Chương 9: Nguồn gây án Xe ngựa rộng rãi ấm áp, âm thanh ồn ào náo động bên ngoài gần như không có chút ảnh hưởng nào tới Mộc Tử Câm. Ninh Đào ngồi bên cạnh nhíu mi nhìn Mộc Tử Câm, do dự mở miệng muốn hỏi nhưng lại sợ ảnh hưởng tới suy nghĩ của nàng. Đành phải nhịn xuống, dọc theo đường đi không nói gì. “Tiên sinh có tra manh mối gì ở đấy không?” Gần đến Sở vương phủ, hắn rốt cuộc không nhịn được mà mở miệng hỏi. Mộc Tử Câm đem bút kí trên tay khép lại, để vào trong túi nhỏ thường mang theo người, suy tư trong thoáng chốc, nói: “Xem như là có đi, chỉ là còn chưa xác định rõ.” “Có manh mối?” Ninh Đào lập tức vui vẻ, mặt nhăn mày nhíu nhiều ngày cuối cùng cũng giãn ra một ít. “Manh mối về cái gì?” Hắn vội vàng hỏi. Gần ba tháng, người bên Hình bộ và Đại Lý Tự đều đau khổ điều tra không ra bất kỳ manh mối nào, không ngờ được nàng mới nhìn qua hồ sơ một lượt, liền tìm được manh mối. Hắn lập tức nhìn nàng mang theo mấy phần sùng bái cùng ngưỡng mộ. Nàng yên tĩnh, hơi hơi nhíu mày, lắc đầu. “Manh mối hẳn có, còn chưa xác định.” Khi suy nghĩ nàng có thói quen gần như thành bản năng mà cắn môi, nhẹ nhàng miết, nói: “Đợi ta trở về tra xét kỹ lưỡng hẳn rõ ràng hơn.” Trở lại phủ Sở vương, việc đầu tiên là Mộc Tử Câm chân thành đưa bản ghi chép cho Ninh Vô Ưu. Hắn thản nhiên nhìn nàng một cái, môi mỏng nhẹ nhàng nhếch khóe miệng. Nàng biết rõ, chuyện này tuy rằng không phải Ninh Vô Ưu hắn tự mình tiến hành nhưng cũng không có nghĩa là nó thoát khỏi sự khống chế của hắn. Không như vậy thì hắn mời nàng đến phá án để làm cái gì? Chút nhận biết này nàng vẫn phải có. “Hôm nay liệu có thu hoạch gì không?” Hắn lật nhẹ sổ tay, nhìn bên trong chữ viết tinh tế hỗn độn với vài nét khoanh tròn, còn có vài mũi tên suy ra đem một ít câu chữ giống như không liên quan gì thành một sự việc diễn ra liên tiếp. Xem hết một lượt xuống dưới là có thể hiểu quy luật trong đó. “Có” Nàng gật gật đầu. “Chỉ là cần mượn thêm thư phòng của Vương gia dùng tạm chút.” Hắn xoay người hướng thị nữ phía sau nói: “Hồng Tụ, mang hắn đi thư phòng, sách bên trong đó cho hắn thoải mái xem.” “Vâng.” Vị thị nữ vẫn luôn cặp kè trái phải bên người hắn hóa ra tên là Hồng Tụ. Tên này ngược lại rất lịch sự tao nhã, Hồng Tụ Thiêm Hương (Hiểu ngắn gọn là Hồng nhan thêm hương: Ý chỉ những người có nữ nhân xinh đẹp bên cạnh), xem ra trong lòng hắn địa vị người này cũng không thấp. Mộc Tử Câm đi theo Hồng Tụ tới thư phòng. Nơi này xây tại bên phía đông Ý Đức Đường cạnh nơi ở của Ninh Vô Ưu. Tuy thư phòng xây riêng biệt một gian nhưng có liên thông với phòng ngủ của hắn. Tiến vào nơi đó gần như đi ngang qua phòng ngủ hắn. Trong gian phòng ngủ thiết kế đơn giản, tuy nàng hiếu kỳ nhưng cũng không giám nhìn loạn ngó đông ngó tây, chỉ cúi đầu nhìn gót chân Hồng Tụ rồi đi theo. Tự dưng nghĩ, nếu biết được nàng là nữ, hẳn Ninh Vô Ưu cũng sẽ không