Giang Nại không ngờ bản thân sẽ nói ra những lời sến súa như vậy, sau khi nói xong mới bỗng nhiên cảm thấy ngại ngùng.
Lý Thanh Tễ hơi khựng lại, ừm một tiếng, nhưng lại không nói gì thêm nữa.
Anh tiếp tục bế cô đi về phía trước, lúc đi đến nơi đông người mới thả cô xuống.
Ban đầu Giang Nại còn cho rằng Lý Thanh Tễ có thể thờ ơ với những lời nói như vậy là bởi vì tính cách của anh, cũng là bởi vì anh không có cảm giác gì với những lời như vậy. Cho đến khi về đến nhà, vừa vào đến cửa anh liền bế cô vào phòng….
Đêm nay anh trở nên vô cùng kích động, cũng rất dây dưa.
Giang Nại bị anh giày vò đến mức khàn cả giọng, nhưng lần nào anh cũng dừng sức xông vào, đến cuối cùng, rốt cuộc cô không thể chịu được nữa mà cầu xin thương xót, anh mới thì thầm bên tai, yêu cầu cô lặp lại những lời đã nói đêm nay một lần nữa, hơn nữa còn phải bổ sung đầy đủ.
Em rất thích…. anh.
Nói một lần không đủ, còn bắt cô lặp lại rất nhiều lần.
Tóm lại là đêm hôm đó, sau khi cô bị giày vò nhiều lần, dùng giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở lặp đi lặp lại câu nói sến súa này nhiều lần, cô mới chợt nhận ra Lý Thanh Tễ cũng có cảm giác, có rất nhiều cảm giác, rõ ràng anh rất thích nghe những lời nói đó.
Ngày hôm sau, lúc Giang Nại thức dậy, chỉ cảm thấy cơ thể của mình giống như sắp bị nghiền nát.
Đau…. chỗ nào cũng đau….
Ting ting ——
Điện thoại có tin nhắn mới, Giang Nại mở ra xem mới phát hiện là tin nhắn wechat Lâm Tuệ gửi cho cô.
[Mẹ kiếp!!! Ngày hôm qua tôi uống say, tôi vừa nghe Lục Phong nói tối qua cô với Lý Thanh Tễ đã mua nhẫn kim cương! Trông như thế nào!!!]
Giang Nại trả lời lại: [Tôi cũng không biết.]
Lâm Tuệ: [Cũng đúng…. trong buổi đấu giá chỉ có viên kim cương, muốn làm thành nhẫn còn phải mất một khoảng thời gian nữa, vậy viên kim cương kia trông như thế nào! Cô có chụp ảnh lại không? Kim cương màu xanh lam năm carat! Tôi muốn xem!]
Giang Nại nhớ ra cô cũng không chụp ảnh lại….
[Hôm qua tôi rời đi hơn vội.]
Lâm Tuệ: [Đi đâu vậy? Vội đến mức không chụp cả ảnh!]
Giang Nại thành thật trả lời: [Tôi đói bụng, đi ăn hoành thánh.]
Lâm Tuệ: [……]
Cửa phòng ngủ chính vẫn đang đóng, Giang Nại trở lời Lâm Tuệ xong lại tiếp tục nằm trên giường, cô muốn biết Lý Thanh Tễ đã đi đâu nhưng lại lười không muốn nhúc nhích, bèn gửi tin nhắn Wechat.
[Người đâu rồi! Người đâu rồi!]
Lý Thanh Tễ không trả lời ngay, Giang Nại lại rúc vào trong chăn: [Muốn uống nước, anh vào thì mang giúp em một ly.]
Gửi xong câu này, cô lại gửi cho anh một biểu tượng cảm xúc: Cảm ơn sếp.
Lúc này ở phía bên kia, Lý Thanh Tễ đang ở trong phòng sách, anh vừa xử lý xong một số công việc thì lại nhận được điện thoại của bố anh.
“Tối hôm qua con cố ý đúng không? Ở trước mặt nhiều người như vậy, con muốn dùng cách này để nói cho mọi người biết con và Giang Nại sẽ không ly hôn?”
Lý Thanh Tễ nói: “Chẳng qua con chỉ muốn mua một chiếc nhẫn thôi, không nghĩ nhiều như bố nói.”
“Bố còn không hiểu con sao? Hôm qua ông nội con cũng có mặt ở đó, con cố ý làm ra như vậy, không phải đang muốn thể hiện thái độ của mình sao?”
