Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Nguồn: Yên Nhiên

Edit & Beta: Vân Nghi

—————-

Sau khi Giang Kính về nước, ở tập đoàn của cha mình giữ một chức vụ mà lăn lộn, mò kim dưới đáy biển, làm những việc nhàn hạ nhất, mỗi ngày không có việc gì làm thì gọi điện thoại cho bạn bè, hàng đêm sênh ca.

Thỉnh thoảng anh cũng tiện đường mà ghé qua công ty của Cố Dực, cũng vài lần gặp được con gái nhà họ Ôn, hai người đi ngang qua nhau, lịch sự dừng lại, gật đầu mỉm cười.

Giang Kính đẩy cửa ra, Cố Dực đang bưng ly nước uống thuốc, vài ngày không gặp, cả người gầy đi một vòng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhìn qua có chút hốc hác.

“Cậu bị sao vậy, một ngày không uống thuốc thì cả người liền khó chịu sao?” Giang Kính nghênh ngang ngồi trên sô pha, ngẩng đầu lên hỏi anh.

Cố Dực tự mình uống thuốc vào, ho “khụ” hai tiếng, giọng nói có chút thô ráp: “Phát sốt.”

Anh quay đầu lại nhìn Giang Kính, không khách khí cất tiếng: “Cậu đến làm đây gì?”

“Quan tâm cậu.”

Giang Kính gác cằm lên trên cánh tay, nở nụ cười gian xảo: “Tiện thể đến xem náo nhiệt nha, xem thử cậu có bị chị Thất ép thành cái xác khô hay không.”

Cố Dực ngồi trở lại bàn làm việc, không thèm phản ứng lại lời nói của anh ta, mở tài liệu ra, lạnh lùng đuổi người: “Cậu có thể cút rồi.”

Giang Kính nhún vai, ngoan ngoãn nghe lời đứng dậy, khóe miệng treo lên một nụ cười ác ý: “Nói đúng ra, ngày hôm qua mình nghe thấy một chuyện khá thú vị…”

Hô hấp của anh ngừng lại, chậm ra nói tiếp: “Có liên quan đến cậu.”

Cố Dực cúi đầu, nhìn chăm chú tập tài liệu trên tay, thờ ơ nói: “Nói.”

“Chuyện kể là có một vị tổng giám đốc nào đó mất tích một cách kỳ lạ trong buổi ra mắt sản phẩm mới. Khi bị người ta phát hiện thì đang bỏ mặc vị hôn thê đáng yêu sang một bên, cùng người phụ nữ khác mây mưa trong phòng thay đồ, mà còn làm một cách cực kỳ vui vẻ, sảng khoái.”

Người đàn ông vẫn không có biểu hiện gì: “Tin vỉa hè, cậu cũng tin?”

“Vốn dĩ mình không tin đâu, dù sao thì mình cũng hiểu đức hạnh của cậu mà, không thể làm ra những chuyện không biết năng nhẹ như vậy. Nhưng duyên phận lại trùng hợp nha, trong đám người vây xem chuyện của cậu tối hôm qua có “con mồi” của mình, mình liền mơ hồ nghe được một cái tên “Thất”, nháy mắt mình liền hiểu ra, ồ, hóa ra là cô ấy, vậy thì chuyện này không có gì đáng ngạc nhiên…”

Giọng điệu anh đều đều mà thản nhiên, cho đến âm cuối cùng mới gợi lên một nụ cười trêu chọc: “Dù sao, cậu đã từng yêu cô ấy đến tê tâm liệt phế*, cũng cam tâm tình nguyện mà chết…”

*Tê tâm liệt phế: đau khổ tột cùng

Cố Dực hơi nhướng mắt, một giây sau sắc mặt đột nhiên thay đổi, cất giọng cảnh cáo: “Giang Kính.”

“Chuyện xảy ra từ tám trăm năm trước, cậu nhắc lại có ý nghĩa gì không?”

