Phùng Kiều Kiều nhìn về phía Lý Âu đang cúi thấp đầu, sốt ruột nói: "Tôi cảm thấy bây giờ cô nên báo cảnh sát đi, có người trộm đồ của cô kìa."
"Cô đừng ngậm máu phun người, di động này là..." Chu Gia Mẫn đang muốn nói ra là Lục Mộc Kình đưa.
"Gia Mẫn." Viêm Cảnh Hi chặn lại nói, liếc qua Lý Âu, nhìn về phía Phùng Kiều Kiều, lạnh giọng nói: "Di động này làm sao mà tôi có, tôi không cần phải nói cho cô biết."
"Các cô ăn trộm, tin tức ăn trộm được có tố lên tòa án cũng không được tính." Phùng Kiều Kiều tức giận nói.
Viêm Cảnh Hi cười nhạo một tiếng, lạnh giá nhìn Phùng Kiều Kiều, "Để cô ngồi tù xác thực không có khả năng, nhưng ít nhất, có thể chứng minh một sự thật: Tôi và Chu Gia Mẫn là bị đổ oan."
Phùng Kiều Kiều chột dạ, nắm chặt cánh tay Lý Âu, cơ hồ dùng giọng mệnh lệnh, cảnh cáo nhìn Lý Âu nói: "Cô ta trộm di động của cô, cô đi tố cáo cô ta, cô đi tố cáo cô ta!"
"Đủ rồi, cô Phùng." Lý Âu gạt tay Phùng Kiều Kiều, bực bội nói: "Di động là tôi đưa cho cô Viêm, không phải cô Viêm trộm."
Phùng Kiều Kiều kinh ngạc nhìn Lý Âu, lui về phía sau một bước, không hiểu hỏi: "Vì sao cô lại làm như vậy? Chỉ cần cô không nói, thì kế hoạch này không ai có thể biết được."
Lý Âu cúi thấp đầu xuống, không để ý tới Phùng Kiều Kiều.
Phùng Kiều Kiều biết không thể cứu vãn, ngụy biện không được, thẳng thắn hất cằm lên, nói: "Là tôi làm, thì sao? Cuộc thi đấu này là trường ba tôi tổ chức, ba tôi là hiệu trưởng, các người tính làm gì với tôi nào?"
Lục Mộc Kình đi qua, vừa vặn nghe thấy Phùng Kiều Kiều nói những lời này, nhíu mày, liếc liếc mắt cửa phòng họp một cái.
Phùng Kiều Kiều chuyển mắt, trừng Viêm Cảnh Hi, cắn răng nói: "Lần này cô đắc tội tôi, tôi xem xem cô tốt nghiệp kiểu gì."
Chủ nhiệm Dương bị đại tiểu thư không hiểu chuyện này cả kinh một thân toàn mồ hôi, liếc sắc mặt Lục Hựu Nhiễm.
Quả nhiên rất lạnh.
"Ý gì?" Lục Hựu Nhiễm gắt gao nhìn chằm chằm cô ta, lạnh giọng hỏi.
Phùng Kiều Kiều được chiều thành kiêu, không rõ phải trái, nói với Lục Hựu Nhiễm: "Tôi biết anh là chồng chưa cưới của Viêm Cảnh Hi cho nên giúp cô ta gian lận, nhưng tôi không sợ anh, cùng lắm thì sau này tôi không đến Lục thị làm, Lục thị nhỏ nhoi của các người, tôi không lạ gì."
Lục Hựu Nhiễm cười nhạo một tiếng, nói với giám đốc Khương: "Để cho cô ta cút đi.
Công bố chuyện này lên trang web của Lục thị, tôi muốn phong sát cô ta."
Giám đốc Khương gật đầu.
Phùng Kiều Kiều bị chọc giận, "Anh dựa vào cái gì mà đòi phong sát tôi, anh nghĩ anh là ai? Ba tôi là hiệu trưởng, có công ty nào dám không cho ông ấy mặt mũi, cho dù là Lục tổng của các người, cũng không dám nói chuyện với tôi như vậy, anh là cái thá gì!"