Lý Thanh Tễ: “Bố muốn nghĩ như vậy cũng được, nhưng phiền bố hãy nói với mẹ một tiếng, sau này đừng làm những chuyện vô ích nữa.”
Lý Kính Niên nghẹn lời, bình tĩnh lại rồi nói: “Được rồi, dù sao thì từ nhỏ đến lớn, chuyện con đã quyết định rồi cũng không ai có thể thay đổi được.”
Sau khi cúp điện thoại, Lý Thanh Tễ mới phát hiện trong Wechat có tin nhắn của Giang Nại.
Trên khuôn mặt thờ ơ lạnh nhạt lộ ra ý cười, như băng tuyết mùa đông tan chảy.
Anh đứng dậy, vừa đi về phía phòng khách vừa trả lời cô: [Có thù lao gì không?]
Giang Nại: [Em đã nói cảm ơn sếp rồi mà.]
Lý Thanh Tễ đi vào phòng ăn, rót một ly nước ấm: [Nếu chỉ cần nói cảm ơn thì trên thế giới này đã không cần tiền rồi.]
Giang Nại: [Ồ, vậy xin hỏi, sếp muốn bao nhiêu tiền?]
Lý Thanh Tễ bưng ly nước trở về, gõ chữ bằng một tay: [Để anh suy nghĩ đã.]
Giang Nại ở trong chăn nhếch môi cười, nghe thấy tiếng mở cửa thì thò nửa đầu ra ngoài.
Lý Thanh Tễ đi tới đưa nước cho cô: “Ngồi dậy uống đi.”
Giang Nại ngồi dậy: “Thù lao của anh sẽ không đắt lắm đâu nhỉ?”
Lý Thanh Tễ: “Em uống xong sẽ biết.”
Giang Nại đang rất khát nước, cũng không thèm để ý, dứt khoát uống hơn nửa ly nước.
“Được rồi, anh nói đi, tốn bao nhiêu tiền.”
Lý Thanh Tễ đặt ly nước sang một bên, cũng không nói gì, chỉ trực tiếp xốc chăn lên chui vào, đè cô xuống.
“Anh làm gì —— a a ngứa quá, đừng chạm vào em!”
Lý Thanh Tễ cúi đầu nhìn cô nói: “Đột nhiên không muốn lấy tiền nữa, em dùng thứ khác làm thù lao đi.”
“Thứ gì……”
Lý Thanh Tễ nắm lấy tay cô đặt lên bụng của anh, giọng nói bỗng có hơi khàn đi: “Em nói xem?”
Hơi thở của Giang Nại lập tức hỗn loạn, cô phản kháng: “Tối hôm qua đã làm rồi mà.”
Lý Thanh Tễ xoa nhẹ sườn cổ cô: “Ai nói đã làm rồi thì không thể làm lại nữa?”
“Sao anh lại như vậy….” Giang Nại đẩy nhẹ đầu anh, nhỏ giọng phản đối: “Có thể nghỉ ngơi được không?”
“Không thể.” Lý Thanh Tễ thản nhiên nói: “Bên trong rất thoải mái.”
Giang Nại sửng sốt, gương mặt “phừng” một cái như muốn nổ tung, nhưng anh lại không cảm thấy những lời này có vấn đề gì. Lý Thanh Tễ ở trên giường và ở bên ngoài thật sự có khác biệt rất lớn.
Nhưng hôm nay cô không thể để mặc anh được nữa: “Không được, sẽ đau….”
Lý Thanh Tễ: “Hửm?”
“Hôm nay đau.”
Tối hôm qua bị làm quá lâu, lúc ban đầu còn cảm thấy thoải mái, nhưng hôm nay sau khi thức dậy thì chỉ cảm thấy đau đớn, rõ ràng không thể tiếp tục thêm lần nữa.
Lý Thanh Tễ khẽ cau mày: “Để anh xem xem.”
“Không ——”
Nhưng anh đã ngồi dậy, dễ dàng tách chân cô ra.
Giang Nại chống cự, đá vào vai anh, nhưng anh lại vững như Thái Sơn, dùng một ngón tay kéo lớp vải ra…
“Lý Thanh Tễ!”
“Đỏ lên rồi, hình như có hơi sưng.”
Giang Nại không thể thoát khỏi anh, dứt khoát quay đầu đi, vùi nửa gương mặt vào trong gối: “Vừa rồi em đã nói rồi, cho nên không thể làm nữa…”
Còn chưa kịp nói xong đã cảm nhận được đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng vuốt v e.
