Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Hắn không nói lời nào mà chỉ thay đổi sang một loại pháp quyết khác.

Pháp tướng Phạm Thánh bỗng cầm lưỡi đao ném đi. Bên ngoài cơ thể của pháp tướng lại lấp lánh những tia sáng vàng rực, mới trong nháy mắt nó đã biến thành một thân thể bằng vàng ròng thực sự. Ngoài ra còn có vô số những khối ký hiệu màu vàng đang quay vù vù xung quanh.

Ba cái đầu há ba chiếc miệng thật lớn phun ra những cuộn sóng trắng xóa không một tiếng động. Những cơn sóng này hơi nhoáng lên, chúng liền chìm thẳng vào trong biển bụi ngập trời đằng trước.

Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên!

Cơn sóng nổ tung ngay giữa màn mây bụi bặm tạo thành một vòng sóng âm lan tràn khắp nơi trong trong đó. Cứ nơi nào có gợn sóng âm đi qua, đám binh sĩ trong làn bụi liền bị biến thành bột phấn.

Nhưng chỉ ngay sau đó, đám mây bụi khẽ chuyển động, hơn mười vạn binh sỹ lại được biến ảo ra một lần nữa. Tên nào tên nấy đều nguyên vẹn không bị sây xước chút nào, chúng đang múa loạn binh khí trong tay làm dấy lên từng trận gió gào.

Vô số tia sáng màu vàng nhạt bắn xuống, rậm rạp đến mức có thể che kín cả bầu trời. Mỗi tia đều phát ra âm thanh chói tai, khí thế kinh người giống như không gì không thể xuyên thủng được.

Cảnh này khiến sắc mặt của Hàn Lập hơi đổi. Miệng khẽ quát lên, một ngón tay của hắn hướng lên điểm vào tấm thân vàng rực của pháp tướng Phạm Thánh phía trên.

Dải sóng màu trắng liền thôi không còn phun ra từ trong miệng của pháp tướng nữa. Nó bước nhanh từng bước về phía trước, sáu cánh tay vung lên tỏa hào quang vàng rực.

"Rầm rầm rầm..." Sáu cột sáng rất to được phun ra rồi nhập làm một thể với đám mây bụi. Sau đó cả những cột sáng và làn sương bụi xoáy tít hóa thành một cơn lốc vàng nhạt.

Cơn lốc này cao đến mấy trăm trượng. Nó vừa mới xoay tròn mà đã tuôn ra vô số ký hiệu màu vàng, đồng thời theo mỗi vòng gió xoáy còn truyền tới một cỗ lực hút mạnh đến nỗi khiến người ta không dám tin.

Những tia sáng màu vàng nhạt liền bị lực hút của cơn lốc làm run lên rồi bị bẻ cong phương hướng. Ngay lập tức chúng lao vào trong vong lốc xoáy rồi phát ra một tiếng gãy vỡ, sau đó không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Còn về cả trăm vạn tên vệ sĩ trong màn bụi trên không cũng chẳng thể khống chế thân thể dưới lục hút khủng khiếp đó, cuối cùng tất cả đều bị cơn lốc kéo vào chỗ chết.

Trong khoảnh khắc này, màn sương bụi xoay cuồn cuồn ngập trời, mà bóng người cũng bắt đầu di động.

Nhưng chỉ sau vài nhịp thời, toàn bộ bầu trời bỗng nhiên trở nên sạch sẽ. Ngoại trừ đám mây đen cùng cơn lốc màu vàng ra thì nơi này không còn thứ gì khác tồn tại.

Cơn lốc màu vàng trong không trung vẫn chuyển động điền cuồng, bên trong nó vẫn truyền ra từng tiếng nổ vang như rồng ngâm không ngớt. Nhìn mãi cũng không hiểu nổi tại sao nó lại có thể chứa hết được đám mây bụi nhiều đến như vậy.

Hàn Lập thấy mọi chuyện xuôn sẻ mới khẽ thở phào, cuối cùng trên mặt đã chịu hiện ra một nét vui mừng.

Hắn giơ tay áo lên hướng về phía cơn lốc trên cao. Từ mỗi ngón tay liên tục bắn ra các loại pháp quyết có màu sắc khác nhau, sau khi chớp động chũng đều chìm mất hút vào trong gió lốc.

