*Bỏ đá xuống giếng: thấy người khác gặp nguy mà thừa cơ hãm hại.
Người kia mặc một chiếc váy dài màu hồng nhạt, trang sức trên đầu rất độc đáo, lộ ra một khuôn mặt vô cùng thanh tú, nhưng trên ấy lại ẩn chứa một sự lạnh lùng không thể nói rõ.
“Nhược Âm tỷ tỷ.” Khi nhìn thấy người kia, Dao Bình liền lập tức cúi người chào hỏi.
Tỷ tỷ?
Chẳng lẽ người này cũng là đầy tớ trong phủ? Nhưng xét đến thái độ cung kính của Dao Bình đối với cô ấy, người này nào có thể chỉ là một người đầy tớ bình thường?
Thời điểm Thẩm Nam Kha còn đang suy nghĩ, vị tên Nhược Âm kia đã bước đến trước mặt cô, nhìn một lúc rồi đưa tay lên sờ gương mặt Thẩm Nam Kha.
Thẩm Nam Kha theo bản năng lùi về phía sau.
Nét mặt của Nhược Âm cũng không hề thay đổi, nói: “Nương nương, nếu như trên mặt nàng để lại sẹo, Vương gia nhìn thấy sẽ không vui.”
Vừa dứt lời, Nhược Âm liền đưa tay lên, thoa thuốc mỡ lên mặt Thẩm Nam Kha, có cảm giác hơi tê tê. Xong, cô ấy còn xốc tấm chăn Thẩm Nam Kha đang đắp trên người lên để tiếp tục thoa thuốc mỡ cho cô.
Thẩm Nam Kha phát hiện, chỉ trong vòng hai ngày, cô không ngừng gặp phải loại chuyện như vậy.
Lần trước Hoắc Dần Kỳ làm thế thì bỏ đi, dù sao trên danh nghĩa, hắn cũng là chồng của cô, hơn nữa lúc hắn xốc chăn của cô lên cũng chỉ có hai người bọn họ. Hiện tại, đến cả vị Nhược Âm này là ai cô còn không biết, quan trọng hơn là, ở đây còn có rất nhiều người đang nhìn.
Nhược Âm không suy nghĩ nhiều như vậy, cô ấy nhanh chóng bôi loại thuốc có hiệu quả cao kia cho cô, nói: “Mặc dù miệng vết thương cũng đã khép được tương đối rồi, ta đề nghị hôm nay nương nương vẫn nên nằm nghỉ ngơi trên giường! Nhược Âm sẽ để thuốc của nương nương phía dưới.”
Nhược Âm nói hết câu liền lui ra ngoài, để lại Thẩm Nam Kha với vẻ mặt đờ đẫn kinh ngạc.
Dao Bình đi nhanh tới, lấy tấm áo choàng bên cạnh đắp lên cho Thẩm Nam Kha, nói nhỏ: “Nương nương không cần phiền lòng, Nhược Âm tỷ tỷ đối xử với ai cũng như vậy. Nhưng tỷ ấy là người của Vương gia, chúng ta cũng không tiếp xúc với tỷ tỷ mấy, tốt nhất là đừng quan tâm.”
“Người của Vương gia?” Thẩm Nam Kha nhạy bén bắt được từ này trong lời nói của Dao Bình.
Dao Bình khẽ ừ một cái, nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai nghe thấy rồi mới nói nhỏ bên tai Thẩm Nam Kha: “Trước khi nương nương được gả vào Vương phủ, người ngoài đều nói là Nhược Âm tỷ tỷ là cung nữ của Vương gia, nhưng chưa có ai được chứng kiến tận mắt. Dù sao thì bây giờ trong Thất Vương Phủ, nương nương cũng là Vương phi duy nhất, đây là…”
Dao Bình đã nói đến mức này rồi, Thẩm Nam Kha đoán rằng, câu đằng sau cô ấy muốn nói là, nô tỳ không cần nói thì nương nương cũng hiểu mà đúng không.
Thẩm Nam Kha cũng chỉ có thể biết điều im miệng, nói: “Ta hiểu mà.”