đồng ý để nàng tự tiện tiến vào phòng ngủ như này đi?! Bước vào thư phòng, Hồng Tụ tự giác đem đèn thắp sáng. Trong nháy mắt, thư phòng sáng hẳn lên, ngọn đèn chiếu rõ, hắt lên tầng tầng giá sách đang kéo dài trước mắt, dài như không có điểm dừng. Tàng thư các như vậy, thật sự khiến nàng ngỡ ngàng nhìn không chớp mắt hâm mộ, khen ngợi. “Cảm ơn.”Nàng gật gật đầu, tiếp lấy chiếc đèn lồng nhỏ mà Hồng Tụ đưa, ngồi lui xuống bên cạnh một giá sách, bảo Hồng Tụ có thể đi. Hồng Tụ sau khi ra ngoài, đóng chặt cửa. Nàng trong lòng bắt đầu nhảy nhót, không kiềm chế nổi kích động cùng hưng phấn, cầm đèn mầy mò đi vào bên trong. Ánh đèn lần lượt chiếu sáng nhưng cũng không có khả năng chiếu rõ được hết cả thư phòng rộng mênh mông này. Sách ở đây chỉ sợ cặm cụi một năm cũng xem không hết. Có nhiều quyển sách viết là bản đơn lẻ, chủng loại đa dạng phong phú, chứa nhiều kiến thức thâm thúy. Không ngờ trong này còn có bút viết trên thẻ tre, có lẽ đó là tác phẩm quý giá tiêu biểu hàng trăm năm trước, không chừng đây là bút tích của danh nhân thời xưa. Thư phòng này khô ráo thông gió, kiến trúc trần và tường nhà đều được nghiên cứu kỹ lưỡng. Mỗi một quyển sách đều được cất giữ cẩn thận tỉ mỉ, trông hoàn toàn như mới. Bên tường đèn treo lơ lửng, mỗi một kệ sách tầm mười ngăn, mỗi kệ cách nhau một khoảng. Đế đèn được làm bằng Lưu Ly, treo như thế cũng không sợ bị gió thổi tắt hay đại loại như bị nghiêng ngả làm cháy rụi toàn bộ sách nơi đây. Đi dọc theo giá sách đang kéo dài trước mắt, nàng thậm chí còn nhìn thấy trong đó có cuốn “Giải án oan”, đấy là bộ sách nói về khám nhiệm tử thi, quá hưng phấn, nhìn nhìn ngắm nghía, suýt chút nữa quên hẳn việc chính. Sau khi trấn chỉnh lại cảm xúc, nàng bắt đầu xách đèn nhỏ lẳng lặng tìm kiếm quyển sách bản thân muốn. Ở bên trong thấy cuốn “Dịch Kinh” liền cầm đến nơi có ánh sáng ngồi xem. Ngồi dưới ánh đèn, ngửi huân hương trong thư phòng thoang thoảng, đầu óc thoáng yên tĩnh lại. Mở trang sách, bên phía trên thấy viết một vài dòng chữ. Nàng tinh tế xem xét, mấy dòng chữ kia được viết cực nhỏ, lực viết rõ ràng, sử dụng đầu bút lông lợi hại. Mấy dòng chữ đó nói về cách nhìn và giải thích ngữ nghĩa trong sách. Nàng không khỏi cảm thán. Người bình thường làm sao mà có kiên nhẫn cùng rảnh rỗi đi luyện viết chữ nhỏ như vậy? Viết chữ nhỏ đã đòi hỏi công phu, huống chi còn có thể bình phẩm một cách tự nhiên như mây bay nước chảy lưu loát viết trên đó? Không cần nghĩ, đây là chữ Ninh Vô Ưu. Sách nơi này, chắc hắn đều đọc qua, phần lớn cũng viết lại chú thích giống như vậy. Nắng chuyển chiều tà, khi lật đến trang sách cuối cùng, nàng cũng chưa phát giác là trời đã tối muộn. Đợi hai con mắt bắt đầu thấy cay xót, trong bụng rỗng tuếch, nàng mới khép sách lại. Nâng tay nhấc đèn kéo gần bên mình, lại không nghĩ tới, có bàn tay khác đưa qua cầm lấy chiếc đèn lồng, lẳng lặng