Năm mươi roi, cộng với một trăm năm mươi roi trước đó, tất cả cộng lại là hai trăm roi.
Hình phạt như vậy cho dù là một người con trai cường tráng cũng không chịu được. Huống hồ chi, Dao Bình chỉ là một cô nữ tỳ yếu đuối.
Thẩm Nam Kha nhìn Hoắc Dận Kỳ ở trước mặt, rồi lại nhìn Dao Binh đang thoi thóp thở trên mặt đất, vậy mà lại cắn chặt răng đứng ở một bên.
Mộc Tử Cảnh đứng sau lưng Hoắc Dận Kỳ nhìn thấy một màn này cũng chỉ lắc đầu ngao ngán thở dài.
Trong mắt của bọn họ cách làm này của Thẩm Nam Kha rất không lý trí.
Chuyện Dao Bình là gián điệp đã là sự thật rồi. Thẩm Nam Kha cũng là một kẻ phản bội, trong lòng bọn họ hiểu rõ, Hoắc Dận Kỳ sẽ bỏ qua cho nàng ấy, đó đã là sự rộng lượng lớn nhất rồi. Vậy mà, bây giờ Thẩm Nam Kha lại muốn cứu Dao Bình từ trong tay Hoắc Dận Kỳ.
Hai trăm roi kia giáng xuống cho dù nàng ấy không chết, cũng chỉ còn lại chút hơi thở thoi thóp, hà tất gì phải thế?
Đúng vậy, hà tất gì phải thế chứ?
Đạo lý đó Thẩm Kha Nam cũng hiểu rõ, nhưng mà giống với lời cô vừa nói vậy, cô không còn cách nào mở to đôi mắt nhìn bọn họ đánh Dao Bình đang sống sờ sờ tới chết được.
Cho dù nàng ấy còn sống thì trong những ngày tháng sau này cũng sẽ không thoát khỏi sự dằn vặt trong lòng.
Việc khiến mọi người không ngờ tới là sau khi năm mươi đòn roi kia được đánh xuống, Dao Bình vẫn như cũ không có tắt thở, nàng ấy thậm chí còn có thể mở to đôi mắt nhìn Thẩm Nam Kha ở trước mặt, từ trong đôi mắt của nàng ấy rơi ra giọt nước mắt.
Nàng ấy nói: “Nương nương…”
Cổ họng của Thẩm Nam Kha cũng trở nên nghẹn ngào, cô vươn tay ôm lấy Dao Bình “Thôi được rồi, ta sẽ bảo vệ người, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Mộc Cảnh Tử nhìn thấy cảnh lập tức quay qua nhìn Hoắc Dận Kỳ, nhưng chỉ nhìn thấy vẻ mặt hắn trở nên u ám, trên môi dường như còn phát ra một tiếng cười lạnh, tiếp đó thì quay người rời đi.
Mộc Cảnh Tử cũng vội vàng đi theo sau.
Lúc Nhược Nhiên đuổi tới kịp thì chỉ thấy được một màn này, không thể không sững sờ một phen. Nhìn thấy Thẩm Nam Kha hai chủ tớ tình cảm sâu đậm kia thì cắn chặt răng nói: “Dận Kỳ huynh, người con gái kia thật không biết tốt xấu gì cả. Nếu như huynh muốn giữ hai người kia lại…”
“Nhược Nhiên, muội ra đây cũng được một lúc rồi, sư phụ của muội chắc cũng sốt ruột rồi, Tử Cảnh mau phái người tới đưa muội ấy quay về.”
Nhược Nhiên nhất thời đứng yên, lôi kéo tay áo của Hoắc Dận Kỳ nói: “Muội không muốn quay về. Dận Kỳ huynh…”
Hoắc Dận Kỳ trực tiếp giựt tay áo mình ra khỏi tay nàng ta, chẳng mảy may mang chút tâm tư tình cảm nào cả, Nhược Nhiên trừng to đôi mắt, thì ngay lúc này Mộc Tử Cảnh đã chạy tới bên cạnh nàng ta bẩm: "Đi thôi, Nhược Nhiên."
"Ta sẽ tự mình đi." Lúc Mộc Tử Cảnh chuẩn bị vươn tay để kéo Nhược Nhiên thì nàng ta hung hăng gạt bỏ nói.
Tay của Mộc Tử Cảnh chỉ có thể chầm chậm rút về, cúi thấp đầu, khóe miệng giương lên nụ cười khổ.
Lúc đi ngang qua sân, Nhược Nhiên vừa hay bắt gặp được cảnh Thẩm Nam Kha đang đỡ Dao Bình từ dưới đất dậy.
Tùy là Hoắc Dận Kỳ đã tha cho Dao Bình một mạng, nhưng với thương tích như thế mà không có người đến chữa trị thì cũng sẽ chết thôi. Hơn nữa ở ngôi nhà to lớn này, ánh mắt của mọi người đều sáng như tuyết.
Hôm nay Hoắc Dận Kỳ đối với Thẩm Nam Kha chán ghét một cách rõ ràng, rồi sẽ chẳng có người giúp đỡ cô nữa.