"Cút." Lục Hựu Nhiễm bực bội nhìn về phía giám đốc Khương, "Gọi bảo vệ đến đây."
Giáo sư Dương thấy Phùng Kiều Kiều còn muốn mắng, lau mồ hôi, kéo tay Phùng Kiều Kiều ra, thấp giọng nói: "Đại tiểu thư của tôi ơi, cô gây họa rồi."
"Tôi cho ông biết." Phùng Kiều Kiều chỉ vào mũi giáo sư Dương, ra lệnh: "Vòng tiếp theo, tôi không cho phép ông để Viêm Cảnh Hi qua."
"Giáo sư Dương."
Giáo sư Dương còn chưa có trả lời, nghe thấy có người gọi ông ta, thấy là trợ lí Tần, lập tức cung kính gật đầu.
Trợ lí Tần đi đến trước mặt giáo sư Dương, rất có hàm dưỡng nói: "Lục tổng mời ông đi một chuyến."
"A, được." Giáo sư Dương theo trợ lí Tần đến phòng 805, cửa đang mở.
Lục Mộc Kình đứng trước cửa sổ, bóng lưng tự phụ, trong tay ưu nhã cầm một chén trà xanh, khói bốc lên lượn lờ, chậm rãi nhấp một miếng.
"Mộc Kình, cậu tìm tôi có việc à." Giáo sư Dương cong lưng, cẩn thận từng li từng tí cười.
Lục Mộc Kình xoay người, cười ấm áp, trầm ổn bất biến, nói: "Ngồi."
"Được." Giáo sư Dương ngồi xuống ghế sô pha.
Lục Mộc Kình từ trên bàn lấy một phần bản thiết kế, đưa cho giáo sư Dương, hỏi: "Thầy cảm thấy bản thiết kế này thiết kế thế nào?"
Giáo sư Dương cung kính nhận lấy.
Lục Mộc Kình đã ngồi xuống ghế sô pha, nhàn hạ tựa lưng ra sau, chậm rãi vuốt mép chén.
Giáo sư Dương liếc mắt liền nhìn thấy là bản thiết kế của Phùng Kiều Kiều làm trước đây, không biết rõ mục đích Lục Mộc Kình bảo ông ta nhìn là gì, cười khan nói: "Về phương diện kiến trúc, ngài là chuyên gia, tôi đâu nhìn ra được."
"Ừ." Lục Mộc Kình đáp, ung dung đặt chén trà lên bàn, tròng mắt liếc qua bản thiết kế, nhướn mày, không lạnh không nhạt nói: "Theo góc độ của tôi mà nói, bản thiết kế này rất kém, không thể so với chín sinh viên vào vòng 10, nghe nói là thầy nỗ lực bảo vệ?"
Mặc dù giọng Lục Mộc Kình rất trầm ổn, cũng không nghe ra tâm tình của anh, nhưng, giáo sư Dương vô cùng khẩn trương, trên trán chi chít mồ hôi, tròng mắt lóe ra, "Cái đó, tôi cảm thấy cũng không tệ lắm."
"Ồ." Lục Mộc Kình cười một tiếng, mặc dù đang cười, nhưng lại càng làm cho giáo sư Dương kinh hoàng khiếp sợ.
"Giáo sư không phải nói xem không hiểu sao?" Lục Mộc Kình cười nói.
Giáo sư Dương căng thẳng như dây cót, nhìn về phía Lục Mộc Kình, đối diện với ánh mắt sâu tối của anh, không khác gì hai tia X quang, có thể giết người vô hình.
Lục Mộc Kình thoạt nhìn tự phụ, ưu nhã, ấm áp như ngọc, nhưng sự tàn nhẫn của anh xác thực làm người ta nghe thôi đã sợ mất mật.
Cứ như vậy liếc mắt một cái, tâm lí muốn ngụy biện của giáo sư Dương hoàn toàn buông vũ khí đầu hàng.
Giáo sư Dương lập tức đứng lên, cúi đầu, nói: "Mộc Kình, không, Lục tổng, Phùng Kiều Kiều là con gái hiệu trưởng, tôi không thể để cho cô ta không qua, trong nhà tôi trên có già dưới có trẻ..."