Một âm thanh trầm thấp vang lên! Ngay lập tức cơn lốc đột ngột dừng hẳn, rồi trong làn ánh sáng vàng vọt nó mau chóng thu nhỏ thể tích lại.

Một lát sau, cơn lốc ở trên không trung ban nãy đã tan đi rồi hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là một khối đất màu vang to bằng nắm tay đang rơi từ trên cao xuống.

Ánh mắt của Hàn Lập lóe lên, hắn giơ tay chụp vào hư không đem khối cầu ở xa bắt lại. Nhưng tại thời điểm vật này rơi vào lòng bàn tay, Hàn Lập không tự chủ được phải trầm mình xuống. Tuy rằng sau đó cánh tay hắn vẫn nâng lên được nhưng khuôn mặt không khỏi lộ ra vài nét nhăn nhó.

Khối đất hình cầu này thoạt nhìn thì chẳng có chút bắt mắt nào, thế nhưng trọng lượng của nó phải đến mấy trăm vạn cân chứ chẳng chơi. Hàn Lập có sức lực khó ai tưởng tượng nổi, ấy vậy mà lúc bắt được nó thiếu chút nữa đã bị kéo ngã nhào theo.

Tuy rằng không biết biển sương bằng bụi đã bị hắn dùng một lượng pháp lực khổng lồ để áp chế này là gì, cũng không biết nó thuộc vào loại tài liệu nào, nhưng nếu dùng nó để luyện chế thành một loại bảo vật thì tin rằng uy lực của nó sẽ khó có thể tưởng tượng được.

Trong lúc Hàn Lập đang cân nhắc thì nguyên khí trong không trung bỗng lại trở nên nhộn nhạo. Từ nơi nào đó rất cao trên bầu trời bỗng truyền đến một tiếng sấm rền vang!

Đám mây đen đang phủ kín vùng đất trũng bắt đầu quay cuồng, chúng tách ra hai phía trái phải, rồi ở giữa để lộ ra một cái động rất to.

Cái động này rộng khoảng hơn mười mẫu, từ bên trong nó tràn ra những tiếng gầm rú long trời, rồi những rạch chớp nối đuôi nhau lóe lên không ngớt. Tiếp đó là một quả cầu bằng điện chợt hiện ra, hơn nữa nó đang không ngừng phình to lên. Thoạt nhìn nó thật giống như một thế giới bằng lôi điên đang xé rách không gian truyền đến nơi này vậy.

"Chân Lôi Kiếp!"

Hàn Lập thấy cảnh này bèn nghiêm túc thì thào. Bàn tay của hắn khẽ nhoáng, vật đang nằm trong tay bỗng chớp lóe rồi biến mất. Đồng thời mười ngón tay hoa lên bắn ra từng đạo pháp quyết lướt tới rồi nhập thẳng vào trong những pháp trận còn sót lại.

Ngay lập tức bốn phía quanh hắn rung lên từng chuỗi dao động vù vù. Những pháp trận còn sót lại liền tỏa ra hào quang chói lóa, các loại cấm chế bên trong đó bỗng chốc trở nên dày đặc kinh người. Càng đáng chú ý hơn đó là ba tòa cực sơn từ đầu đến giờ vẫn bất động thì giờ đây cũng đang lẳng lặng bay lên.

Cả ba tòa núi bay lên cao gần chạm vào màn sáng của pháp trận thì dừng lại, sau đó phân ra thành một tam giác, vừa vặn bảo vệ Hàn Lập rất chặt chẽ.

Nhưng Hàn Lập vẫn còn lo lắng, trong miệng hắn lại lẩm nhẩm kiếm quyết. Bảy mươi hai lưỡi kiếm liền hiện ra phía dưới ba ngọn núi, chúng múa lượn một chặp rồi biến ảo thành một đóa sen xanh, lơ lửng không nhúc nhích trên đỉnh đầu hắn.

Cũng khó trách tại sao hắn lại cẩn thận như vậy!

