Edit:Linhlady Mạc Vân Quả cũng không nói gì, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Kỷ Vô Ngu dừng xe trước cửa biệt thự, sau đó nhìn Mạc Vân Quả nói: "Thân Thân buổi tối trở về tắm nước ấm, cái gì cũng không cần nghĩ, sau đó ngủ một giấc được không?"
Mạc Vân Quả không biết Kỷ Vô Ngu vì sao lại nói như vậy, nhưng cô vẫn đồng ý gật gật đầu.
Kỷ Vô Ngu nhìn đến Mạc Vân Quả ngoan ngoãn như vậy, duỗi tay xoa xoa đầu cô, mỉm cười nói: "Ừ, ngày mai anh đến đón em."
Mạc Vân Quả tiếp tục gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.
Kỷ Vô Ngu nhìn dáng vẻ Thân Thân nhà hắn, tuy rằng rất muốn ở bên cô nhiều hơn một chút, thế nhưng tưởng tượng đến người phụ nữ Bạch Tiểu Hoa kia lại xuất hiện, còn để Thân Thân thấy một màn không tốt đẹp kia, nghĩ thôi hắn đã muốn xé nát cô ta ra.
Bạch Tiểu Hoa trước sau là một tai hoạ ngầm, hắn còn phải nghĩ biện pháp để cô ta biến mất khỏi mắt Thân Thân, hơn nữa lại không được phá vỡ cân bằng của thế giới này.
Kỷ Vô Ngu tạm biệt Mạc Vân Quả, tận mắt nhìn Mạc Vân Quả đi vào biệt thự, lúc này mới quay xe đi.
Sau khi Mạc Vân Quả đi vào trong nhà, thấy cả căn biệt thự trống rỗng cảm thấy có chút khó hiểu.
Cô vào phòng của mình, rửa mặt lúc sau lăn đến trên giường, ngủ.
Ngày hôm sau, Mạc Vân Quả cứ theo lẽ thường ở trong giọng nói của quản gia tỉnh lại.
Không mê man giống lúc trước, lúc này Mạc Vân Quả tỉnh lại vô cùng bình tĩnh đi tới bên người quản gia.
Quản gia trước sau mỉm cười hầu hạ Mạc Vân Quả, khi Mạc Vân Quả mặc quần áo xong, cô đột nhiên hỏi quản gia: "Quản gia, tối hôm qua anh đi đâu?"
Quản gia sửng sốt, giải thích nói: "Tối hôm qua nhà tôi có chút việc, trở về xử lý một chút."
"Ồ," Mạc Vân Quả lên tiếng, không hề truy vấn.
Quản gia cười cười, cũng không nói thêm cái gì nữa.
Cuộc đối thoại này cứ như vậy bình đạm trôi qu, nhưng mà đối với phòng phát sóng trực tiếp mà nói, Mạc Vân Quả thật thật tại tại khác thường.
"Tiểu Quả Quả, quản gia có vấn đề gì sao?"
"Đúng vậy, tiểu Quả Quả vì sao lại muốn hỏi hành tung của hắn vậy?"
"Tò mò......"
"Để ta đoán xem, chẳng lẽ tối hôm qua người đàn ông kia là quản gia? Thế nhưng giọng nói không giống nha!"
"Ta thấy quản gia không giống loại nam nhân đáng khinh này!"
"Ngạch...... Đại khái tri nhân tri diện bất tri tâm*?"
*Tri nhân tri diện bất tri tâm
(知人知面不知心:zhīrénzhīmiàn bùzhīxīn) có nghĩa là Biết người, biết mặt, không biết lòng."Tiểu Quả Quả ngươi tới giải thích một chút đi ~ vì sao muốn hỏi vấn đề kia?"
"Oa nha nha nha! Thật muốn biết a! Cảm giác rất thú vị bộ!"
Mạc Vân Quả nhìn đến nơi này, nghĩ nghĩ nói: "Quản gia rất giống nam nhân tối qua."
"A? Thì ra là sự thật! Xong rồi, hình tượng của quản gia ở trong lòng ta tan biến."
"Hu hu hu...... Soái ca ca đều có độc! Nhìn sao cũng không thấy quản gia ca ca là người xấu đâu? Không cần a a a!"
"Ai nha nha, không phải còn chưa xác định sao? Lầu trên không cần thương tâm ~ sờ sờ đầu ~"
"Tuy rằng không xác định, nhưng ta cảm giác chính là hắn! Chẳng lẽ đây là trực giác của nữ nhân?"
"Ta cảm thấy nếu việc còn chưa xác định rõ ràng, vẫn không nên vội kết luận, nếu oan uổng cho quản gia cũng không tốt."
"Đồng ý cách nói của lầu trên, ta cảm thấy chúng ta nên quan sát thêm đi, dù sao cũng không được nóng vội, hắc hắc hắc!"
"Ừm, đồng ý. Nhưng mà gần đây ăn cẩu lương hơi nhiều, nếu như có chuyện khác xảy ra như vậy không phải rất có ý tứ sao ~"
Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp nói như vậy, liền đem lời nói của mình nuốt xuống, có lẽ, mình đã đoán sai rồi sao?
- ------