Hoắc Dận Kỳ?
Lúc nghe đến cái tên này, Thẩm Nam Kha thoáng chốc sững sờ, nàng nhìn về phía tên đầy tớ kia, lại nhìn thấy người nọ cúi thấp mặt mày, cũng không nhìn ra biểu cảm gì trên mặt.
Thẩm Nam Kha đứng dậy, lên tiếng hỏi: “Chàng đang ở đâu?”
“Vương Gia đang ở bên núi giả, bảo nô tài đưa nương nương đến đó.” Tên đầy tớ nói.
Thẩm Nam Kha ồ một tiếng, sau đó nói: “Ta sẽ đến ngay, Dao Bình, chúng ta đi...”
“Nương nương, Vương Gia có dặn, bảo Nương nương đi một mình đến là được rồi.” Tên đầy tớ kia dường như biết được Thẩm Nam Kha sắp nói gì, liền trực tiếp cắt ngang.
“Một mình?”
Rốt cuộc là Hoắc Dận Kỳ này muốn làm cái gì?
Từ sau cái đêm hôm đó, trong lòng Thẩm Nam Kha đã cưỡng ép chính mình đừng nhớ đến những chuyện có liên quan đến hắn nữa.
Nhưng bây giờ, hắn lại muốn làm cái gì đây?
Thẩm Nam Kha không nhanh không chậm sải bước đi theo tên đầy tớ kia, vết thương trên người nàng về cơ bản đã tốt hơn rồi, nhưng bởi vì Hoàng thượng đã ban ra lệnh cho cả Thất Vương Phủ này, cho nên từ lúc nàng tới nơi này cũng chưa từng được ra ngoài đi dạo một lần nào.
Rất nhanh, tên đầy tớ đã đưa nàng đến nơi, sau đó lên tiếng nói. “Nương nương, mời người!”
Thẩm Nam Kha quay đầu nhìn lại thì lại nhìn thấy đằng sau núi giả kia là một bóng dáng mặc đồ màu xanh lam, lúc này đang đưa lưng về phía nàng, giống như là đang thưởng thức món đồ gì đó trong tay.
Thẩm Nam Kha thoáng chốc liền nhíu mày lại, nàng quay đầu nhìn xung quanh, nhưng lại phát hiện Vương Phủ trước đây còn có thể nhìn thấy được vài người lúc này là một mảnh yên tĩnh đáng sợ, tên đầy tớ vừa nãy còn đứng đây cũng không biết đã đi đâu rồi.
“Hoắc Dận Kỳ, cuối cùng chàng muốn làm cái gì?” Thẩm Nam Kha đi về phía cách người kia vài bước thì liền trực tiếp ngừng lại, vẻ mặt không vui lên tiếng.
Thân ảnh của người kia giống như bị giật mình, sau đó, chậm rãi xoay người lại.
Lúc bắt gặp ánh mắt của đối phương, Thẩm Nam Kha lập tức sững sờ, sau đó nàng lùi về sau một bước, ánh mắt nhìn vào cảnh tượng trước mặt mình một cách không thể tin nổi, “Hoắc Dận Hàn?”
“Nam Nhi, hẳn là ngươi nên gọi ta một tiếng Thái tử Điện hạ.” Hoắc Dận Hàn thấy Thẩm Nam Kha không đi đến bên mình thì dứt khoát đi về phía nàng, Thẩm Nam Kha bị hắn ta dọa cho sợ hãi, hắn bước tới một bước, nàng lại lùi về sau một bước.
Nàng liền nói, “Người điên rồi hay sao? Đây là Thất Vương Phủ! Nếu như người...”
Thẩm Nam Kha còn chưa nói hết, Hoắc Dận Hàn đã đi tới trước mặt nàng, đưa cánh tay ra, giống như là muốn ôm người vào trong lòng mình.
Thẩm Nam Kha suýt chút nữa là ngã lộn nhào về phía sau, nàng giương ngón tay chỉ vào hắn, nói: “Hoắc Dận Hàn, ta cảnh cáo người, người không được tới gần ta!”
“Nam Nhi?” Hoắc Dận Hàn nhíu chặt mày lại, lên tiến “Ngươi...sao vậy? Hay là vẫn còn oán giận ta? Ngươi vẫn luôn biết rõ mà không phải sao? Thân phận của Niên Khương Địch đặc biệt, cha của nàng ta có thể giúp đỡ ta rất nhiều, cho nên ngày hôm đó ta mới đối xử với ngươi như vậy, trước đây không phải ngươi đã nói sẽ thông cảm cho ta sao?”
Thông cảm?
Thông cảm cái rắm!
Đổi lại sự thông cảm của nàng chính là hắn ta tổn thương nàng không một chút do dự!
Mà lúc này Hoắc Dận Hàn lại bày ra dáng vẻ ngây thơ vô số tội trước mặt nàng, chẳng lẽ hắn ta còn tưởng rằng nàng bây giờ vẫn là Thẩm Nam Kha ngốc nghếch mặc hắn ta thao túng kia hay sao?
