Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Ngay lúc Mục lão giả trong lòng cả kinh, sinh ra ý muốn thối lui, Hàn Lập mắt nhìn ngọn hắc sơn kia, trên mặt có chút động tâm.

Bảo vật kỳ lạ có uy lực kinh người kia, vừa nhìn cũng biết không phải vật mà lão già này có thể luyện chế, hơn phân nửa đây chính là cổ bảo do thượng cổ tu sĩ lưu lại.

Lấy uy lực lúc trước, thì Hàn Lập tin tưởng cho dù Nguyên Anh Hậu Kỳ cũng khó có thể cường ngạnh đỡ lấy một kích của ngọn núi này mà bình an vô sự.

Nếu bị đánh trúng thì khác gì trời giáng.

Nếu có thể thu lấy vật này, nó sẽ bù lại khuyết điểm về lực công kích của bản thân hắn.

Huống hồ Hàn Lập cũng cảm thấy có hứng thú với kiện Ngự Phong Xa của lão giả này.

Sau khi đánh giá một lượt, ánh mắt Hàn Lập khẽ chuyển nhìn chằm chằm về phía lão giả, ánh mắt băng hàn lạnh lẽo

Mặc dù giao thủ không lâu, nhưng hắn tự tin có thể phá giải công pháp của đối phương.

Cũng không biết có phải là do đối phương xui xẻo hay không? Lão già sử dụng công pháp và linh thuật đều thuộc băng thuộc tính. Đối với Kiềm Lam Băng Diễm của hắn mà nói, tạo thành uy hiếp không quá lớn. Vừa rồi nhiều băng lăng tấn công tới, đều bị Kiềm Lam Băng Diễm biến thành bông tuyết, dễ dàng đánh tan.

Cái này có thể cùng kết hợp với ngọn hắc sơn, nên đây là bảo vật lợi nhất của đối phương. Nhưng dưới Phong Lôi Sí lôi độn, căn bản hắn không thể sử dụng.

Xem thế nà thì việc tiêu diệt đối phương cũng không phải là không thể.

Hàn Lập trong lòng đã quyết, không hề chần chờ.

Hắn nâng băng hoa lên, sau khi lam quang lóe ra, băng hoa nhanh chóng biến hình tan chảy, hóa thành một bầy hỏa diễm màu lam bằng quả trứng gà, lơ lửng trong bàn tay giữa không trung, lộ ra một tia khí tức quỷ dị.

Tay kia của Hàn Lập dùng cự kiếm cùng ngân chung đồng thời điểm chỉ, theo sau đó hai tiếng sầm rền vang, hai cánh khẽ nhúc nhích, thân hình trong nháy mắt biến mất. Sau một khắc lại xuất hiện. Tay nâng lam diễm lên, hắn đã tiếp cận cách lão già gần trăm trượng.

Cự kiếm cùng ngân chung phóng ra hào quang cực lớn, hóa thành hai đạo ánh sáng, hướng tới lão già bay đi.

Đang trên đường đột nhiên cự kiếm lại tách ra, lại hóa thành mấy trăm đạo kiếm khí cao hàng thước, bay ra xung quanh khoảng không. Khiến lão già bị vây bên trong quần kiếm.

Thanh quang chớp động không ngừng, kiếm khí hung hăng tấn công hộ thân quang mạc của lão già.

Ngân chung cũng từng tiếng từng tiếng một phát ra âm bạc, vây lấy quang mạc kia. Chớp lên không dứt.

Liên tiếp chịu công kích, làm cho lão già có chút giật mình. Nhưng trong lòng không hề hoảng hốt. Trừ bảo châu trên đầu lại truyền thêm lượng lớn linh lực, làm quang mạc quanh thân tăng cường thêm, hắn tung ra một đấm. Bắt quyết, linh quang lam trên người chớp động, sau đó ly thể bắn ra.

Sau một trận xoay chuyển. Linh quang hóa thành băng thuẫn bay khắp tứ phía, khéo léo tinh tế, chậm rãi chuyển động, bao bọc lão già bên trong.

Sau khi có được băng thuẫn bảo hộ, lão già mới an tâm, xuất thủ chỉ vào ngọn hắc sơn đằng xa, hóa thành một đạo hắc hồng, bắn nhanh khắp tả hữu không ngừng, sợ Hàn Lập đột nhiên hiện thân tiếp cận, tiến hành đánh lén.