“Không có ý nghĩa.”

Anh cười lắc đầu, đột nhiên chuyển đề tài: “Đúng rồi, chuyện lần trước cậu nhờ mình điều tra, mình đã có tin tức rồi.”

Cố Dực không lên tiếng, bàn tay cầm bút đột nhiên siết chặt, máu trong cổ họng chợt trào ngược lên trên.

Giang Kính làm ra bộ dạng tự vỗ đầu mình: “A, suýt chút nữa thì quên, bây giờ cậu đã là người có vợ sắp cưới rồi. Đối với việc nhớ lại những chuyện không vui vẻ trước kia, không nhớ cũng được, cũng không cần thiết phải truy cứu đến cùng.”

Người đàn ông trầm mặc, cũng có thể là ngay chính bản thân anh cũng đang do dự không biết có nên hỏi chuyện này hay không.

Giang Kính quan sát anh một lúc: “Được rồi, không quấy rầy cậu làm việc nữa, đi đây.”

Anh tiêu sái vẫy vẫy tay, xoay người đi đến trước cửa, ngay thời điểm cầm lấy tay nắm cửa.

Người đàn ông thấp giọng gọi anh lại.

Sau cánh cửa, vẻ mặt của Giang Kính như đã sớm đoán được, nặng nề thở dài.

Ông đây biết mà, cho dù cậu có tự đem chính mình ép đến chết đi sống lại, đến cuối cùng vẫn là không thể nhảy ra khỏi hố lửa này.

Vì vậy, tình yêu…

Nói trắng ra, chính là một cái hố chết tiệt!

Kevin đã đặt vé máy bay cho cô vào ngày mai, vì vậy, cô dành thời gian quay lại công ty, giao phó những công việc mình đang nắm trong tay thật tốt.

Tính tính của Hạ Hữu Thất lạnh lùng kiêu ngạo, khinh thường việc sử dụng những quy tắc ngầm để trèo cao, nhưng không thể phủ nhận năng lực nghiệp vụ của cô, dù người khác bất động và cứng rắn đến đâu, chỉ cần cô ra tay một cái liền giải quyết được. Cho nên ở tổng bộ công ty rất có danh tiếng, việc cô nguyện ý trở về tất nhiên khiến cho các lãnh đạo ở cao tầng rất vui mừng.

Khi bước ra khỏi tòa nhà công ty, bên ngoài trời đang đổ một cơn mưa.

Cô không mở dù, đón lấy hơi nước mơ hồ cùng gió lạnh, đi ngang qua mặt đất ướt sũng, cơn mưa phùn dày đặc bao phủ lấy toàn bộ cơ thể của cô.

Cô mặc một chiếc áo sơ mi mỏng màu xanh nhạt, trên chiếc váy màu đen đã có vài vết ướt, đi giày cao gót mũi nhọn, bước chân thong thả không nhanh không chậm.

Những hạt mưa lạnh lẽo rơi xuống hai má của cô, theo da thịt trượt xuống dưới, thấm ướt áo, cũng thấm vào trong tim cô.

Mưa có xu hướng kéo dài, tiết mục bước đi chậm rãi trong mưa cũng kết thúc tại đây.

Cô đợi taxi ở ven đường, cách đó không xa, một chiếc xe thương vụ màu đen chạy nhanh về phía cô.

Lúc đầu, Hạ Hữu Thất tưởng rằng chính mình xuất hiện ảo giác, nhưng khi chiếc xe ổn định dừng lại trước mặt cô, theo bản năng cô siết chặt chiếc túi trong tay, trong phút chốc không biết nên làm thế nào.

Cửa sổ xe hạ xuống, giọng nói của người đàn ông không tính là dịu dàng, nhưng ít ra cũng không lạnh lùng như lúc trước.

“Lên xe.”

Vẻ mặt của Hạ Hữu Thất có chút hoảng hốt, cảnh tượng trước mắt này có chút quen thuộc.

