Thẩm Nam Kha tự nhủ lòng mình nên coi những ngày như vậy là bình thường, vì vậy nàng đã nhắm mắt lại, dường như Hoắc Dận Kỳ cũng chưa phát hiện ra mình vừa tỉnh giấc, nằm trên giường nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
Trong đầu Thẩm Nam Kha lúc này là một mớ hỗn độn, nàng không giống như Hoắc Dận Kỳ, không biết làm thế nào để diễn tốt vở kịch này, hơn nữa còn thể hiện ra vẻ mặt không chút cảm xúc.
Rõ ràng vào lúc này, không có ai cả, vậy rốt cuộc hắn diễn như này cho ai xem?
Nghĩ đến đây, tâm trạng Thẩm Nam Kha không tránh khỏi sự bực tức, cố tình vươn vai một cái rồi lăn ra khỏi vòng tay hắn.
Thật không dễ dàng gì, Hoắc Dận Kỳ lại đưa tay ra, trong lúc ôm nàng vào lòng, chàng lên tiếng: “Sao? Giận rồi hả?”
Thẩm Nam Kha không trả lời bởi vì nàng vẫn đang trong trạng thái giả vờ ngủ, Hoắc Dận Kỳ cũng không có ý định bắt nàng phải trả lời, sau khi ôm nàng vào lòng cũng nhắm mắt.
Nhịp thở của chàng đều đều bên tai của Thẩm Nam Kha, ngoài ra còn có thể nghe thấy rõ ràng nhịp tim trong lồng ngực của chàng, mùi hương sạch thơm trên thân thể chàng.
Thẩm Nam Kha bỗng mở to mắt.
Nàng trở mình, khắp căn phòng đều là một màu tối bao phủ, chỉ có một vài ánh đèn ngoài cửa sổ hắt vào phòng, cho dù thế nào đi chăng nữa, trên khuôn mặt của hắn vẫn luôn đeo một chiếc mặt nạ.
Mặt nạ màu bạc.
Dường như không thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn, nàng cũng không biết làm cách nào để biết được cảm xúc và những suy nghĩ của hắn.
Đúng lúc Thẩm Nam Kha đang nghĩ như vậy, Hoắc Dận Kỳ đang nhắm mắt bỗng dưng cũng mở ra.
Thâm Nam Kha có chút mất cảnh giác, trong lúc chưa kịp nhắm mắt lại, Hoắc Dận Kỳ liền nói: “Sao? Không ngủ được hả?”
Nói xong, hắn lại muốn ôm nàng vào lòng lần nữa, Thẩm Nam Kha đã ngay lập tức trở quay người, ngồi dậy trên giường.
“Nam nhi?” Giọng nói của Hoắc Dận Kỳ trầm xuống.
“Chàng không mệt hả?” Thẩm Nam Kha nhìn hắn rồi nói. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Hè Năm Ấy Thật Đẹp
2. Hàng Xóm Của Tôi Là Cô Giáo
3. Hồn Của Ba Tôi Bám Theo Anh Chàng Học Thần Cao Lãnh
4. Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Hotboy
=====================================
Hoắc Dận Kỳ cũng ngồi dậy, nhìn nàng, ánh mắt hiện lên một vẻ ôn
hòa.
Thẩm Nam Kha đảo mắt nói: “Chẳng phải chàng rất ghét ta sao? Hà cớ gì lại tỏ ra vẻ thích ta, quan tâm ta vậy? Là vì cha ta ư? Vấn đề đó chắc chàng cần gì phải bận tâm đúng không? Vả lại, ai mà không biết ta là công chúa ít được sủng ái nhất.”
Thẩm Nam Kha nói xong một hồi nhưng không nhận được câu trả lời nào của Hoắc Dận Kỳ, nàng quay đầu lại, chợt nhìn thấy có một chút đượm buồn sâu thẳm trong đôi mắt của Hoắc Dận Kỳ, ngay sau đó, Hoắc Dận Kỳ lên tiếng: “Thẩm Nam Kha, ta không thích nàng, không sai.”
