Hàn Lập nhìn khuôn mặt Lệ Phi Vũ trở nên có chút tức giận, một lời bất phát, hắn cũng không biết nên nói thế nào thì tốt.
Đột nhiên, khí thế trên người Lệ Phi Vũ thu lại, bộ mặt cười cợt lại xuất hiện, hắn nháy nháy hai mắt, hắc hắc cười lớn nói:
"Thế nào, khí thế vừa rồi của ta rất khá đúng không! Có đúng không rất có khí phách, có bản sắc kiều hùng, làm cho người đối với ta sinh ra bội phục, muốn ngay lập tức đầu phục."Hàn Lập bị những lời lung tung này làm cho cười khổ, mới nói được mấy câu cảm động, nhưng ngay sau đó đã lại lộ ngay bản chất.
Hàn Lập hung hăng từng mắt nhìn hắn một hồi lâu, cắn răng nghiến lợi nói:
"Kiêu hùng? Ta thấy giống cẩu hùng thì đúng hơn!"Lệ Phi Vũ
"ha ha" cười một cách bất cần, hắn cười phi thường sảng khoái, tựa hồ hắn vì có thể nhất thời trấn áp Hàn Lập mà cảm thấy cao hứng.
Hàn Lập dần dần khôi phục lại bình tĩnh, yên lặng. Trong lúc đối phương đang cười, đột nhiên thản nhiên nói:
"Lúc trước ta đã nhắc ngươi rồi, ngươi nắm rõ ràng tình cảnh của ngươi, ta hôm nay nói thêm một lần nữa, nếu như ngươi tán công, ta còn có thể giúp ngươi sống lâu hơn, cứ như vậy ngươi có thể cùng Trương cô nương sống với nhau lâu hơn, mà ngươi cũng sẽ không cần phải lo lắng thêm gì nữa."Lệ Phi Vũ ngừng cười đùa, sắc mặt hắn trầm xuống, trong mắt bạo phát vài tia tinh quang bắn thẳng về phía Hàn Lập, cũng không có đáp lời.
Nhưng Hàn Lập sắc mặt như thường, một chút biến đổi cũng không có, chỉ dùng ánh mắt bình thản nhìn đối phương.
Một khoảng thời gian ngắn sau, Lệ Phi Vũ mới đem thần quang trong mắt thu liễm lại, sắc mặt cũng dễ coi hơn chút.
"Hàn Lập ngươi không phải là không biết, ta tuyệt sẽ không nghĩ đến việc tán công. Ta biết ngươi là tốt với ta, nhưng từ nay về sau đừng nhắc tới việc này nữa, có được không?" Hắn miễn cưỡng cười nói, trong thanh âm hắn có chứa vài phần khẩn cầu.
"Hơn nữa, ngươi cho rằng khi ta trở thành một kẻ bình thường, trói gà không chặt thì Trương cô nương còn có thể để ý tới ta sao?" Nhưng lời này của Lệ Phi Vũ mang theo chút âm hưởng tự giễu.
Hàn Lập im lặng, quay đầu qua một bên, dọc theo hướng mà Lệ Phi Vũ đã đi tới, lặng lặng một lúc, sau đó mới trầm giọng nói:
"Nếu ngươi đã có quyết định rồi, ta sau này cũng không khuyên can nữa, ngươi trở về đi, hi vọng ngươi cùng Trương Tụ Nhi cô nương thật sự có thể đến với nhau."Lệ Phi Vũ nghe được Hàn Lập nói thế, lập tức vui vẻ ra mặt, hắn dùng sức vỗ vào bả vai Hàn Lập mấy cái.
"Hảo huynh đệ, hôm nay nghe được mấy câu đó, thật sự là rất cao hứng, vậy ta đi trước nhé."Thân hình hình trồi lên sụp xuống mấy lần đã biến mất tại cuối con đường, không còn thấy tăm hơi.
"Đau thật a!" Đầu vai Hàn Lập đột nhiên đau nhói, vừa rồi Lệ Phi Vũ vỗ vỗ mấy cái, xem ra đã lén sử dụng nội kình, để làm cho bây giờ bả vai hắn lồi lên, u một cục như cái bánh bao nhỏ, thật sự là rất đau.
"Tên tiểu tử thối này, để trả thù ta vì đã bới lỗi đau của hắn ra, dĩ nhiên dùng phương pháp này trả thù ta." Hàn Lập một bên nghĩ tới, một bên luống cuống móc bình thuốc chữa thương trong ngực ra, cởi áo ra, lộ ra bờ vai.
"Khái, vất vả lắm mới làm việc thiện một lần, vậy mà lại có kết quả như vậy, xem ra mình không hợp để làm việc tốt cho lắm! Tốt hơn là về lĩnh ngộ pháp thuật thôi! Lần ám toán này, lần gặp mặt tới đòi lại sau vậy!" Hàn Lập có chút không cam lòng, nghĩ thầm như vậy.
Thời gian dần trôi qua, lại thêm một quãng thời gian dài nữa, lúc này Hàn Lập đã mười tám tuổi rồi.
Trong lúc này, Thất huyền môn và Dã Lang bang không ngừng ám đấu, rốt cuộc chính thức tuyên chiến.