Dao Bình gật gật đầu, nói rõ ràng: “Nhưng mà, không thể không nói, Nhược Âm tỷ tỷ đối xử với người khác cũng rất tốt, chỉ cần họ không phạm vào điều tối kỵ, tỷ ấy vẫn sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua; dù sao lúc trước nô tì làm trong Mộc Phủ cùng tỷ ấy, thái độ của cô ấy với mọi người rất tốt. Chẳng qua là, trong phủ đệ này, nô tì nghĩ nương nương nên đề phòng một người.”
“Ai?”
“Muội muội của Nhược Âm tỷ tỷ, lúc trước cô ta rất thích dính lấy Vương gia, đợi đến khi nào thấy cô ta, nô tỳ sẽ nói với nương nương.”
Nghe lời nói của Dao Bình, Thẩm Nam Kha mới hiểu được, so với tưởng tượng của cô, tình hình trong phủ còn khó xử lý hơn. Chỉ có điều, may mà Hoắc Dận Kỳ không có ong bướm bên cạnh, Thẩm Nam Kha cũng không cần vừa xuyên về quá khứ đã phải đối mặt với mấy cuộc chiến phức tạp trong cung giống như tiểu thuyết hay viết, nghĩ đến là thấy đau đầu.
Nhưng điều Thẩm Nam Kha không ngờ đến là, trên triều đình lúc này, khói thuốc súng đang bao trùm khắp cả không gian.
Hoắc Dận Kỳ đang quỳ gối ở chính giữa, Hoàng thượng ngồi trên long ngai, trên mặt là sự tức giận không cách nào che giấu, thái tử đứng bên cạnh Hoắc Dận Kỳ, tiên phong bước ra nói: “Xin phụ hoàng bớt giận, việc vừa rồi cũng đã điều tra rõ, là do tỳ nữ của Thất Vương phi làm. Hơn nữa, quan hệ của Niên nhi với Thất Vương phi rất tốt, nàng cũng không muốn truy cứu việc này, còn Thất đệ, hắn cũng chỉ là che chở cho vợ mình, mong phụ hoàng bớt giận.”
Thái tử hiên ngang lẫm liệt nói ở phía dưới, thời điểm vừa dứt lời, năm thừa tướng cũng theo đó đi ra, nói theo lời của thái tử, ai cũng kêu Hoàng Thượng bớt giận.
Hoàng Thượng nhìn phía dưới, dù lúc ông trách mắng Hoắc Dận Kỳ chi có thái tử đứng ra nói đỡ, nhưng nghĩ đến việc mấy đứa con còn lại cũng không nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, cơn giận của ông tức khắc dịu đi. Nói gì thì nói, nhìn Hoặc Dận Kỳ cúi đầu không nói lời nào, dù cho lúc mắng ông có lạnh mặt như thế nào thì trong lòng cũng xót hắn, ông thu ánh mắt về, nói: “Nếu đã như vậy, ta liền dừng việc này ở đây! Nhưng kia là cháu đích tôn của ta, không thể không phạt, người đâu, truyền lệnh xuống, phạt Thất Vương gia và Thất Vương phi 3 tháng không bổng lộc, 10 tháng cấm cung suy xét lại lỗi lầm của mình.”
“Cảm tạ phụ hoàng ban ơn!” Âm thanh của hắn vang lên một cách rõ ràng, người đang quỳ trên mặt đất - Hoặc Dận Kỳ cũng theo đó mà dập đầu.
Nhìn cái bộ dạng không tranh không đoạt của hắn càng làm Hoàng thượng thêm phiền lòng, ông phất tay lên: “Bãi triều!”
Quan lại dần dần lui xuống, Hoặc Dận Kỳ vừa mới đứng lên, lại nghe thấy một âm thanh truyền đến từ trên đỉnh đầu: “Ta nói này, lúc trước Thất ca rời khỏi Hoàng lăng không phải là phóng khoáng kiêu ngạo lắm sao? Hiện tại ngươi hẳn là hối hận đến xanh ruột rồi đúng không?”
Ngay từ lúc người kia bắt đầu nói, Hoắc Dận Kỳ đã ngẩng lên, nhìn về phía hắn.
Cái người đang cười đầy dịu dàng kia, không ai khác, chính là em ruột của anh, Bát Vương gia Hoắc Dận Thông.