cỡ nắm tay hạ xuống, tiến tới gần những mảng sương mù lớn. Trông thật diễm lệ, giống như một trận mưa ánh sáng!

Mỗi một quang cầu màu trắng rơi vào bên trong sương mù, lập tức khiến cho sương mù dầy đặc lập tức sống động như giao long, liều mạng tấn công trung tâm quang cầu. Nhưng vừa tiếp xúc sương mù ngay lập tức bị quang cầu làm cho tiêu tan, nhưng quang cầu cũng ảm đạm không ít.

Khi mà càng nhiều quang cầu cùng sương mù tiếp xúc, sương mù dày đặc dường như trở thành sóng thần, vụ khí không ngừng quay cuồng, sôi trào! Giống như cự hình yêu thú đang đánh nhau, cuối cùng đang giãy dụa.

Hàn Lập hai mắt không chớp, giương mắt nhìn tất cả. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy uy lực chân chính của pháp bảo cao cấp! Hắn rung động trong lòng, ở sâu trong nội tâm tràn ngập sự hâm mộ cùng sự khát vọng!

Sương mù sau khi cùng quang cầu đả đấu một phen, rốt cục bắt đầu tan ra, làm xuất hiện hình dáng to lớn của ngọn núi, lần đầu tiên xuất hiện trước mặt bọn người Hàn Lập.

"Thật là lớn!"

Nhìn thấy như vậy những người này không khỏi sợ hãi kêu lên. Hàn Lập cũng không có ngoại lệ, ở trong số đó!

Phía trước Hàn Lập mà một ngọn núi cao đến dọa người!

Nhìn lại, thấy núi cao ngàn trượng, ngọn núi cao ngất trong mây, nhìn không thấy đỉnh núi. Trên đỉnh núi đầy những quái thạch cùng gờ đá, cùng vô số cây đại thụ mấy người ôm không hết. Điều khiến người ta kinh hãi chính là hai bên sườn núi kéo dài liên miên không dứt, địa thế nguy hiểm, kéo dài rất xa, chẳng biết đến đâu mới là cuối.

Sườn núi đối diện bọn người Hàn Lập, khá là dễ chịu, phương hướng phía xa xem ra là con đường lên núi.

Lúc này từ trong sơn trung ẩn ẩn truyền đến vài tiếng yêu thú gầm nhẹ, thanh âm dữ tợn thê lương làm cho người ta nghe xong không rét mà run!

Hàn Lập có chút ngẩn người!

"Vù" một tiếng, một bóng người màu vàng từ trong bụi cỏ dầy nhảy ra, tiến vào trong đại sơn, biến mất không dấu vết.

Hành động này tựa hồ như kích động thần kinh những người đang ẩn nấp. Lập tức lại có mấy người đồng thời đi ra, đồng loạt hướng phía trước chạy đi. Chỉ là sau khi nhanh chóng tiến vào trong sơn lâm thì mấy người lập tức kéo dãn khoảng cách, theo các đia phương khác nhau tiến vào trong núi.

Hàn Lập không có đi ra. Hắn chủ định quan sát một lúc xem rốt cuộc có người nào chọn đường giống mình đi lên núi!
Nhấn Mở Bình Luận