thay một cây nến mới rồi châm. Nàng ngẩng đầu lên, thấy người tới đứng thẳng như trúc, áo trắng cẩm cừu, một tay cầm khay đèn lưu ly, chậm rãi hướng tới trước mặt, buông mi thản nhiên nhìn nàng. Lông mi nàng run nhẹ, đen óng dưới ánh đèn, giương mắt ngước nhìn hắn. Đèn trong tay tự dưng sáng rực, chiếu rọi dáng người lung linh yểu điệu như xa như gần. Nay người trước mặt hắn, mi thanh mắt tú, hai tròng mắt đen láy cơ trí, ngũ quan hài hòa, chiếu rõ dưới ánh đèn làn da mềm mịn nhẵn nhụi, đôi môi hơi hé mở hồng hào. Nếu là nữ, người này nhất định là mỹ nhân. Ánh mắt Ninh Vô Ưu như cách một tầng mây nhìn nàng, phảng phất mê hoặc thần bí. Hắn nhất thời cảm thấy bản thân không thể nào hiểu rõ được nam tử trước mặt mình. Hoặc là, hắn cảm thấy chính mình đã không dùng cách cư xử như với nam tử bình thường để đối đãi với hắn ta. Loại cảm giác này, rất xa lạ và thấp thỏm. “Vương gia…” Mộc Tử Câm, nhìn thấy hắn, lòng cũng nao nao, phản ứng là lập tức đứng dậy. Lại không nghĩ rằng, bản thân mình đã ngồi im một lúc lâu, vừa mới đứng hai chân không cưỡng lại được mà đau đớn run rẩy một trận, rên nhẹ một tiếng, lại nặng nề ngồi trở về như cũ. “Không cần đa lễ.” Hắn để đèn lên trước mặt bàn, không nóng không lạnh liếc nàng một cái. Hắn chỉnh đốn trang phục rồi ngồi đối diện nàng, tiếp tục lặng lặng nhìn. Nàng xoa xoa bàn chân đã tê cứng, cố gắng cho chân có thể đứng dậy được. “Vương gia, ta cần toàn bộ hồ sơ quan viên trong kinh thành này.” “Rất vội?” Hắn hơi hơi nheo mắt. “Rất vội, tốt nhất đêm nay có thể thấy được nó!” Nàng dùng ánh mắt khẩn cấp nhìn hắn. Hắn đứng dậy, đi đến cửa thư phòng, ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn ngọn đèn sáng rực rỡ bên hành lang giá sách. Ánh đèn làm phóng đại thân hình hắn, trên áo cẩm cừu tuyết y phảng phất lóe lên nhìn ảnh kiều diễm, thanh thúy mà tao nhã. Hắn đi đến trước cửa, nhẹ nhàng gõ bên cửa phòng, Nạp Lan Hạ lập tức đem cửa phòng mở ra, đứng bên ngoài cúi xuống hành lễ nói: “Vương gia có gì phân phó?” “Đem toàn bộ hồ sơ quan viên trong kinh thành mang tới đây.” Bên trong kinh thành, hồ sơ quan viên không một trăm cũng đến một ngàn, muốn cầm tới toàn bộ cũng cần trải qua tầng tầng lớp lớp thẩm tra. Nhưng lời hắn nói vân đạm phong kinh, nhẹ nhàng như không, phảng phất chuyện này là một việc rất dễ dàng, tầm thường như ăn một bữa cơm. Nạp Lan Hạ hỏi cũng không hỏi một câu, sau khi lên tiếng trả lời, xoay người liền đi tìm. Ninh Vô Ưu một lần nữa đóng cửa phòng, chậm rãi trởi về, chỉnh đốn lại trang phục ngồi ngay ngắn trước mặt nàng. Tuy hắn trọng thương vẫn chưa lành nhưng cũng không ảnh hưởng gì tới hành động tự nhiên thong thả cả. Nếu người nào mà không biết sự thực nhìn qua, chắc chắn sẽ cảm thấy hắn không khác người khỏe mạnh là mấy. Hắn đem ấm lô đặt ở trên đùi, nhấc lên cánh tay đã được áo che khuất, từ từ lộ ra bàn tay, cầm