Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
"Hàn huynh có gì khó hiểu xin cứ nói ra. Việc này không phải trò đùa, có thể chúng ta đích xác có sơ hở, không suy nghĩ chu toàn." Tử Linh thấy hắn biết chuyện Linh Chúc quả và Tạo Hóa đan mà lại có thể tỉnh táo như thế nên rất khâm phục.

"Dù ta có đi Mộ Lan thảo nguyên một chuyến nhưng tại sao lại tìm ta hợp tác. Phải biết rằng, người có khả năng biết được phương pháp tiến vào Trụy Ma Cốc chính là Nam Lũng Hầu mới đúng. Hay là ba nguời cũng biết phương pháp nhập cốc?" Hàn Lập sờ sờ cằm, trầm ngâm hỏi.

"Tất nhiên chúng ta biêt Nam Lũng Hầu đích xác nắm trong tay phương pháp nhập cốc. Nhưng với tính cách của hắn thì chúng ta sao dám thổ lộ bí mật này. Còn đối với Hàn huynh thì ta với Mai muội đều rất yên tâm. Ta biết đạo hữu không phải là loại người thấy lợi quên nghĩa. Về phần nhập cốc thì chúng ta đã từ miệng của tên đệ tử Quỷ Linh Môn kia biết rằng bọn họ đang nghiên cứu một loại phương pháp khác. Cụ thể tình hình ra sao thì tên đó chẳng rõ. Nhưng lần ổn định tới đây của Trụy Ma Cốc, Quỷ Linh Môn sẽ hành động. Đến khi đó chúng ta nghe ngóng xem rồi hỗn nhập cùng tiến vào, chắc chắn sẽ không khó. Còn nơi có Linh Chúc quả nghe nói hoàn cảnh vô cùng ác liệt, không có đại thần thông thì căn bản không thể đến được. Nếu Hàn huynh thấy tu vi của mình không đủ thì quên đi vậy. Dù sao cho dù nhập cốc an toàn thì trong đó vẫn còn có nguy hiểm trùng trùng, thực sự là họa phúc khó lường." Tử Linh khi nói đến đó, thần sắc chợt trở nên ngập ngừng.

"Quỷ Linh Môn cũng có phương pháp nhập cốc? Hàn mỗ lần đầu nghe được đó. Bất qua nghe khẩu khí của ba người thì hiện tại đều rất mơ hồ, không có tin tức xác thực. Vậy đi, cho đến lúc khe nứt không gian trong Trụy Ma Cốc ổn định còn mấy năm nữa, lợi dụng thời gian đó ba người hãy đi thám thính rõ ràng, xem xem trong Trụy Ma Cốc có Linh Chúc quả hay không. Vì Tạo Hóa đan, tại hạ có thể sẽ mạo hiểm một lần. Về phần tu vi, mọi người không cần lo lắng, nếu ta không đi được thì hơn phân nửa tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ cũng không đi được đâu." Hàn Lập sau khi trầm ngâm một lúc lâu, mới thở dài một hơi nói.

Hắn không đem sự tình liên hệ với Nam Lũng Hầu nói ra. Đối mặt với Trụy Ma Cốc, loại hung địa xưng danh đệ nhất ở Thiên Nam, cho dù có Linh Chúc quả, hắn cũng phải suy xét, có thêm phương pháp nhập cốc của Quỷ Linh Môn thì an toàn hơn một chút. Nếu thế thì việc gì cần phải nói rõ với ba người kia sự tình về Nam Lũng Hầu chứ.

Thấy Hàn Lập không đáp ứng ngay, Tử Linh cũng không buồn rầu mà ngược lại còn vui mừng.

Nàng biết rằng với tính cẩn thận của Hàn Lập thì nếu nói ra những lời kia, trên cơ bản đã chấp nhận. Hơn nửa nghe khẩu khí của Hàn Lập, dường như tu vi của hắn đúng như lời đồn, thần thông hiện tại vô cùng to lớn. Vậy xác suất có được Linh Chúc quả lại nhiều hơn một phần.

Vì thế nàng mới mỉm cười nói:

"Kỳ thực nóng lòng muốn tìm Hàn huynh cũng là nghĩ nếu không tìm được trợ thủ đắc lực thì tất cả đều công cốc, sự tình tiếp sau đó không cần phí sức tìm hiểu nữa. Nhưng hiện tại có lời hứa của Hàn huynh, mấy người chúng ta đã yên tâm. Sau này sẽ thám thính rõ mọi việc. Dù sao tỷ muội chúng ta đều muốn nhập cốc nên không thể không lo lắng cho tính mạng của mình được."