Sau khi cô về nước, vào đêm bọn họ gặp nhau, anh cũng đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh cô như thế này.

Điểm khác biệt duy nhất là khi đó Hạ Hữu Thất vẫn còn là một ma nữ nhỏ ngang ngược, kiêu ngạo. Cô sẽ nở nụ cười tươi tắn trên mặt mà gọi anh là “Cố tổng”, cũng sẽ mười phần kiên nhẫn tán tỉnh anh, bởi vì cô biết rằng anh yêu cô.

Nhưng mà hiện tại, cô giống như đang bị ngọn lửa thiêu đốt mãnh liệt, tất cả sự tự tin cùng kiêu ngạo của cô bị đốt cháy thành tro tàn bị làn gió thôi tung.

Hạ Hữu Thất nhìn anh, nở nụ cười nhàn nhạt, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận rõ ràng sự bình tĩnh trong nội tâm của mình.

Cô lặng lẽ đứng dưới mưa, mặc cho cơn mưa điên cuồng trút xuống, cô khẽ thở dài, tự nhủ với chính mình rằng đây là lần cuối cùng, hãy để cho nhịp tim không thể khống chế được của bản thân khiến cô phát điên thêm một lần nữa.

Cô kéo cửa xe ra, thắt dây an toàn, người đàn ông ngồi trên ghế lái một lúc lâu vẫn chưa động đậy.

Hạ Hữu Thất liếc mắt, nhẹ giọng hỏi: “Cố tổng, lần này cũng là ngẫu nhiên gặp được sao?”

“Em nói, chúng ta đã thanh toán xong mọi thứ.”

Người đàn ông khẽ ho khan, khó khăn cất giọng trầm thấp yếu ớt, anh đưa mắt sang nhìn cô, đôi mắt tràn ngập tơ máu, cực kỳ mệt mỏi.

“Thế nào, bạn bè bình thường không thể tiện đường lái xe đưa đón sao?”

“Bạn, bè, bình, thường?”

Hạ Hữu Thất cười: “Cố Dực, anh có trẻ con không chứ?”

Anh không trả lời, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, sâu thẳm trong đôi mắt là hình bóng nho nhỏ của cô.

Cô khẽ nhíu mày, cô không thích ánh mắt chăm chú này cho lắm, giống như chỉ trong một cái liếc mắt liền có thể nhìn thấu được cô.

Vẻ mặt người đàn ông vẫn không thay đổi chút nào, cầm lấy hộp khăn giấy ở bên cạnh đưa qua cho cô: “Lau khô sạch sẽ người đi.”

“Đây là có ý gì?”

Hạ Hữu Thất không thể hiểu được hành động khác thường này của anh, vẻ mặt nghi hoặc: “Sự quan tâm muộn màng?”

Anh im lặng không trả lời, càng nghĩ cô càng cảm thấy kỳ quái, cơ thể cô chợt ghé sát vào anh, dừng lại ở một khoảng cách mà cô có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh.

Cơn sốt cao của người đàn ông vẫn chưa biến mất, theo bản năng giữa chặt bả vai của cô, đây cơ thể của cô ra, giọng nói khàn khàn: “Hạ Hữu Thất.”

“Hửm?”

Đôi môi trắng bệch của anh khẽ hé mở, muốn nói rồi lại thôi, âm thanh lướt qua đầu lưỡi, cuối cùng trở thành: “Em, đừng gây chuyện.”

Cô cười trong một giây, nhưng lại chết lặng trong vài giây.

Thật lâu sau, cuối cùng người đàn ông cũng mở miệng: “Nếu em không bận, đến một nơi với anh.”

Cô vén mái tóc ẩm ướt lên một cách cực kỳ quyến rũ, ra vẻ thản nhiên hỏi: “Anh sẽ không phải là muốn tìm một nơi không người để cưỡng hiếp rồi giết em đấy chứ? Sau đó ném xác vào một nơi hoang dã?”