lấy bút ký của nàng đang đặt ở bên cạnh, ánh mắt cũng tiện thể dừng ở quyển “Kinh dịch” nằm trên tay nàng. Hắn khẽ cười một tiếng. “Không ngờ ngươi cũng đọc ‘Kinh dịch’?!” Trong giọng nói mang theo mấy phần trào phúng, giống như nàng là dân quê mùa không biết thi văn gì cả… Nàng chỉ gật gật đầu. “Đúng, ta phát hiện án này hình như có liên quan đến “Kinh dịch”, cho nên mới tìm đọc. Ta bình thường cũng không hay đọc sách nhiều lắm, nên gặp việc mới gấp nước đến chân mới nhảy, sao giống như được Vương gia uyên thâm hiểu rộng?” Hắn cũng chỉ như có như không cười nhẹ, chưa tức giận, đột nhiên hướng tay về phía nàng duỗi ra. Nàng hơi hơi sửng sốt, theo bản năng đem thân mình nghiêng ra đằng sau, đã thấy tay hắn đặt trên bút ký trước mặt mình rồi dừng lại. “Trong ghi chép của ngươi khi xem hồ sơ bên Đại Lý Tự có ghi lại, trong từng phòng quan viên bị giết đều có chữ viết bằng máu lưu lại, hơn nữa những chữ này đều được viết tại phòng ở hướng tây.” “Đúng.” Nàng hơi nhếch môi cười, thật lâu nhìn hắn một cái, đáy lòng có chút vui vẻ. Sự vui vẻ này như thể gặp được người tri kỷ, người đó có thể hiểu rõ được mong muốn của lòng mình. “Chữ bằng máu, canh giờ, hướng tây…” Nàng nhẹ nhàng mà chỉ chỉ vào “Kinh dịch” để trên bàn. “Vương gia, ta đã biết hung thủ dựa vào đâu để gây án.” “Rất tốt.” Hắn gật gật đầu. “Ngươi không khiến ta thất vọng.” Nàng nhướn mày nghi hoặc nhìn hắn, thứ nhất: nàng sẽ không nghĩ rằng hắn sẽ mở miệng khen nàng, thứ hai: hắn chẳng nhẽ chờ mong điều gì đó từ chính bản thân nàng? “Thế nhưng.” Trong lòng nàng nghi ngờ còn chưa lui, giọng nói của hắn tự dưng chuyển đổi, âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi chẳng qua mới chỉ biết được nguồn mà hung thủ dựa vào để gây án thôi. Thủ pháp giết người, công cụ gây án, nguyên nhân giết người, động cơ của hắn là gì ngươi hoàn toàn không biết gì cả… Cái này nói rõ, thật ra tiến độ của ngươi rất chậm.” Hắn thản nhiên chế nhạo nàng. “Mộc Tử Câm, ngươi cần phải nắm kỹ thời gian, hung thủ vào sáu ngày sau lại tiếp tục gây án.” “Xem ra Vương gia đã sớm biết rõ từ đầu đến cuối án này rồi!?” Trong lòng nàng chợt lóe tầng tầng nghi hoặc khác thường, không khỏi nhìn hắn tìm tòi nghiên cứu. Nghe thấy giọng nói nàng có chút không vui, hắn cũng chỉ lạnh giọng cười. “Hôm nay muộn rồi, ngươi sớm nghỉ ngơi đi!—Hồng Tụ!” Cửa thư phòng lại mở ra, lúc này tại cửa xuất hiện thị nữ ngôn từ cử chỉ cẩn thận – Hồng Tụ. Nàng nhẹ nhàng hành lễ, cung kính nói: “Vương gia, ngài có gì phân phó?” “Đem căn phòng phía tây nơi ta đang ở chuẩn bị một chút, để hắn vào nghỉ.” Hắn không nhanh không chậm phân phó hạ nhân, nhấc chiếc đèn cung đình chậm rãi bước ra ngoài, nàng lập tức ôm sách bước đuổi kịp. “Thêm nữa, có thể cho người mang cơm lên.” Hắn ra khỏi phòng sách, tự nhiên đi xuyên qua phòng ngủ của bản thân đến gian ngoài. “Bảo người để đồ ăn vào trong này đi, ta ăn với Mộc Tử Câm.” Đang đi theo phía sau hắn, Mộc Tử Câm ngạc nhiên dừng bước. Hồng Tụ đã thổi tắt ánh nến trong thư phòng, đóng cửa thư phòng, lên tiếng trả lời đi truyền cơm. Đồ ăn rất nhanh liền được người mang lên, mấy người thị nữ chia thức ăn đâu ra đấy, trong lúc nhất thời chỉ nghe thấy tiếng động bước chân di chuyển nhẹ nhàng, đem bát đũa bầy ra, xong rồi im hơi lặng tiếng lùi xuống. “Ngồi xuống ăn cơm đi.” Hắn ngồi xuống vị trí vẫn hay ngồi, lại chỉ chỉ chỗ đối diện, ý bảo nàng ngồi. Chỉ có cái bàn tròn nhỏ, thế mà để hơn mười món, thức ăn lấy thanh đạm làm chính. Nàng đi theo Mộc Hoài Sơn nên cũng học chút y thuật, vì vậy nhìn ra được, phần lớn món ăn đều có công dụng chữa bệnh. Hắn cũng không tự nhiên vô duyên vô cớ gì mà tìm nàng ăn cơm, hắn cũng biết mình không có cái thiện tâm đó. Cho nàng ở ngay cách vách phòng hắn, khiến nàng cùng ngồi ăn một bàn với hắn, tất cả chỉ để thuận tiện cho việc nàng cùng hắn thảo luận vụ án. Nàng cũng không nghĩ gì nhiều, trực tiếp ngồi xuống, bắt đầu vung đũa ăn ngấu nghiến. Hắn cũng không động đũa gì cả. Chỉ chốc lát sau, Hồng Tụ liền bưng một bát cháo nóng hổi tiến vào, đặt trước mặt hắn. Nàng hơi hơi liếc mắt một cái, nhận ra trong bát kia chính là loại cháo mà đêm đó nàng ăn vụng. Có lẽ do đêm đó quá đói, cho nên nàng cảm thấy bát cháo kia thơm ngon vô cùng, đến nay vẫn còn mong nhớ hương vị ấy. Nàng nhìn chằm chằm bát cháo kia trong chốc lát, tự biết đòi của hắn là không được, cho nên quay đầu sang hỏi Hồng Tụ. “Hồng Tụ tỷ tỷ, ta cũng muốn một bát cháo giống như thế, có thể cho ta một bát không?” Hồng Tụ hơi hơi sửng sốt, nhìn nhìn Ninh Vô Ưu, nhíu mi do dự. “Cái này… Mộc tiên sinh, Vương gia ăn những đồ đó, toàn bộ là an bài của thái y. Bát cháo Vương gia đang ăn này, không phải người nào cũng thích hợp để ăn.” Nàng thản nhiên nhìn Mộc Tử Câm, cười nói: “Tiên sinh thân thể khỏe mạnh, cũng không bị suy dinh dưỡng gì, cho nên không cần ăn loại cháo quá mức bổ dưỡng này mới tốt.” Mộc Tử Câm có chút ngơ ngác rồi, cháo kia hóa ra là thuốc của Ninh Vô Ưu. Nói có thể nói tùy lúc, thuốc không thể ăn bậy. Nàng hiểu rõ gật gật đầu. “Ta biết, ta đây không ăn cái ý nữa.” Hồng Tụ lui ra, Mộc Tử Câm vẫn như trước không ngừng gắp đồ ăn. Ninh Vô Ưu chỉ ăn cháo, thỉnh thoảng động đũa một tý, phàm là những đồ ăn nào nàng đã từng gắp qua, hắn đều không tiếp tục động vào. Trong lòng nàng đầy nghi vấn, bát cháo kia là thuốc đại bổ, điều đó nói lên thương thế của Ninh Vô Ưu bị tổn hại vẫn chưa bình phục. Đến cùng là tổn thương cái gì nhỉ? Nàng nâng mí mắt lên nhìn hắn, khẽ cười một tiếng, không phải là tổn thương ở thận đi??? Nàng nghẹn cười, ăn thêm một ít, bữa cơm được ăn với cảm giác kỳ dị. Dưới vô số lần ánh mắt tức giận của Ninh Vô Ưu, nàng ăn cơm xong liền chạy trối chết, vội vội vàng vàng chạy vào trong phòng của mình.