Người ta thường đồn đại về việc độ thiên kiếp Đại Thừa rằng; Thực ra có tám đến chín phần số tu sĩ ngã xuống không phải do thiên kiếp Ngũ Hành, mà chính là bởi vì Chân Lôi Kiếp. Trong quá khứ có phần lớn tu sĩ Hợp Thể Hậu Kỳ lúc đánh sâu vào chướng ngại thường chết đi dưới loại lôi kiếp chân chính này. Nhưng cũng chỉ có những ai vượt qua được nó mới có tư cách để bước vào cánh cửa thử nghiệm tâm cảnh.

Tuy rằng mức độ đáng sợ của Tâm Kiếp còn vượt trên cả Chân Lôi Kiếp, thế nhưng trong những tình huống bình thường, cho dù không thể vượt qua nó nhưng vẫn có khả năng bảo vệ được tính mạng của mình. Không như trong lôi kiếp, hoặc là may mắn vượt qua, hoặc là biến mất dưới uy lực của sấm sét, còn lại thì hoàn toàn không có sự lựa chọn thứ ba.

Một mặt Hàn Lập điều khiển các loại cấm chế cùng bảo vật, mà mặt khắc hắn cố nhớ lại những kinh nghiệm vượt qua Chân Lôi Kiếp do hai lão Đại Thừa Kỳ là Ngao Khiếu và Mạc Giản Ly truyền lại qua những lúc chuyện trò. Vẻ mắt của hắn lúc này đang cực kỳ nghiêm trọng.

Xa xa trên đỉnh núi, Ngân Nguyệt, Chu Quả Nhi và Giải Đạo Nhân, mỗi người lại mang một vẻ mặt khác nhau.

Đôi mắt của Ngân Nguyệt vẫn trong như gợn nước mùa thu nhưng không biết từ khi nào trên khuôn mặt nàng lại tràn đầy nỗi lo âu. Mà sau khi Chu Quả Nhi được chứng kiến thần thông của Hàn Lập lúc chống đỡ thiên kiếp Ngũ Hành, lúc này con bé chỉ biết trợn mắt há mồm ngây ngốc.

Còn Giải Đạo Nhân vẫn chắp hai tay sau lưng đứng trên một đỉnh núi khác, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt nhìn hết mọi sự việc diễn ra dưới vùng đất trũng phía dưới.

Bỗng nhiên sắc mặt của hắn khẽ động, hai tay buông thõng xuống, ánh mắt nhìn về một đỉnh núi cách đó rất xa nhưng vẫn chưa có hành động gì khác.

Không lâu sau, dường như Ngân Nguyệt ở ngọn núi bên cạnh cũng nhận ra điều gì khác thường. Cặp mắt xinh xắn lóe lên rồi cùng nhìn về hướng Giải Đạo Nhân đang nhìn.

"Sao ở nơi hoang vắng này lại xuất hiện người tu tiên khác? Xem ra phải đuổi họ đi khỏi đây mới được." Ngân Nguyệt thì thầm vài tiếng, thân hình nàng bỗng nhoáng lên rồi biến mất hút.

Chu Quả Nhi đứng ở bên thấy vậy, đầu tiên nó tỏ ra nao nao, kèm theo chút giật mình. Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc rồi vẫn chần chừ đứng ở chỗ cũ, vẫn không đi theo.

Ở tầm thấp trong không trung cách vùng đất trũng đó khoảng vạn dặm có hai đám hào quang đang truy đuổi nhau không dứt. Hai đoàn người này đang phóng đi vùn vụt, mà phương hướng của bọn chúng lại nhằm đúng vùng đất nơi Hàn Lập đang độ thiên kiếp.

Nhóm đang bay phía trước có khoảng mười người. Dựa vào công pháp và khí tức của bọn họ thì đây là những tu sỹ Nhân tộc, mà tu vi của bọn họ đa phần là Nguyên Anh kỳ. Duy nhất chỉ có thiếu nữ đang khống chế đoàn hào quang trong suốt bay đầu tiên là một tu sĩ Hóa Thần Hậu Kỳ.

Nàng có khuôn mặt trắng tinh, xinh đẹp tuyệt trần, bề ngoài khoảng hai mươi tuổi, trên thân khoác một bộ áo màu lam. Nàng vừa bay vừa thỉnh thoảng quay lại phía sau nhìn với ánh mắt đầy lo lắng.