Nghĩ tới đây, khóe môi Nhược Nhiên hơi cong lên, xoay đầu nói với Mộc Tử Cảnh: "Ngươi cứ chờ xem. Rồi có một quay ta sẽ quay lại."
Giống với suy nghĩ của Nhược Nhiên vậy, nguyên cả một cái phủ chẳng có lấy một người nguyện ý giúp đỡ Thẩm Nam Kha và Dao Bình.
Thẩm Nam Kha dìu Dao Bình vào thẳng trong phòng của cô, bàn tay của Dao Bình đã trở nên lạnh lẽo.Sau lưng nàng ấy, toàn bộ da thịt đều bị xốc lên, Thẩm Nam Kha chỉ dám mở ra phần phía trên của xiêm y, còn những thứ khác thì ngay cả một bình thuốc cô cũng không có.
Cô đã từng đi tìm Nhược m, nhưng nàng ấy chỉ trả lời cô một câu không có, nhìn vẻ mặt của nàng ấy thì Thẩm Nam Kha đã biết nàng ấy tức giận rồi.
Cũng đúng thôi, có thể cô ở trong mắt bọn họ chính là một người không biết điều?
Rõ ràng biết nếu bản thân cô làm như vậy thì với cô cũng không có chỗ nào tốt cả, vậy mà lại không tiếc đi đắc tội với Hoắc Dận Kỳ, người đàn ông có quyền lực cao nhất trong cái vương phủ này.
Nhược m không nguyện ý, Thẩm Nam Kha bèn đi tìm nữ thầy thuốc khám cho cô hôm nọ, nàng ấy trực tiếp quỳ xuống trước mặt Thẩm Nam Kha cầu xin cô đừng làm nàng ấy khó xử.
Ở trên thế giới này, câu có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu không phải là không có.
Mà cho dù không nguyện ý để Nhược m chữa trị thì cũng thôi đi, ngay cả một bình thuốc mà bọn họ cũng không chịu đưa cho Thẩm Khả Nam. Có lẽ Hoắc Dận Kỳ muốn dùng cách thức này để nói cho cô biết, cho dù cô cứu nàng ấy thì đã làm sao?
Cô chỉ có thể mở to đôi mắt nhìn Dao Bình chết dần chết mòn thôi.
Mà dưới cơn đau đớn kịch liệt nhất chết đi so với trực tiếp bị đánh đến chết là cách chết đau khổ hơn nhiều.
Bàn tay của Dao Bình nắm chặt lấy tay cô nói: "Nương nương... không sao đâu, chết... thì chết thôi. Dao Bình không sợ..."
Thẩm Nam Kha nắm lấy bàn tay đặt ở trên tay cô siết chặt thêm vài phần, cô đang cố gắng để ngắn cho giọt nước mắt không tuôn xuống, cô thở dài nói: "Không sao đâu, Dao Bình. Ta tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không để ngươi ra đi như vậy đâu."
Nói xong thì Thẩm Nam Kha vùng ra khỏi nắm tay của Dao Bình, đi thẳng đến thư phòng của Hoắc Dận Kỳ.
Vừa rồi có hai người nữ tỳ đi ngang qua đã nói hắn đang ở trong đó.
Ở thời điểm lúc trước, Thẩm Nam Kha tự nhủ trong lòng rằng cô sẽ không bao giờ quay lại đây thêm lần nào nữa, nhưng mà bây giờ cô lại đến rồi.
Lúc Mộc Tử Cảnh đứng ngoài cửa từ xa xa đã nhìn thấy cô thì đôi mày liền nhíu lại, vừa muốn vươn tay ra chặn cô lại thì Thẩm Nam Kha 'thịch' một tiếng quỳ xuống trước của phòng rồi.
Đã nói là không yếu đuối nữa vậy mà hôm nay cô đã liên tiếp hai lần quỳ gối trước Hoắc Dận Kỳ rồi.
"Nương nương, sao người lại phải khổ sở vậy chứ? Cho dù gia có ra tay đi nữa thì nữ tỳ kia của người cũng nhất định..."
"Vậy thì đã làm sao?" Thẩm Nam Kha xoay đầu nhìn Mộc Tử Cảnh ở trước mặt, hỏi ngược lại: "Bởi vì nàng vì không sống nổi nữa cho nên ta lấy đó làm lẽ đương nhiên để từ bỏ nàng ấy sao? Ta sẽ không, cho dù nàng ấy chỉ còn một hơi thở cuối cùng đi nữa thì ta cũng sẽ liều cái mạng này để cứu nàng ấy! Ta rất ngốc đúng không? Đúng vậy, ta cũng cảm thấy ta rất ngốc, nhưng mà ta không còn cách nào khác."
Lúc Thẩm Nam Kha nói thì đôi mắt hơi khép lại. Lúc trước, chó dù biết được thân phận của Thẩm Nam Kha, nhưng trong lòng Mộc Tử Cảnh đối với cô chằng có chút chán ghét nào cả. Nhưng mà ngay tại lúc này đây, hắn chỉ cảm thấy cô nàng này đây cố chấp đến mức có hơi buồn cười, dù là biết kết quả không thay đổi thì cũng chẳng sợ vẫn cứ đâm đầu vào, không đáng cười sao?