Giang Nại run rẩy, cảm giác tê dại giống như dòng điện truyền đến, hoàn toàn không thể chống cự được.
“Buông em ra.” Cổ cô đỏ bừng, giọng nói như tiếng muỗi kêu.
Lý Thanh Tễ không tiến sâu vào mà dừng bên ngoài một lúc, đầu ngón tay đều ươn ướt.
Ánh mắt anh trở nên sâu thẳm: “Thoải mái, phải không?”
Giang Nại không chịu thừa nhận: “…Không hề.”
Lý Thanh Tễ cúi đầu xuống.
Giang Nại cảm nhận được hơi thở ấm áp đến gần, lập tức muốn khép lại, nhưng lại bị bàn tay của anh đẩy ra.
“Anh đừng…”
“Anh không đi vào.” Lý Thanh Tễ ngước mắt nhìn cô, ở trong tầm mắt của cô, anh hôn xuống: “Chỉ thế thôi, đừng lộn xộn.”
Giang Nại nhìn thấy hình ảnh này, hô hấp đều ngừng lại.
–
Biện pháp tránh thai trong nhà đang ở mức báo động.
Trong khoảng thời gian này, một đống hộp áo mưa cũng bị dùng gần hết, chỉ còn lại hai hộp.
Một ngày sau giờ làm việc, đúng lúc Giang Nại đi đến siêu thị gần đó mua chút đồ, lúc tính tiền, cô nhìn thấy trên chiếc giá hàng bên cạnh, bèn lặng lẽ cầm lấy hai hộp, lần này cô xem rất kỹ, sẽ không mua nhầm nữa.
Lúc về đến nhà đã hơn chín giờ, Lý Thanh Tễ vẫn chưa trở về, sau khi Giang Nại cất đồ vào trong ngăn kéo xong thì gửi tin nhắn cho anh.
[Anh ăn cơm chưa?]
Cô sợ anh bận rộn đến quên mất.
Lý Thanh Tễ: [Anh ăn rồi, ở MDO.]
MDO là một quán bar, lúc trước cô và Lý Thanh Tễ đã từng đến đây, mấy người Lục Phong rất thích đến chỗ đó.
Giang Nại: [Được.]
Sau đó cô cũng không nói thêm gì nữa, cất điện thoại rồi đi vào phòng bếp rót một ly nước trái cây, uống nước xong lại lấy điện thoại đi vào phòng ngủ, lúc này mới phát hiện Lý Thanh Tễ lại gửi cho cô vài tin nhắn.
[Vậy là hết rồi à?]
[Không còn gì muốn nói sao?]
[Không bảo anh về sớm một chút ư?]
Vài phút sau, có lẽ vì cô không trả lời nên anh lại gửi đến một tin nhắn khác: [Em có muốn đến đây không?]
Giang Nại thấy thế, khóe miệng cong lên: [Em không còn gì muốn nói nữa…. Anh ở đó uống rượu, em đến đó làm gì?]
Lý Thanh Tễ: [Có chút việc, không phải đến để uống rượu.]
Giang Nại: [Ồ, vậy anh uống ít thôi.]
Lý Thanh Tễ: [Muộn rồi, đã hơi say rồi. Cô Giang, có tiện đến đây đón anh không?]
Giang Nại không thèm tin anh thật sự đã uống say, nhưng cô vẫn theo lời anh, trả lời lại: [Vậy sao, vậy để em suy nghĩ đã.]
Phía bên kia, tiếng nhạc trong quán bar vô cùng ầm ĩ.
Trên ghế sô pha trong phòng riêng, Lục Phong đang trò chuyện rất high với mấy người Trần Quý Minh, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy gương mặt tươi cười của Lý Thanh Tễ, anh đang xem điện thoại của mình, cũng không biết đã xem được cái gì mà cười rất vui vẻ.
Trần Quý cũng nhìn theo ánh mắt của anh ta, hỏi: “Cậu ta đang làm gì vậy?”
Lục Phong: “Tôi đoán, chắc chắn có liên quan đến Giang Nại.”
Trần Quý Minh: “Không phải chứ….”
Lục Phong: “Cá cược không?”
Trần Quý Minh hơi do dự: “Cược.”
Lục Phong: “Được, nếu thua, đêm nay cậu bao tất.”