Anh từ từ đưa mắt nhìn lại, rõ ràng là không muốn phản ứng lời nói điên rồ của cô.

Cô gái nhỏ cũng tự giác không hỏi thêm nữa, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn thế giới đầy màu sắc dưới làn mưa.

Anh ho khan rất nghiêm trọng, suốt dọc đường đi gần như không ngừng, anh khó chịu, Hạ Hữu Thất cũng không dễ chịu, cuối cùng không thể nhịn được mà quay đầu lại nhìn anh.

“Bị bệnh?”

“Ừm.”

“Đã uống thuốc chưa?”

“Rồi.”

Cô lại hỏi: “Bác sĩ tự mình kê đơn hay là anh tự mình uống thuốc?”

Anh lại “khụ” một tiếng, giọng nói trầm thấp: “Em quan tâm đến anh như vậy làm gì?”

Nàng nhoẻn miệng cười: “Em lo lắng anh bị bệnh sẽ không đủ sức lực, như thế thì có bóp nửa ngày cũng không thể bóp chết được.”

Cố Dực thản nhiên đảo mắt qua liếc cô một cái, cô gái nhỏ lại cảm thấy buồn chán, tiếp tục ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong xe rất yên tĩnh, thỉnh thoảng sẽ có vài tiếng ho khan bị đè nén vang lên, nhưng lúc này, cô lại cảm thấy năm tháng như thế này thật yên bình và tươi đẹp.

Bởi vì cứ mỗi một giây trôi qua, lại thiếu đi một giây.

Cô nên trân trọng nó thật tốt.

Anh đỗ xe bên dưới tán cây cổ thụ rậm rạp, bên ngoài trời mưa tầm tã, anh xuống xe trước, bung dù ra, đi vòng qua bên cô rồi mở cửa xe cho cô.

“Xuống đi.” Anh cất tiếng.

Hạ Hữu Thất ngẩng đầu, người đàn ông đang cầm một chiếc dù lớn màu đen, mặc một chiếc áo sơ mi màu xám đậm, sắc mặt của anh càng ngày càng tái nhợt, rõ ràng trời đang mưa tầm tã nhưng trên trán anh lại chảy mồ hôi lạnh.

Cô không đành lòng, vội vàng dời tầm mắt.

Khi xuống xe, đế giày cao gót bị trượt, cả người loạng choạng không đứng vững, đâm đầu vào trong lồng ngực của anh.

Không thể nói rõ là có ý hay vô tình, cô chỉ biết rằng bản thân mình liền thuận thế ôm lấy thắt lưng cường tráng của anh, khẽ dán lên ngực anh, nghe tiếng đập mạnh mẽ trong lồng ngực của anh.

Tay anh đỡ lấy vai cô, thậm chí cô đã chuẩn bị tâm lý bị anh nói lời lạnh nhạt đẩy ra ngay lập tức.

Nhưng người đàn ông vẫn duy trì tư thế này, một hồi lâu cũng không động đậy.

Nhiệt độ cơ thể của anh rất nóng, tiếng thở dốc nặng nề vang lên trên đỉnh đầu của cô, cô gái nhỏ ngẩng đầu lên nhìn anh, được một tấc lại muốn tiến một thước hôn lên cằm anh, yếu hầu của người đàn ông trượt xuống, vẫn không cất tiếng nói chuyện.

Cô nhếch mép nở nụ cười xấu xa, sắc mặt người đàn ông khẽ thay đổi, nhẹ nhàng đẩy cô ra.

Mưa rất to, hơi nước trắng xóa như sương khói, có thể che khuất mọi thứ trên thế gian này, nhưng lại không thể che đi nụ cười rạng rỡ của cô.

“Anh làm sao vậy, nhân cách thứ hai sao?”

Giọng nói của anh thô ráp: “Phải mắng em em mới thấy vui vẻ sao?”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, mở miệng chơi xấu: “Vậy thì hôm nay anh không được phép đổi lại khuôn mặt như cục băng kia.”