Thật không hổ là pháp sĩ Nguyên Anh Kỳ, kinh nghiệmđối địch thật phong phú.

Tiếng gầm rú lại vang lên, Hàn Lập đã hiện lên ngay lúc điện quang di động cách lão già mười trượng, hơn nữa nhất thủ dương lên, một tảng tơ tăm lớn từ trong tay cuồng phóng ra, đúng là phù bảo "Thanh Minh Châm" cực kỳ sắc bén.

Với khoảng cách ngắn như thế, lão già họ Mộ căn bản không kịp phản ứng gì, vô số thanh ti liền xuyên thủng quang mạc màu lam, trực tiếp kích khắp tứ phía băng thuẫn.

"Vù vù!" Tiếng gió thổi lá rụng phát ra bên tai, thanh ti bắn tới băng thuẫn, bạch quang lóe ra, trong nháy mắt lại kết thành một cây băng châm trắng tinh trong suốt, đều rơi xuống dưới cả.

Lão già họ Mộ thấy tình hình này, trước kinh sau hỉ, sau đó cười ha ha, há mồm ra, một đám quang trụ màu lam từ trong miệng bắn ra, lập tức bắn nhanh tới Hàn Lập chỉ cách trong gang tấc.

Kết quả là tự nhiên Hàn Lập lóe ra ngân quang, lại biến mất không thấy.

Chỉ trong thời gian trì hoãn này, cự phong đen liền bay trở về trên đỉnh đầu lão già, hắc đè lên đầu, thật không thể xem thường.

Lão già cũng không trì hoãn liên tung ra một đạo pháp quyết đánh lên phía trên.

Nhất thời ngọn núi bị run lên một trận, từ trong đó phóng ra một tảng quang hoa lớn, lấy lão già làm trung tâm, mấy trăm kiếm quang màu xanh cùng cự chùng bạc đồng thời bao bọc lấy bên trong. Vốn là công kích mấy bảo vật này, lập tức bị bẽ gãy, lập tức chậm lại, uy lực đại giảm.

Trên người lão già quang mạc chớp lên kịch liệt, lại yên tâm thêm mấy phần.

Lão già thấy tình cảnh này, trong lòng rất yên tâm.

Sau đó hắn tung một quả đấm, bạch quang chớp động, Ngự Phong Xa lại xuất hiện trở lại như lúc ban đầu trên bàn tay, hắn ném nhẹ đi, cỗ xe đón gió biến thành lớn, sau một lúc liền khôi phục lại hình dáng ban đầu, đứng ở một bên.

Chẳng biết vì sau từ trong tay đối phương hiện ra băng hoa, sau khi hóa thành một tiểu đoàn băng lam hỏa diễm, lão già họ Mục không hề lộ dấu hiệu. Đợi đến khi Hàn lập cùng Phong lôi Sí hiện ra sau lưng, hắn cảm thấy sự thể không ổn, quyết định chạy trốn, không thể dây dưa thêm nữa.

Vừa thấy Ngự Phong Xa kích phát thành công, lão già tung người hóa thành một đạo trường hồng, chớp động vài cái, đã xuất hiện phi kiếm ngăn cản, trực tiếp tấn công hướng Ngự Phong Xa đang chạy trốn.

Ngoài tốc độ cực nhanh, tựa như trong nháy mắt hiện ra.

Quang hóa lóe ra, lão già đã bình yên ngồi trong Ngự Phong Xa.

Trong lòng hắn đã hơi buông lỏng, còn đang định thu hồi bảo châu cùng ngọn hắc sơn, thì từ Ngự Phong Xa bỗng truyền đến âm thanh sét đánh ầm ầm.

Điện hồ đạn bắn từ bên dưới, thân ảnh Hàn Lập bỗng nhiên xuất hiện tại nơi này.

"A…"

Lão gia thất kinh, đang lúc định hành động thì cánh tay Hàn Lập lại đột nhiên bắt lại, một chỉ Kiền Lam Băng Diễm bao lấy năm ngón tay đang khép lại, tia chớp đâm thẳng vào lão già.

Lão già bị dọa đến nhảy dựng, nhưng ngoài băng thuẫn lơ lửng quang thân, thông linh tự động hộ chủ, bạch quang tự động che trước mặt lão già, một chút băng thuẫn lại hiện ra nơi bàn tay.

Lão già họ Mộ thấy vậy, trên mặt lộ ra một tia vui mừng.