"Ha ha ha." Lục Mộc Kình cười lên, tiếng nói ôn hậu nói: "Thầy không cần khách khí như thế, thầy bị kẹp ở giữa quả thực khó làm."
Giáo sư Dương thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Mộc Kình.
Lục Mộc Kình đang cười, hiền hòa vô hại.
Giáo sư Dương như tắm trong gió xuân, dính phải nước mưa của anh, đắc đạo thành thần tiên nhẹ nhàng.
Trong lúc ông ta ngẩn ngơ, nghe giọng nói rộng lượng của Lục Mộc Kình, nói: "Muốn làm hiệu trưởng không?"
"Không, không, không, tôi làm sao dám..." Giáo sư Dương nói phân nửa, gặp phải đáy mắt sâu tối như vũ trụ của anh, xác định.
Trong đầu giáo sư Dương đột nhiên chợt lóe lên tia sáng.
Lục Mộc Kình, muốn phong sát hiệu trưởng Phùng, nguyên nhân có lẽ là...!Phùng Kiều Kiều chọc Viêm Cảnh Hi.
Giận dữ vì hồng nhan.
Lục Mộc Kình không phải nói đùa, cũng không phải thăm dò ông ta, mà là, cơ hội của ông ta thực sự đang ở ngay trước mắt.
Giáo sư Dương lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt ngưng trọng nghiêm túc, nói: "Tôi có chứng cứ hiệu trưởng Phùng nhận hối lộ, còn có, trường xây dựng thêm, chứng cứ ông ta ở bên trong thu được không ít lợi ích."
Nụ cười Lục Mộc Kình mở rộng, "Cảm ơn thầy.
Sau này, trường học còn phải phiền thầy hao tâm nhiều rồi."
"Tôi nhất định sẽ làm hết sức, Lục tổng yên tâm." Giáo sư Dương đảm bảo nói.
*
Viêm Cảnh Hi và Chu Gia Mẫn từ phòng họp đi ra.
Lục Hựu Nhiễm bởi vì một cú điện thoại, đã sớm ra ngoài trả lời.
Để bồi thường cho họ, giám đốc Khương nói bọn họ có thể nhảy qua một vòng thi, trực tiếp tiến vào vòng thứ ba.
"Cảnh Hi, chuyện này, nhờ có giáo sư Lục, nếu không phải là thầy ấy, chúng ta không có thuận lợi như vậy đâu.
Phải biết, mã khóa điện thoại không dễ giải quyết." Chu Gia Mẫn vừa đi, vừa châm ngòi thổi gió nói.
Viêm Cảnh Hi cụp mắt suy nghĩ.
Cô cũng biết đều là Lục Mộc Kình ở sau lưng giúp đỡ.
Nhưng, đêm qua anh đã nói, không dây dưa với cô nữa, cho nên, mới có thể không ra mặt, yên lặng ở sau lưng làm việc này.
Cô đi, có thể chủ động trêu chọc anh hiềm nghi không.
Sau này cô sẽ kết hôn với Lục Hựu Nhiễm, trở thành cháu dâu của anh, thật ra, duy trì mối quan hệ xa cách hiện tại là tốt nhất.
Viêm Cảnh Hi khẽ thở dài một hơi, mâu thuẫn ơi là mâu thuẫn.
Đã không còn mà vẫn thấy vương vấn, vậy làm như thế nào mới tốt đây?
"Cô Viêm." Viêm Cảnh Hi nghe thấy có người kêu mình, quay đầu lại, là Lý Âu.
Lý Âu đi lên phía trước, rũ mắt, trong mắt thoáng qua một tia thương cảm, nói: "Chuyện này thật xin lỗi, mẹ tôi nằm viện, cần một số tiền lớn, cho nên, tôi mới chịu đáp ứng với Phùng Kiều Kiều hãm hại cô."
Viêm Cảnh Hi hiểu.
Hiện thực, chính là rất tàn nhẫn.
Khi mâu thuẫn giữa lương tri và người thân, phần lớn người ta đều chọn người thân.
Ít nhất, cô cũng sẽ chọn người thân.
Suy bụng ta ra bụng người.