Nói xong, Lục Phong ngồi xuống bên cạnh Lý Thanh Tễ, liếc nhìn điện thoại của anh, vừa nhìn thấy tên ghi chú phía trên thì lập tức nói: “Tôi thắng rồi! Cậu ta đang nói chuyện với Giang Nại!”
Trần Quý Minh: “…”
Lục Phong nở nụ cười hèn hạ: “Tôi hiểu cậu ta quá mà. Trần Quý Minh, có chơi có chịu.”
Vừa dứt lời thì cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng bên cạnh, Lục Phong lập tức dịch sang một bên, trên mặt lộ ra nụ cười thân thiện nhìn Lý Thanh Tễ: “Khụ, sao vậy, uống nữa không?”
Lý Thanh Tễ cất điện thoại đi, không quan tâm đ ến anh ta.
“Biết rồi, có chơi có chịu, đêm nay tôi bao tất.” Trần Quý Minh cũng ngồi xuống: “À đúng rồi, Thanh Tễ, nghe nói hình như chuyện liên hôn của Lý Trì Tuân với nhà họ Triệu toang rồi! Thật hay giả vậy?”
Lý Thanh Tễ: “Có khả năng.”
Trần Quý Minh: “Vậy là Lý Trì Tuân thật sự vì ở bên Hà Thù Tịnh nên đã chọc giận cô chủ nhà họ Triệu kia, hai người mới trở mặt với nhau sao?”
Lục Phong: “Chuyện này tôi biết, cũng không hoàn toàn như vậy, không phải nhà họ Triệu không biết Lý Trì Tuân là loại người khốn nạn thế nào, vốn dĩ chỉ qua loa bỏ qua. Cô chủ kia thật sự tức giận là vì dù Lý Trì Tuân biết rõ sắp phải đính hơn mà vẫn còn nhảy nhót trên thể diện của cô ta, nghe nói đêm đó ở câu lạc bộ kia, Lý Trì Tuân đã kéo Hà Thù Tịnh đi ngay trước mặt cô chủ nhà họ Triệu. Haizz, không nói tới thì thôi, Hà Thù Tịnh kia cũng đủ bản lĩnh, cô ta bày ra vẻ mặt khiêu khích với cô chủ kia.”
Trần Quý Minh: “Không phải trước nay Hà Thù Tịnh đều về phe Thanh Tễ sao? Là cố ý đúng không? Thanh Tễ, không phải là gián điệp do cậu phái đi chứ….”
Lý Thanh Tễ: “Tôi không hề yêu cầu cô ta làm việc này.”
“Đúng vậy, sao có thể yêu cầu con gái nhà người ta làm loại chuyện này được.”
“Vậy cô ta làm thế là….. thật sự thích Lý Trì Tuân rồi?”
Lục Phong: “Vị trí tương ứng của người trong lòng đã có người khác rồi, lại được Lý Trì Tuân theo đuổi quyết liệt như vậy, mềm lòng cũng là chuyện bình thường thôi.”
Nói xong, anh ta dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Lý Thanh Tễ.
Lý Thanh Tễ nâng ly rượu lên, nhấp một ngụm rồi nói: “Đợi lát nữa Giang Nại đến đây, đừng nói những lời mập mờ như thế nữa.”
“Giang Nại muốn tới sao?” Lục Phong chớp chớp mắt: “Này… cậu còn sợ chuyện này cơ á? Tôi cũng đâu có nói gì, chỉ nói là từng có thể là người trong lòng mà cậu cũng không chịu sao?”
“Không được, có biết rất khó dỗ không?”
Lục Phong và Trần Quý Minh nhìn nhau, gần như đồng thời mở miệng: “Cậu còn biết dỗ người khác sao?”
Lý Thanh Tễ lại ném đến một ánh mắt lạnh lùng.
Lục Phong lập tức nói: “Được rồi được rồi, tôi nhất định không nói lung tung!”
Hơn nửa tiếng sau, Giang Nại đến quán bar, hỏi thăm dưới lầu thì có nhân viên phục vụ dẫn cô lên phòng riêng trên lầu, cũng chính là căn phòng cô từng đến trước đây.
Vừa mới bước vào, cô đã nhìn thấy Lý Thanh Tễ đang nhàn nhả lười biếng sải chân ngồi tựa vào ghế sô pha, một tay cầm ly rượu, sau khi nhìn thấy cô đến, anh liền đặt ly rượu lên bàn.
Giang Nại đứng đó nhìn anh, anh nghiêng đầu ngoắc tay với cô, có chút say, cũng có chút lười biếng.