Ngay lúc Mộc Tử Cảnh đang suy nghĩ như vậy thì tiếng nói của Hoắc Dận Kỳ từ bên trong truyền ra: "Ai đang ở ngoài đó?"
"Dạ thưa gia, là nương nương ạ. Người muốn gặp gia ạ, đang quỳ ở đây ạ."
"Vậy thì để nàng ấy quỳ đi là được." Bên trong lại truyền ra lời nói trầm tĩnh bình lặng của hắn, Mộc Tử Cảnh quay đầu nhìn người phụ nữ ở bên cạnh, vậy mà lại thấy cô vẫn y như cũ quỳ trên mặt đất, cũng chưa từng chuyển động dù chỉ là một phân.
Ánh mắt Mộc Tử Cảnh hướng về phía bên khác.
Màn đêm từ từ buông xuống, ở giữa có nữ tỳ bưng cơm nước tới, Mộc Tử Cảnh đón lấy mâm cơm. Lúc cánh cửa được mở ra, Thẩm Nam Kha có thể nhìn thấy vị trí mà Hoắc Dận Kỳ ngồi ở bên trong, mặt nạ màu bạc, sự lạnh giá ấy cô trước giờ chưa bao giờ gặp qua.
Bóng dáng của Thẩm Nam Kha bất động ở đó.
Thời gian cứ thế từ từ trôi qua, bắt đầu từ sáng sớm Thẩm Nam Kha chưa uống qua một giọt nước, đầu gối bắt đầu trở nên chua xót. Cô biết có khi Dao Binh lúc này ở trong phòng cũng đã tắt thở rồi cũng nên, nhưng mà cô vẫn không dám chuyển động, cô cũng đang tự mình ép buộc bản thân mình không suy nghĩ đến điều đó nữa.
Chỉ như vậy thì cô mới có thể không cần đối mặt với nó vậy.
Màn đêm càng ngày càng sâu, Mộc Tử Cảnh vẫn luôn đứng ở bên cạnh cô, vốn dĩ trên mặt vẫn có chút uyển chuyển nhẫn nại, sau đó thì là sửng sốt, đến bây giờ thì không đành lòng.
Hắn nói: "Nương nương, người mau quay về đi. Người biết đó, chuyện mà gia đã quyết thì sẽ không đổi ý đâu ạ. Cho dù là gia có qua đó, cũng chưa chắc cứu sống được nữ tỳ của người. Nếu đã như vậy, không bằng người quay về tiễn đưa nữ tỳ đó đoạn đường cuối cùng đi, không được sao?"
Thẩm Nam Kha không có đáp lại, đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang khóa chặt đó. Mộc Tử Cảnh đang muốn nói gia sẽ không ra đâu thì cánh cửa đột nhiên bị kéo ra.
Nến trong phòng đã được thắp sáng, cả căn phòng đều được ánh sáng ấm áp bao phủ, Hoắc Dận Kỳ nhìn bản thân cô, những ngón tay thon dài bấu chặt vào khung cửa, gân xanh hiện lên như đang muốn nói với cô rằng hắn lúc này đang hết sức tức giận.
Thẩm Nam Kha hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn hắn "Hoắc Dận Kỳ, ta cầu xin ngài."
"Thẩm Nam Kha, nàng cảm thấy nàng quỳ ở đây thì bổn vương sẽ mềm lòng sao? Hay là nàng thật sự cho rằng bổn vương không dám giết nàng?"
"Nam Kha không dám ạ, vương gia có thể giết ta bất cứ lúc nào. Ta cũng không cầu xin gì khác, việc ta cầu xin chỉ có một, mong vương gia cho ta một cơ hội."
"Cơ hội?" Nghe cô nói vậy, Hoắc Dận Kỳ nhất thời cười lạnh một tiếng, tiếp đó một tay kéo nàng từ dưới đất dậy, liếc mắt qua nhìn Mộc Tử Cảnh đứng bên cạnh, Mộc Tử Cảnh lập tức hiểu ý cho nên trực tiếp lui xuống.
Tay Hoắc Dận Kỳ thoáng dùng sức, Thẩm Nam Kha bèn bị hắn trực tiếp đưa vào trong phòng. Hắn vung tay một cái, cửa đã bị đóng lại.
Ánh mắt của hắn nhìn lấy cô "Thẩm Nam Kha, nàng nói cơ hội đúng không? Bổn vương đây sẽ cho nàng."
Thẩm Nam Kha lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, Hoắc Dận kỳ đã buông bản thân cô ra, ngồi ở trên ghế nói "Chỉ cần tối nay nàng có thể lấy lòng bổn vương thì bổn vương sẽ đi cứu nha đầu kia của nàng, thế nào hả?"
Nghe thấy lời nói của Hoắc Dận Kỳ, cả người Thẩm Nam Kha đều sợ hãi, nắm tay nhỏ ở trên người từ từ nắm chặt lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!