Từ đó về sau, hai cỗ thế lực liên tục pháp ra những cuộc xung đột lớn nhỏ. Làm không ít những kẻ cùng tiến sơn với Hàn Lập phải táng thân, làm cho Hàn Lập cảm khái không thôi.
Chuông lớn ngoài cốc khẩu, cũng bởi vì số lượng thương vong tăng lên mà bị gõ nhiều hơn, việc này làm cho Hàn Lập có không ít cơ hội luyện tập các loại kỹ xảo cứu trị, làm cho y thuật của hắn có những bước tiến bộ thật lớn.
Bất quá, mặc dù Hàn Lập đúng là diệu thủ hồi xuân, nhưng vẫn có không ít người, ngay cả các nhân vật thuộc trung, cao tầng phải chết, bọn họ hoặc là chết tại tràng đấu, hoặc là do thương thế quá nặng mà chết trên đường về, ngay cả cho Hàn Lập cơ hội cứu trị cũng không có.
Nhưng cũng vì thế, song phương đều bắt đầu lộ ra không ít thanh niên cao thủ, ngồi vào vị trí của những kẻ đã vẫn lạc.
Tỷ như, Ngũ sát Tam ưng Nhị báo của Dã lang bang, hay Thất kiệt Song hùng của Thất huyền môn. Mà trong đám đó, nổi danh nhất lại là Lệ Phi Vũ, một trong Song hùng của Thất huyền môn. Hắn giết chết một tên tử y chưởng kỳ sứ, đạt được ngôi vị phó đường chủ Ngoại nhận đường, có thể nói trên thì quyền cao chức trọng, mà cảm tình của hắn và Trương Tụ Nhi cũng phát triển rất nhanh, có lẽ đã tới bước đàm hôn luận giá rồi.
Hàn Lập sau khi biết việc này, chỉ có thể khẽ thở dài. Hắn không biết Lệ Phi Vũ làm thế là đúng hay sai. Dù sao hắn cũng không phải là Lệ Phi Vũ, không có rơi vào hoàn cảnh đó, cũng không thể nào phán đoán được sự việc đúng sai.
Bất quá, nếu như đổi lại là hắn, để hắn phải trơ mắt nhìn người yêu đầu hoài tống bão trong tay kẻ khác, Hàn Lập tự hỏi chắc hắn không làm nổi. Nhưng biết rõ mình sẽ chết đi, mà còn muốn lấy đối phương, hắn không đủ can đảm để làm vậy.
Bởi vậy, Hàn Lập cũng chỉ có thể giả câm giả điếc, dù sao hắn cũng là kẻ gần gũi mình nhất. Lệ Phi Vũ đúng là hảo hữu của mình, đương nhiên phải thiên lệch về hắn một chút, Hàn Lập lúc này tâm lý cũng an tĩnh xuống một chút.
Mặt khác, gần đây xảy ra một sự kiện trọng yếu khác, làm hắn mất nhiều tâm lực, nhưng cũng làm cho hắn không thể phân tâm được.
Trải qua vố số lần thất bại, cuối cùng Hàn Lập đã học được cách sử dụng môn pháp thuật
"Ngự phong quyết".
"Ngự phong quyết" cũng giống như
"Thiên nhãn thuật", đều là môn pháp thuật phụ trợ, chỉ có thể sử dụng trên thần mình, không thể làm phép lên thân người khác. Bất quá, công dụng của nó so với
"Thiên nhãn thuật" thì lớn hơn nhiều.
Sau khi thi triển
"Ngự Phong Quyết" Hàn Lập cảm thấy thân mình nhẹ bẫng, mũi chân nhẹ nhàng khẽ điểm một cái, liền dễ dàng có thể bay ra xa mấy trượng mà không uổng tí lực nào, tư vị chạy trên đất bằng với tốc độc cao như thế thật tuyệt vời, cảm giác như vất bỏ hết thảy mọi thứ ở phía sau. Làm cho Hàn Lập mỗi ngày phải chạy trong cốc như điên hơn năm, sáu lần mới bỏ qua. Làm cho hắn trở thành kẻ cuồng khinh công cao thủ.
Đương nhiên loại hiệu quả gia tốc này và
"La yên bộ" khác xa nhau.
"La yên bộ" là môn bí thuật rất khó luyện được, nó có thể biến cái không thể thành có thể, trong cự ly ngắn, hao phí một lượng lớn thể lực dùng để gia tốc. Bộ pháp này mà được thi triển trong địa phương nhỏ hẹp thì vô cùng kỳ diệu.
Mà
"Ngự phong quyết" khi thi triển thì bất đồng, ngoại trừ không ngừng tiêu hao pháp lực thì không mất một ít thể lực nào cả, có thể mặc ý chạy như điên, tuyệt sẽ không xuất hiện hiện tượng mất sức. Loại gia tốc hiệu quả này vẫn phải dùng pháp lực để duy trì, một khi không còn phép lực thì
"Ngự phong quyết" mới ngừng lại mà thôi. Bởi vậy,
"Ngự phong quyết" thường được tu tiên giả cấp thấp sử dụng để đi đường dài hoặc chạy khi cần thiết. Có thể nói đây là một môn pháp thuật bắt buộc phải học của hầu hết tu tiên giả cấp thấp.