“Giang Nại tới rồi à!”
“Cuối cùng cũng tới rồi, cô biết không, ở chỗ bọn tôi có một người đang mơ mộng linh tinh, chỉ muốn cô đến đưa cậu ta về thôi.”
“Đúng vậy, trông chờ mòn mỏi mà.”
Đám bạn bè của Lý Thanh Tễ ở bên cạnh ồn ào, Giang Nại có hơi xấu hổ, nhưng Lý Thanh Tễ lại không có ý định ngăn cản, vẻ mặt lộ rõ ý cười nhìn cô.
Giang Nại sờ mũi, đi tới.
Vừa bước đến trước mặt anh đã bị anh kéo ngồi xuống bên cạnh, khoảng cách gần như vậy, Giang Nại ngửi thấy mùi khói thuốc: “Anh hút thuốc?”
Lý Thanh Tễ: “Không có, bọn họ hút.”
“Thật không?”
Lý Thanh Tễ nghiêng đầu nhìn cô, khẽ bật cười: “Em nhìn thấy anh hút thuốc bao giờ chưa?”
“Cậu ta thật sự không hút thuốc.” Trần Quý Minh ở bên cạnh nói: “Chuyện này chúng tôi có thể làm chứng.”
Lục Phong nói: “Đúng vậy, nửa tiếng trước đã bảo chúng tôi dập thuốc hết rồi, bởi vì cô sắp đến đấy.”
Giang Nại: “Ồ, vậy thì còn khá ngoan….”
“Khá, khá cái gì?” Lục Phong nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề.
“Không có gì.” Giang Nại đổi chủ đề: “Lâm Tuệ đâu? Sao hôm nay lại không đi cùng anh?”
Lục Phong bị chữ “ngoan” mà cô dùng cho Lý Thanh Tễ làm cho khiếp sợ, một lúc lâu sau mới nói: “Đi chơi cùng bạn của cô ấy rồi, gọi cô ấy đến cô ấy cũng không đến, dù sao cũng không ai đến đón tôi.”
Giang Nại không nhịn được bật cười, lại nhìn về phía Lý Thanh Tễ, lúc này mới phát hiện từ đầu đến cuối anh vẫn luôn nhìn cô, ánh mắt mang theo men say dưới ngọn đèn của quán bar, thấp thoáng một tầng nước gợn sóng và tình cảm mãnh liệt.
Giang Nại bị anh nhìn đến mức tim đập thình thịch, cô nhẹ nhàng túm lấy áo sơ mi của anh: “Vậy bây giờ anh muốn thế nào, em đã đến rồi, đưa anh về nhé?”
Lý Thanh Tễ: “Em đói bụng không? Muốn ăn chút gì trước không?”
“Không đói, hôm nay em đã ra ngoài ăn với đồng nghiệp, sau đó lại đi siêu thị mua chút đồ, ăn no lắm rồi.”
Lý Thanh Tễ: “Ừm, vậy chúng ta về.”
Giang Nại gật đầu: “Đi thôi.”
Lý Thanh Tễ đứng dậy, kéo cô đứng dậy theo, rồi nói với những người khác: “Tôi về trước, các cậu tiếp tục đi.”
Mọi người đều bày ra biểu cảm ghen tị.
Giang Nại đỡ lấy cánh tay của Lý Thanh Tễ, sau khi chào mọi người xong, hai người cùng đi về phía cầu thang.
“Không phải anh say thật đó chứ?” Lúc đi xuống cầu thang, Giang Nại lo lắng hỏi.
“Có lẽ có một chút?”
Giang Nại tưởng anh nói thật, bèn ôm lấy eo anh: “Vậy anh đứng vững một chút, đừng để bị ngã.”
Lý Thanh Tễ giơ tay lên khoác vai cô: “Ừm.”
“Anh ở bên ngoài thì uống ít thôi.”
“Ừm.”
“Đương nhiên, nếu lỡ như uống nhiều thì nhất định phải kêu người ta đưa anh về.”
“Ừm.”
“Gọi em đến đón anh giống như đêm nay…. Cũng được.”
“Ừm.”
Giang Nại mỉm cười ngẩng đầu nhìn anh: “Sao cái gì anh cũng “ừm” vậy?”
Lý Thanh Tễ nhấc bàn tay đang đặt trên vai cô lên, nhéo nhẹ mặt cô, uể oải nói: “Bởi vì mọi chuyện đều nghe lời em.”