"Sao? Ba người các ngươi cũng muốn nhập cốc?" Nghe xong lời đó, Hàn Lập giật mình, sắc mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

"Hàn huynh nghĩ chúng ta muốn vào hay sao? Cũng là sự tình bị bức bách mà thôi. Đại bộ phận cổ thử đều nói đến sự kỳ diệu của Linh Chúc quả nhưng rất ít điển tịch đề cập đến việc Linh Chúc quả nếu đã hái xuống thì không có cách nào bảo tồn. Nhất định trong vòng nửa ngày phải nhập đỉnh luyện đan. Nếu qua hơn nửa ngày thì dược lực của nó sẽ đại giảm, quá ba ngày thì không còn chút gì. Càng khó khăn chính là Tạo Hóa đan cũng có hạn chế như thế. Nếu không phục dụng trong một khoảng thời gian nhất định sau khi luyện xong thì nó sẽ mất đi dược lực. Cho nên biết việc tiến vào Trụy Ma Cốc đám người như chúng ta là không có khả năng nhưng chỉ có thể bất chấp hết thảy mà thôi. Dù sao cũng tốt hơn so với việc tốn trăm năm, thậm chí là vài trăm năm tu luyện mà vẫn dậm chân tại chỗ, không đột phá được bình cảnh." Tử Linh cười khổ nói.

"Linh Chúc quả còn có hạn chế thế ư? Ta đọc qua không biết bao nhiêu điển tịch nhưng chưa bao giờ nghe nói đến việc đó cả." Hàn Lập nhíu mày hỏi.

"Hàn sư thúc, ở đây có một bản cổ tịch bí mật truyền thừa của Tống gia tổ nhà sư điệt. Sư điệt đã phục chế lại một phần trong đó. Xin mời sư thúc xem sẽ rõ."

Ngoài ý liệu của Hàn Lập, nữ tử họ Tống đột nhiên lấy từ trong túi trữ vật ra một khối ngọc giản, cung kính đưa cho hắn.

Vẻ mặt của Hàn Lập lóe lên một tia kinh ngạc, sau khi nhìn nữ tử này một cái liền điểm điểm đầu, đem thần thức đưa vào trong.

Đây là một bản cổ thư chuyên giới thiệu với linh đan và linh dược thời thượng cổ, trong đó có loại Hàn Lập đã biết, có loại hắn chưa từng nghe thấy. Thậm chí trong đó còn đề cập tỉ mỉ về Cửu Khúc Linh Sâm và phương thuốc lấy được từ tay của Huyền Cốt lão ma. Điều đó khiến cho tâm Hàn Lập rúng động.

Với nhãn quang ngày nay của hắn, trong đó có không ít đan dược hữu dụng cho tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Tuy nhiên tài liệu để luyện chế cơ hồ đều là thượng cổ linh dược khả ngộ bất khả cầu. Thế nhưng biết trước cũng hay hơn, nếu không lỡ sau này có được linh dược cũng không biết cách nào sử dụng.

Xem ra trong các tu tiên gia tộc hay tu tiên đại phái không phải là không có thứ tốt.

Với thần thức cường đại của Hàn Lập, những thứ trong ngọc giản tuy không ít nhưng rất nhanh hắn đã tìm được tin tức liên quan đến Linh Chúc quả.

Trên đó quả nhiên có nói đến hạn chế của Linh Chúc quả và Tạo Hóa đan.

Xem xét một hồi, chân mày của Hàn Lập liền nhăn tít lại.

Một lát sau hắn rút thần thức ra, không nói điều gì mà chỉ lấy tay vân vê ngọc giản, trở nên trầm ngâm.

"Sư điệt nghe Tử Linh tỷ tỷ nói tài nghệ luyện đan của sư thú vô cùng cao thâm. Bản cổ tịch này đối với Tống gia mà nói thì như gân gà, bỏ thì thương, vương thì tội. Tuy phương thuốc cổ không ít nhưng mỗi loại nguyên liệu đều không phải là thứ mà Tống gia có thể thu thập được. Sư thúc nếu không chê thì xin cứ thu nhận lấy coi như là thù lao nhờ sư thúc ra tay lần này vậy!" Nữ tử họ Tống cực kỳ lanh lợi đề nghị.

Hàn Lập nghe vậy liền ngẩn ra nhưng sau đó nhìn nàng vô cùng thâm ý, cười cười. Hắn sau khi ngẫm nghi liền ung dung nói:

"Hàn mỗ bình sinh chưa bao giờ chiếm tiện nghi của ai. Nếu trong Trụy Ma Cốc thực sự có Linh Chúc quả thì ta cũng sẽ được lợi không ít. Căn bản không cần báo đáp gì cả, hơn phân nửa sẽ tự mình xuất thủ. Tuy nhiên bản cổ thư này có chỗ hữu dụng đối với ta nên ta sẽ dùng một bình đan dược dùng để tinh tiến tu vi trao đổi. Bình đan dược này hiện tại rất thích hợp với cảnh giới của ngươi."

Sau khi nói xong, Hàn Lập đưa tay vỗ vài túi trữ vật, lấy ra một cái bình nhỏ màu xanh biếc, trực tiếp đưa cho nữ tử họ Tống.

Nữ tử này liền đưa tay tiếp lấy nhưng trên mặt vẫn hiện lên vẻ do dự, bộ dáng có chút lúng ta lúng túng.

Tử Linh ở một bên thấy vậy liền mỉm cười nói.