Nghe thấy câu trả lời của Hoắc Dận Kỳ, Thẩm Nam Kha bỗng lặng người, nàng vốn tưởng rằng bấy lâu nay Hoắc Dận Kỳ diễn giống như thật, bây giờ thế nào cũng phải che đậy một chút, nhưng nàng lại không ngờ rằng, hắn ta lại thẳng thắn thừa nhận như vậy.
Trong lúc Thẩm Nam Kha đang nghĩ, Hoắc Dận Kỳ đã nói tiếp: “Ta không thích nàng, nhưng vì lợi ích của mẹ nàng, ta cũng cần chăm sóc nàng thật tốt. Tuy nhiên Thẩm Nam Kha à, Ta không nói, không có nghĩa là ta không biết, nếu như nàng dám qua lại với thái tử thêm một lần nữa trước mặt ta, ta đảm bảo sẽ khiến cho nàng phải sống không bằng chết!”
Nói xong, Hoắc Dận Kỳ đứng phắt dậy, bắt đầu mặc quần áo.
Thẩm Nam Kha nhìn động tác của hắn, không nhịn nổi đành nói, “Giữa mẹ ta và chàng rốt cuộc đã có qua lại như thế nào?”
“Bà ấy đã cứu ta một mạng.” Hoắc Dận Kỳ vừa ngắt lời liền quay đầu lại nhìn nàng, “Nhưng lúc đó nàng lại để bà ấy bỏ mặc ta, đi cứu thái tử. Thẩm Nam Kha, nàng không cảm thấy như vậy rất hèn hạ hay sao? Cứ coi như nàng vì hắn ta mà đánh đổi mọi thứ, vậy thì đã sao? Hắn ta cũng đã cưới Niên Khương Địch đó thôi? Giữa nàng và Niên Khương Địch, từ trước đến nay, chẳng phải hắn ta chưa bao giờ phải do dự sao? Cho nên Thẩm Nam Kha à, bộ dạng này của nàng, thật sự làm ta cảm thấy phát tởm.”
Lúc nói xong, Hoắc Dận Kỳ cũng đã mặc xong quần áo, quay người đi ra ngoài. Thẩm Nam Kha vẫn ngồi ngây ra đó.
Liệu nàng có nên cảm ơn hắn, cuối cùng không phải diễn kịch nữa, nói ra hết những suy nghĩ trong lòng?
Rẻ rúng? Ghê tởm?
Thẩm Nam Kha muốn cười, nhưng khi khẽ nhếch khóe miệng lên, nàng lại cảm thấy đau lòng, tim như bị thứ gì đó bóp nghẹt lại.
Nàng không hiểu, rốt cuộc nàng đang đau lòng vì điều gì?
Hoắc Dận Kỳ hắn là cái thá gì chứ? Chỉ là một người đàn ông mới quen biết chưa đầy một tuần! Hắn dựa vào cái gì mà có thể can dự vào cuộc sống của mình?
Hắn quan trọng không?
Một chút cũng không.
Vậy thì tại sao nàng phải đau lòng đến vậy, thậm chí còn đau lòng hơn cả khi nhìn thấy bạn trai và bạn thân lừa dối mình.
Điên rồi, Thẩm Nam Kha, nhất định là mày bị điên rồi!
Sau đêm hôm đó, Hoắc Dận Kỳ thật sự chưa hề xuất hiện trước mặt Thẩm Nam Kha, thời gian thấm thoát trôi qua, vết thương trên người nàng cũng đã dần dần hồi phục.
Trên trán nàng đã hằn một vết sẹo mờ, thấy Thẩm Nam Kha ngồi ngây người nhìn chằm chằm vào chiếc gương đồng, Dao Bình vội vàng nói: “Nương nương, người đừng quá lo lắng, vết sẹo đó sẽ dần dần lành lại thôi.”
Thẩm Nam Kha cười trừ, đặt gương úp xuống. Đúng vào lúc đó, bỗng nhiên một người đầy tớ chạy từ ngoài vào nói: “Nương nương, Vương gia sai tôi dẫn người đi đến một nơi.”