"Mẹ cô bây giờ đã tốt lên chút nào chưa?" Viêm Cảnh Hi hỏi.
Lý Âu không ngờ Viêm Cảnh Hi khoan hồng độ lượng như thế, áy náy cụp mắt xuống, vành mắt hơi đỏ lên, nói: "Lục tổng là người tốt, thanh toán tất cả chi phí chữa bệnh, còn đáp ứng tìm việc cho tôi, cảm ơn hai người"
Nhất niệm thành ma, nhất niệm thành Phật.
Lục Mộc Kình thì có loại bày mưu nghĩ kế, năng lực nắm giữ vận mệnh người khác này, xoay chuyển đất trời.
"Cố lên." Viêm Cảnh Hi nói.
Viêm Cảnh Hi và Chu Gia Mẫn về đến phòng.
"Lấy đức thu phục người, có phải chính là cách của giáo sư Lục không, thật hoàn mỹ, Cảnh Hi, cậu đừng bỏ lỡ thầy ấy." Chu Gia Mẫn tiếp tục cổ động Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi liếc qua Chu Gia Mẫn, rũ mắt xuống, bên trong mấy phần ảm đạm, nói: "Vấn đề của tớ và anh ấy không phải là sai hay không sai, mà là, đi nhầm một nước cờ, không quay đầu lại được, chỉ có thể đi một bước tính một bước ." Viêm Cảnh Hi sâu xa nói.
Tròng mắt Chu Gia Mẫn cong lên, đầu ló qua trước mặt Viêm Cảnh Hi, khóe miệng mở rộng, "Cậu đang nói về chuyện kí hợp đồng với Lục Hựu Nhiễm?"
Viêm Cảnh Hi lim dim nhìn cô, không có phủ định, "Ừ, lúc đó tình huống khẩn cấp, có chút hiểu lầm với Lục Mộc Kình, cho nên kí với Lục Hựu Nhiễm."
"Vậy không phải đơn giản rồi sao? Tìm giáo sư Lục, không có vấn đề nào không giải quyết được." Chu Gia Mẫn cười hì hì nói.
"Không phải nghĩ đơn giản như vậy, anh ấy hoàn mĩ, người đàn ông hoàn mĩ như vậy, ngươi cảm thấy sẽ không có phụ nữ sao?" Viêm Cảnh Hi hỏi lại, như bùn lầy, nằm ngã trên giường.
Chu Gia Mẫn ghét bỏ nhìn Viêm Cảnh Hi, ngồi xuống đầu giường, hoàng thái hậu không gấp, nhưng tiểu cung nữ là cô đây gấp muốn chết rồi.
"Từ lúc nào mà cậu không tự tin như thế? Thầy ấy thích cậu, thì cậu hẹn hò với thầy ấy, sau này chia tay, ít nhất nói với thầy ấy, dù sao kết quả tệ nhất chính là bái bai.
Cũng không khác với cậu bây giờ là bao, tội gì không cho mình một cơ hội chứ?"
Viêm Cảnh Hi xoay người, chống đầu, cụp mắt nhìn cô, mấy phần mê man, "Hình như nói cũng rất có đạo lý."
"Đương nhiên là có đạo lý rồi.
Cậu còn chưa yêu đương qua, yêu đương không phải rắn độc hay mãnh thú, có đắng có ngọt, có vui có buồn, như vậy mới là một cuộc sống hoàn mĩ, lấy giáo sư Lục làm thử nghiệm càng hay, hơn nữa, yêu đương không mâu thuẫn với cuộc sống, cậu nói cậu sợ thương tổn, giống như mỗi người đều sợ chết như nhau, sợ chết không phải chết rồi sao? Con người đều phải chết, cũng đều sẽ bị thương, mấu chốt là quá trình đặc sắc hay không đặc sắc, phong phú hay không phong phú.
Nếu như giáo sư Lục thích tớ, tớ sẽ yêu thầy ấy ngay lập tức, chết cũng không tiếc." Chu Gia Mẫn càng nói càng hăng hái, cũng cảm thấy bản thân càng nói càng có đạo lý, cô cũng bội phục tài ăn nói của mình..