Còn đuổi theo nhóm của nàng là một đám người khác. Hào quang do bọn chúng tỏa ra đều là màu đen hoặc xám trắng, lại còn kéo theo từng trận ma khí ngùn ngụt. Nhìn kĩ vào bên trong có thể thấy loáng thoáng những bộ mặt dữ tợn, xem ra đây đúng là một đội ngũ Ma tộc tinh nhuệ.

Hơn phân nữa trong đám những tên Ma tộc này có tu vi Hóa Thần, mà thậm chí còn có thêm một gã cao lớn thân người đầu rắn tu vi đã là Luyện Hư Kỳ.

Với sự chênh lệch về tu vi như thế này thì việc khoảng cách giữa đội quân Ma tộc và đoàn người của thiếu nữ áo lam càng lúc càng xích lại gần hẳn là chuyện hiển nhiên.

Thiếu nữ áo lam thấy đội quân Ma tộc đang truy đuổi chỉ cách mình còn vài dặm, nàng đành cắn răng ra tay ngăn cản bọn họ. Vệt hào quang của nàng bỗng chậm lại, cánh tay khẽ lật, lòng bàn tay liền hiện ra một cái đỉnh nhỏ trong suốt. Bàn tay trắng tinh như ngọc khẽ vỗ lên mặt chiếc đỉnh làm nó bay lên rồi mở ra. Từ miện đỉnh vang lên vô số tiếng xé gió, theo đó là chi chít những sợi tơ trong suốt cuốn tới, tách nhau ra rồi chụp về phía những tên Ma tộc phía sau.

Những sợi tơ trắng nhỏ xíu này cực kỳ lạnh buốt, hơn nữa tốc độ của nó còn nhanh như tia chớp.

Mấy tên Ma tộc ở phía sau không kịp phòng bị liền bị làm cho náo loạn. Bọn chúng cố gắng vận dụng ma công để chống đỡ, thế những vẫn có hai tên tu vi Nguyên Anh Kỳ bị sợi tơ xuyên qua thân mình, liền hóa thành hai cái tượng băng mà rơi xuống.

Tên Ma tộc bay đầu tiên thấy vậy bèn rất giận giữ. Hắn mở to miệng, phun ra một cỗ sương mù màu xanh lục.

Những sợi tơ trắng vừa chạm vào màn sương mù đã bị ăn mòn, ngay lập tức hào quang của chúng nhạt hẳn đi, không còn uy lực như lúc trước.

Mà tên Ma tộc co cái đầu rắn lại giơ tay thả ra hơn mười mũi xoa màu đen, hóa thành hơn mười vệt tối như mực lao thẳng đến ngăn cản những sợi tơ trắng. Khi các sợi tơ chạm vào liền bị hất ngược về, hoàn toàn không thể chống đỡ được chút nào.

Thiếu nữ thấy vậy liền tái mặt. Nàng định cất cái đỉnh nhỏ đi rồi tiếp tục cùng với những người bên cạnh bỏ chạy.

Nhưng đã quá muộn rồi!

Hai tên Ma tộc có tu vi Hóa Thần Hậu Kỳ đột nhiên vận dụng tối đa ma công để hóa thành hai vệt cầu vồng vọt tới. Chỉ sau vài cái chớp động, chúng đã chặn trước hướng chạy của đoàn người.

Trông thấy như vậy khiến sắc mặt của thiếu nữ trở nên cực kỳ khó coi. Thế nhưng nàng không thể không lệnh cho những thủ hạ của mình dừng lại để cùng nhau triển khai phòng thủ.

Những tu sĩ Nhân tộc ai nấy đều mang khuôn mặt tái nhợt, trong mắt không che dấu nổi sự sợ hãi kinh khủng.

Dù sao thì thực lực của bọn họ thấp kém hơn so với đối phương quá nhiều, kể cả khi liều mạng cũng không kiếm nổi lấy một tia hi vọng.

Mà cũng chờ có thế, những tên Ma tộc phía sau lập tức ùa lên rồi đem các loại ma khí vây kín đám người vào bên trong.

Tên Ma tộc đầu rắn mình người dữ tợn vừa mới xuất hiện đã hô lớn chữ "sát", sau đó hắn cũng tự mình điều khiển hơn mười chiếc xoa lao lên đầu tiên.

Các tên Ma tộc còn lại cũng đồng loạt ra tay.
Nhấn Mở Bình Luận