"Nếu Hàn huynh đã cấp cho thì Tống tỷ tỷ cứ cầm lấy đi. Luyện đan thuật của Hàn huynh không phải là loại xoàng, trong bình hơn phân nửa là linh đan dùng yêu đan cao cấp luyện thành. Tuyệt đối có thể khiến cho tu vi của tỷ tỷ tăng thêm một bậc. Vụ làm ăn thực không lỗ đâu." Tử Linh cười nói.

Nghe xong lời đó, sắc mặt của nữ tử họ Tống liền hiện lên sự vui mừng, sau khi hướng Hàn Lập cảm tạ thì cẩn thận thu lấy bình đan dược vào túi trữ vật.

Hàn Lập mỉm cười, đồng dạng cũng thu lấy ngọc giản, ung dung nói tiếp.

"Nếu Linh Chúc quả và Tạo Hóa đan không có cách nào bảo tồn được, xem ra ba người phải nhập cốc rồi. Nếu chỉ đi đến hái quả mà không chạy loạn thì việc thoát thân cũng có hy vọng không nhỏ. Tuy nhiên hiện tại các ngươi nên thu thập một ít tài liệu phụ trợ luyện chế Tạo Hóa đan đi. Những loại đó tuy không phải vô cùng quý hiếm như Linh Chúc quả nhưng cũng khó tìm. Về phần các vấn đề khác thì phải đợi khi rõ ràng tường tận mới quyết định đi. Dù sao sự việc này còn cách rất xa. Nếu mà chúng ta bại trong tay Mộ Lan nhân thì việc Trụy Ma Cốc có muốn cũng không được. Việc chúng ta có thể yên ổn ở Thiên Nam hay không là việc rất khó nói trước được." Hàn Lập than thở, thận trọng dặn dò.

"Sao? Hàn tiền bối không tin tưởng vào lần đại chiến này với pháp sĩ ư?" Nghe lời đó của Hàn Lập, đám người Tử Linh cả kinh, Mai Ngưng càng nhịn không được, buột miệng hỏi.

"Điều đó rất khó nói. Từ bề ngoài thì Thiên Nam chúng ta có nhiều thế lực liên thủ lại có thêm phần địa lợi nên xác suất chiến thắng lớn hơn một bậc so với Mộ Lan nhân. Ngay cả tam đại tu sĩ của Thiên Nam cùng với phu phụ Long Hàm cũng có thể áp chế được Mộ Lan Thần sư nhưng lại có những tu sĩ hắc bào lai lịch bất minh, rõ ràng là có thế lực bên ngoài nhúng tay vào đại chiến. Nếu có biến cố gì thì khẳng định sẽ xảy ra trên những nhân vật đó." Hàn Lập giảng giải.

"Nói như vậy thì xác suất thắng bại của đại chiến là năm năm sao?" Thần sắc của Tử Linh cũng trở nên ngưng trọng.

"Có thể nói như thế. Tuy nhiên khả năng lớn nhất chính là…" Ánh mắt của Hàn Lập lóe lên mấy cái, trong miệng thì thầm nói, thanh âm nhỏ đến mức không thể nghe rõ.

Điều này khiến cho ba nữ tử ngẩn ra.

"Được rồi, không nói việc đó nữa. Trước khi khai chiến thực sự thì ai cũng không rõ ràng cả. Các ngươi chỉ cần chuẩn bị tốt sự tình cho chuyến đi Trụy Ma Cốc là được. Đến lúc đó tất cả đều xem cơ duyên, có một số thứ không thể cưỡng cầu được." Hàn Lập lắc lắc đầu, cuối cùng lãnh đạm nói.

Tiếp theo Hàn Lập không đề cập gì đến chuyện Trụy Ma Cốc mà tò mò hỏi những chuyện trải qua mấy năm gần đây của Tử Linh và Mai Ngưng. Đồng thời ba nữ tử cũng rất hiếu kỳ muốn nghe chuyện Hàn Lập làm thế nào mà thoát được khỏi tay của Mộ Lan thần sư.

U hương nhàn nhạt dụ người cùng với dung nhan kiều diễm của ba nữ tử tự nhiên là một chuyện tình vô cùng tuyệt vời nên thời gian trôi qua cũng rất nhanh.

Khi Hàn Lập ngẩng đầu nhìn sắc trời thì thấy đã hơi muộn. Hắn liền đứng dậy, cáo từ ra về. Nữ tử họ Tống cũng muốn đi theo.

Tử Linh và Mai Ngưng tự nhiên tiễn hai người ra đến tận đầu sơn cốc.

Khi ly khai, Hàn Lập chú ý đến Mai Ngưng, thấy nàng vài lần muốn nói gì đó nhưng sau khi do dự, cuối cùng khẽ cắn đôi môi anh đào im lặng.

Nhìn dung mạo kiều diễm ửng đỏ của nàng, trong lòng Hàn Lập rung động, lại thấy Tử Linh bên cạnh như cười như không nhìn hắn cùng Mai Ngưng, Hàn Lập lại cảm thấy có chút xấu hổ. Hắn không dám chần chừ nữa, sau khi tạm biệt liền hóa thành một mảng thanh quang, bao lấy cả nữ tử họ Tống vào trong bay về phía Thiên Nhất thành.

Quyển 5: Danh Chấn Nhất Phương
Nhấn Mở Bình Luận