Bàn tay của đối phương cũng dùng "Tinh Băng Thuẫn" công kích hắn, đây chẳng phải là muốn chết mà!

Tiếp theo đó, cánh tay đối phương đã bị khí cực hàn đống băng hủy diệt.

"Phanh!" Một tiếng nổ lớn truyền ra, bạch quang cùng lam quang đồng thời phát sáng.

Lão già rùng mình, chỉ cảm thấy hoa mắt, trước ngực lạnh léo, đã bị một ngọn lam sắc hỏa diễm quỷ dị vây trước ngực, động tác mềm mại vô cùng.

Lão già trong lòng hoảng sợ, chưa kịp lên tiếng, chỉ nghe một tiếng "Tinh" một tiếng, lam băng quỷ dị từ năm ngón tay Hàn Lập phóng nhanh ra, hô hấp căng căng, hơn phân nửa thân thể hắn đầy tảng băng, trong nháy mắt toàn thân đều bị đóng băng.

Nét mặt lão già cực kỳ sợ hãi, bất đắc dĩ, vội vàng điều động trăm năm khổ tu đan dương chi hỏa, thả ra một đầu lâu hoàn hỏa chói mắt bạch mang, để ngăn cản hàn băng đang lan tràn, nhất thời cùng lam băng giằng co trong lúc này.

Hàn Lập thấy vật, liền cười lạnh một tiếng, một chỉ không từ bàn tay đột nhiên vung lên.

Một đạo kiếm khí màu xanh đột nhiên hiện ra, hung hăng trảm phía trên đầu lão già.

Nhất thời bạch mang run rẩy một trận, làm lam băng chiếm thượng phong lớn, xâm chiếm lấy non nửa cái đầu, đem lộ miệng cũng lỗ mũi lão già cũng đều đống băng trong ngoài.

Lão già họ Mục thấy vậy, từ nửa khuôn mặt còn lại lộ ra vẻ tuyệt vọng, nhưng theo sau đó là tia tàn nhẫn chợt lóe lên trong mắt, thiên linh cái âm thanh một tiếng lớn.

"Phì…" Một tiếng, Nguyên Anh của lão giả hiện lên phía trên đầu hắn.

Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, không tưởng được há hốc mồm, một đạo kim hồ hung hăng hướng Nguyên Anh phóng đi.

Nhưng Nguyên Anh của lão già sau khi hiện ra, căn bản không hề có chút trì hoãn, mà lam mang chói mắt hiện lên, khoảng khắc biến mất không thấy, kim hình cung bắn tới không thành.

Khi mà Hàn Lập ngưng thần quan sát khắp nơi, Nguyên Anh kia đã cách xa cả trăm trượng, tiếp theo lại không một điểm chần chờ, lam quang lại hiện ra, lại biến mất không thấy.

Lúc này đây, bảo châu đang ở nơi này, sau một trận run rẩy, cũng biến mất không thấy.

Khi xuất hiện lại thì bảo chây đã bị Nguyên Anh lão gia thu vào trong áo.

Nguyên Anh dùng ánh mắt cực kỳ oán độc liếc Hàn Lập, không nói lời gì thân hình chợt ẩn chợt hiện, không lâu sau biến thành một điểm sáng, đã bay xa phía chân trời.

Tiếp theo không thế dừng lại sử dụng pháp thuật, trực tiếp ngự khí bảo châu, bay qua bầu trời, không lâu sau đã không còn thấy bóng dáng.

Còn Hàn Lập lạnh lùng nhìn Nguyên Anh đối phương chạy trốn, hắn đấm vào thân xác lão gia, đang đứng im không nhúc nhích.

Dù hắn có Phong Lôi Sí thần thông, cũng không thể bằng Lôi Độn Chi Thuật, chỉ là một người chạy trốn, một người đuổi, chứ không thể bắt đối phương. Cho nên một khi Nguyên Anh đối phương không thể một kích giết chết, hắn cũng không cần phải ra tay lần thứ hai.

Hôm nay, chứng kiến Nguyên Anh lão già trốn chạy vô ảnh vô tung, Hàn Lập sắc mặt không chút thay đổi, quả đấm nắm lại, đám vào thân thể lão già đang bị đóng băng, lập tức vỡ vụn, hóa thành lam tinh quang đầy trời, tan thành cát bụi!

Quyển 5: Danh chấn nhất phương
Nhấn Mở Bình Luận