Edit: Linhlady
Làm xong tất cả mọi chuyện, Mạc Vân Quả mới quay về phòng nghỉ ngơi.
Phòng phát sóng trực tiếp cũng đúng lúc đóng cửa, tới lần nở cửa tiếp theo, sẽ là bắt đầu một ngày mới.
Ngày hôm sau, Nghiêm Khắc Liệt đã sớm tỉnh, chuyện đầu tiên khi y rời giường đó là chạy vội tới kho hàng, đi xem việc Mạc Vân Quả hứa hẹn gia bột mì và gạo có thật sự đúng không.
Sau khi tới kho hàng, nhìn cả kho hàng tràn đầy đồ, cho dù là Nghiêm Khắc Liệt có năng lực thừa nhận cực lớn, cũng không tránh được kích động.
Y hít sâu vài hơi, mới ngăn được sự kích động muốn hò hét của bản thân.
Có vài người cũng nhận ra hàng động khác lạ của Nghiêm Khắc Liệt, theo y chạy tới nhà kho.
Khi nhìn thấy cả kho hàng tràn đầu đồ ăn, không nhịn được há to miệng.
Cuối cùng vẫn là Nghiêm Khắc Liệt phản ứng lại đầu tiên, y ho nhẹ một tiếng nói: “Chuyện hôm nay bảo mật.”
Mọi người gật đầu, chỉ có thể đồng ý.
Theo sau, Nghiêm Khắc Liệt triệu tập mọi người mở một cuộc họp ngắn, chủ yếu là tình hướng xử lý đống đồ ăn đó.
Ở trong quá trình này, Mạc Vân Quả cũng không tham dự, mà ở một bên lắng nghe, ngẫu nhiên cũng sẽ cùng người trong phòng phát sóng trực tiếp tham thảo một câu, nhưng chưa bao giờ nói chen vào.
Nửa tiếng trôi qua, cuối cùng Nghiêm Khắc Liệt cũng tìm ra được hướng xử lý đồ ăn.
Theo sau, Nghiêm Khắc Liệt mang theo vài người ra cửa, ắt hẳn đi tìm người xử lý đống đồ đó.
Nghiêm Khắc Liệt biết, theo như lời của Mạc Vân Quả cùng Thỏ Manh muốn y trở thành chúa cứu thế không phải là giả.
Bọn họ nói là thật sự, y là người may mắn được họ chọn, cho nên y muốn là người cống hiến nhiều sức lực nhất.
Có lẽ, có lẽ thật sự sẽ có một ngày như vậy, thế giới này lại có thể một lần nữa khôi phục cảnh tượng non xanh nước biếc.
Trong nội tâm Nghiêm Khắc Liệt có sự chờ mong nho nhỏ, nhưng mặt ngoài lại là dáng vẻ đứng đứng đắn đắn.
Mạc Vân Quả thấy những người khác đều rời đi, liền tùy ý đi dạo tỏng căn cứ.
So với mạt thế, thế giới này càng thêm thảm thiết.
Nơi nơi có thể thấy đều là người gầy như xương khô, trong mắt bọn họ không có hy vọng, bọn họ cứ như vậy nhìn mọi người, chết lặng khô khan.
“Ai, nhìn thôi đã thấy đau lòng.”
“Ta chưa từng gặp qua người gầy như vậy, cũng không biết bọn họ sống sót như thế nào.”
“Nhân loại a, so với tưởng tượng của chúng ta còn cường đại hơn.”
“Đồng thời, nhân loại cũng cực kì yếu ớt!”
“╮(╯▽╰)╭ ta cảm thấy nhân loại thật là một sinh vật rất lợi hại, có đôi khi bọn họ thực thiện lương, có đôi khi lại đặc biệt tàn nhẫn.”
“Đúng vậy, ta trước kia làm nhiệm vụ tiến vào thế giới nhân loại, ai, bị cùng một người lừa rất nhiều lần, nhưng mà sau đó, hắn lại cứu ta.”
“Sách, trên lầu vừa thấy chính là có chuyện xưa!”
“Tới! Ta có rượu ngon, mời nói ra chuyện xưa của ngươi!”
Mạc Vân Quả:……
Cô nhìn đám người chết lặng kia, không có động tác gì khác.
Cô không phải chúa cứu thế, cho dù cô lấy ra đồ ăn, cũng không thay đổi được cái gì, có lẽ, sẽ càng tăng thêm tổn thương cho bọn họ mà thôi.
Mạc Vân Quả ở trên đường phố đi tới lui, mùi tanh tưởi truyền tới lỗ mũi cô, làm cô hơi hơi nhíu mày.
Cô quẹo sang, đi vào một con đường nhỏ hẹp.
“Ai ~ đại nhân, cần phục vụ sao?”
Một đứa bé chỉ khoảng mười mấy tuổi mặc một bộ đồ mỏng manh màu đen chạy tới trước mặt Mạc Vân Quả, cánh tay nhỏ như da bọc xương lôi kéo quần áo Mạc Vân Quả.