Suy nghĩ đến đây, Thẩm Nam Kha chỉ đành lên tiếng nói: “Như vậy không phải đã tốt rồi sao? Hiện tại người và Niên Khương Địch sống cùng nhau không thể tách rời, ta và Thất Vương Gia cũng đã bên nhau, người đi đường dương quan của người, ta đi cầu độc mộc của ta, hai người chúng ta nước sông không phạm nước giếng!”
“Nam Nhi, ngươi...” Hoắc Dận Hàn rõ ràng không thể ngờ tới Thẩm Nam Kha lại có thể nói ra những lời xằng bậy như vậy, hắn ta có chút sững sờ, sau đó nói, “Nam Nhi, ngươi biết đó, kiên nhẫn của ta có giới hạn, cáu kỉnh đùa giỡn một chút thì được, ta không có thời gian dỗ dành ngươi đâu, ngươi hiểu chứ?”
Nhìn dáng vẻ như là chuyện đương nhiên của Hoắc Dận Hàn giống như một người rất khoan dung, làm cho Thẩm Nam Kha cảm thấy ghê tởm, nàng lên tiếng, “Ta hiểu, đương nhiên là ta hiểu, người cũng không cần dỗ dành ta, bây giờ ta sống rất tốt đây! Nếu như không còn chuyện gì nữa, ta đi trước, tạm biệt!”
Nói xong, Thẩm Nam Kha liền xoay người rời đi, nhưng cánh tay lại bị Hoắc Dận Hàn nắm giữ, hắn ta vừa dùng lực, cả người nàng đã ngã nhào vào trong lòng hắn ta.
Trong lúc Thẩm Nam Kha còn đang giật mình hoảng hốt, một nụ hôn mạnh bạo đã đè áp lên môi nàng.
Thẩm Nam Kha không biết có phải là do người cổ đại đều thích cái kiểu này hay không, nếu như không phải thì chính là sở thích của đôi huynh đệ bệnh thần kinh Hoắc Dận Kỳ và Hoắc Dận Hàn.
Vào lúc này, Thẩm Nam Kha cũng không dễ bắt nạt như vậy, lúc bắt đầu nàng thẳng thừng vùng vẫy tay chân, sau khi Hoắc Dận Hàn đưa đầu lưỡi xông vào trong khoang miệng của nàng, Thẩm Nam Kha liền gắng sức cắn vào đầu lưỡi của hắn ta.
Hoắc Dận Hàn bị đau, thì chuyện hắn ta không ngờ đến chính là nữ nhân này lại dám cắn mình...
Hắn đột ngột buông Thẩm Nam Kha ra, Thẩm Nam Kha không ngừng dùng tay áo lau miệng của mình, tiếp sau đó, nàng liền xoay người bỏ chạy.
Hoắc Dận Hàn sao có thể dễ dàng để nàng chạy, hắn ta dùng sức, kéo nàng giam vào trong lòng mình.
“Giỏi lắm, mới ngây ngốc bên cạnh Thất đệ mấy ngày mà tính tình ngang bướng rồi đúng không? Hôm nay ta sẽ cho ngươi nhìn xem, cuối cùng ai mới là chủ nhân của ngươi!”
Nói xong, Hoắc Dận Hàn liền thẳng thừng bế nàng đi về phía núi giả bên kia, Thẩm Nam Kha biết hắn muốn làm gì, đương nhiên cũng sẽ không đồng ý, tay chân nàng ra sức vùng vẫy, Hoắc Dận Hàn ngại nàng sẽ làm ầm ĩ, liền vung tay điểm huyệt một cái, cả người Thẩm Nam Kha đều không có cách nào động đậy được.
“Thế nào? Ngươi vẫn còn nhớ chứ, hôm trước ngày thành hôn của ta và Niên Khương Địch, chính ngươi đã từ trong mưa chạy tới, nói muốn trao thân cho ta, bây giờ ta chủ động rồi, ngươi lại không cho sao?”
Thẩm Nam Kha cắn chặt hàm răng không nói lời nào, Hoắc Dận Hàn liếc nhìn nàng, sau đó vươn tay gỡ bỏ đai lưng của nàng, tiếp đó lại vuốt ve làn da trắng nõn của nàng...
Thẩm Nam Kha tức giận đến cả người run lên, trong lòng nàng vẫn đang cầu nguyện hết lần này tới lần khác mong có người nào đó đi qua cứu nàng một mạng.
Nhưng mà Hoắc Dận Hàn có thể to gan làm chuyện như vậy ở đây, nhất định là đã có sự chuẩn bị...
Hoắc Dận Hàn nhìn dáng vẻ nữ nhân cắn răng không chịu khuất phục trước mặt mình, nhất thời suy nghĩ trong lòng càng thêm nặng trĩu, hắn chậm rãi đưa tay giải huyệt trên người nàng.
Bỗng “bốp” một tiếng, âm thanh vô cùng trong trẻo vang lên giữa không trung.