Hô hấp của người đàn ông trầm xuống, giọng nói cũng không ổn định: “Ngày mai thì có thể?”

Ánh mắt Hạ Hữu Thất dừng tại con hẻm quen thuộc kia, cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên, tựa như sớm đã biết rõ mục đích của anh.

Một nụ cười chua chát thoáng qua trên môi cô: “Cố Dực, anh đã nghe câu chuyện cổ tích về cô bé Lọ Lem chưa? Khi qua 12 giờ đem, lễ phục sẽ trở lại thành chiếc váy vải bố rách rưới, giày thủy tinh sẽ trở lại thành giày bằng rơm đã mục nát và xe ngựa có mái che sẽ biến trở lại thành bí đỏ lớn.”

Cô cười và nói: “Đây là khoảng cách giữa truyện cổ tích và thực tế.”

Cổ họng của Cố Dực cảm thấy khô khốc và khó chịu.

“Đi thôi.”

Động tác nắm lấy bàn tay anh đang buông thõng ở bên người mình vô cùng tự nhiên, mười ngón tay đan lấy nhau mà không có sự bá đạo, chừa lại không gian cho anh có thể thoát ra.

Nhưng anh lại không có.

Ngược lại, anh nắm lấy tay cô, giống như khi còn trẻ, bướng bỉnh mà quấn chặt lấy ngón tay trắng nõn của cô.

Dọc đường đi cả hai người không nói chuyện, nhưng bước đi lại cực kỳ đồng nhất, ăn ý như một cặp vợ chồng đã yêu nhau nhiều năm.

Trong thời gian tasm năm, rất nhiều cửa hàng trong hẻm đã thay đổi, một nhóm khác cũng đã bỏ đi, ngoại trừ cửa tiệm mì hoành thánh lâu đời kia vẫn sừng sững đứng đó, chỉ là đã thay đổi vẻ ngoài, thay đổi ông chủ, điều này khiến cho người ta cảm thấy trong lòng nguội lạnh.

Cô ngẩng đầu hỏi anh: “Anh còn nhớ ông cụ của cửa tiệm mì hoành thánh này không? Lúc trước ông ấy rất thích anh, mỗi lần anh đều lấy hoành thánh gói bằng lớp vỏ mỏng cho anh, miếng thịt lớn cứ như vậy đến tay anh.”

Giọng người đàn ông không nóng không lạnh: “Có thể thấy rằng, ông ấy chỉ bằng mắt thường cũng có thể phân biệt được rõ ràng người tốt và người xấu.”

Hạ Hữu Thất “Hứ” một tiếng, tỏ vẻ không đồng ý: “Em chỉ là không thèm làm nũng mà thôi, không giống như anh, chỉ một cái hoành thánh cũng có thể khen ngợi lên đến tận trời.”

Cố Dực đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn cô: “Em biết không, vài ngày trước khi ông ấy qua đời, anh đến chỗ này để ăn hoành thánh, có biết ông ấy đã nói gì với anh không?”

Cô gái nhỏ chậm rãi lắc đầu.

“Ông ấy nói, ông ấy sợ rằng sẽ không bao giờ được gặp lại cô bé xinh đẹp kia nữa, ông ấy hỏi anh rằng có phải vì gói ít thịt cho em, nên em tức giận không đến nữa. Ông ấy còn hỏi anh rằng có phải anh đã yêu người khác, cho nên đã chọc giận khiến em bỏ đi rồi không.”

Bộ não của Hạ Hữu Thất trống rỗng trong một giây.

“Anh đã nói, anh sẽ không yêu người khác…”

Cố Dực dừng một chút, ánh mắt lóe lên: “Là cô ấy, không cần cháu trước.”

——————-

Lời của tác giả:

Bạn cố gắng lên, hãy vượt qua nó ~

Ps: Bây giờ không phải là đường đâu, mỉm cười ~
Nhấn Mở Bình Luận