Ngay từ đầu Thẩm Nam Kha đã biết Niên Họa Chi sẽ không có lòng tốt để cho mình được yên ổn đâu, có thể vừa rồi nói nhiều như vậy chỉ làm bước đệm cho một câu này thôi!
Thẩm Nam Kha cố gắng hết sức duy trì sự bình tĩnh trên mặt, quay đầu lại liếc mắt nhìn Hoắc Dận Kỳ một cái, sau khi xác định hắn sẽ không bỏ mình lại rồi mới nói: "Nhị tiểu thư khen trật rồi. Đó chỉ là một chút tài mọn của ta mà thôi, không đem ra bêu rếu được."
"Sao có thể chứ? Thời điểm đó ta nhớ rõ rằng Thái tử ca ca và Thất Vương gia đều đi, lúc trở về hai người bọn họ đều khen không dứt miệng đấy!"
Thẩm Nam Kha ở hiện tại chính là một người học tài chính, bình thường trừ di động thì cũng chỉ có máy tính, là điển hình của một trạch nữ, đừng nói là khiêu vũ, ngay cả yoga mà cũng bị nàng bỏ dở giữa chừng. Lúc này bảo nàng nhảy nàng biết đào vũ đạo đâu ra mà nhảy đây?
Trong lòng Thẩm Nam Kha nghĩ vậy, trên mặt lại vẫn để lộ ra nụ cười như trước nói: "Nhưng cơ thể ta sợ là không tiện lắm. Hơn nữa hôm nay tất cả mọi người đều đang vô cùng vui vẻ, ta sẽ không bêu xấu, miễn cho... cay mắt."
Thẩm Nam Kha nói dứt lời bèn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Niên Họa Chi một cái, biểu cảm có thể dùng từ cười nhạt để hình dung.
Hiển nhiên là Niên Họa Chi không nhận ra ý trong lời của nàng, cũng không hiểu được biểu cảm trên mặt nàng. Nàng ta tiến lên giữ chặt lấy tay Thẩm Nam Kha rồi làm nũng nói: "Ôi chao Nam Kha tỷ tỷ, ngươi chỉ biểu diễn một chút thôi cũng được! Ta chỉ là tò mò một chút thôi mà. Huống chi vũ đạo khó như thế, chắc chắn ta cũng không học được, ngươi không thể thỏa mãn tâm nguyện của muội muội một chút sao?"
Ở thời điểm Niên Họa Chi giữ chặt cánh tay nàng, rõ ràng là thuyền nhỏ đã lung lay một chút. Thẩm Nam Kha sợ thuyền lật nên phải vội vàng đứng lên duy trì sự cân bằng.
Nàng đáp: "Muội muội đừng làm tỷ tỷ khó xử vậy chứ?"
Lời này, chỉ cần là người thì đều nghe được tiếng nghiến răng nghiến lợi của Thẩm Nam Kha. Niên Họa Chi còn đang muốn nói gì đó nhưng Hoắc Dận Hàn lại sợ thiên hạ chưa đủ lộn xộn bèn mở miệng: "Lại nói, cô cũng có ấn tượng sâu sắc với điệu nhảy chấn động bốn phương của Thất Vương phi năm đó. Nếu hôm nay có thể được nhìn lại một lần..."
Thái tử cũng đã mở miệng rồi, nếu Thẩm Nam Kha lại từ chối nữa thì đúng là hơi không phải. Thẩm Nam Kha liếc nhìn Hoắc Dận Kỳ hoàn toàn không chỉ cho mình con đường nào, nghiến răng nói: "Một khi đã vậy thì không bằng chúng ta lên bờ rồi nói sau!"
"Được, vậy về chòi nghỉ mát trước đã!
Lời của Hoắc Dận Hàn vừa dứt, thuyền nhỏ đã nhanh chóng đi về phía chòi nghỉ mát. Đương nhiên là Thẩm Nam Kha không định múa máy gì. Lúc Niên Họa Chi vừa buông tay nàng ra, Thẩm Nam Kha đột nhiên dùng tay đỡ lấy trán mình rồi nói: "Sao lại thế này, đột nhiên ta cảm thấy đầu hơi choáng váng..."
Nghe thấy lời của nàng, Hoắc Dận Kỳ đang chuẩn bị đi tới kéo nàng thì Thẩm Nam Kha lại trực tiếp lùi về phía sau mấy bước, sau đó cả người rơi thẳng về phía sau, "ầm ầm" một tiếng rơi vào trong nước.
Chẳng phải là diễn trò sao?
Ai mà chẳng biết diễn chứ.
Thẩm Nam Kha vừa nghĩ vừa chìm thẳng vào đáy hồ. Kỹ thuật bơi lội của nàng vô cùng tốt, nước nông như vậy không làm khó được nàng.
Đúng lúc này, chỉ thấy trên đỉnh đầu ầm ầm một tiếng, sau đó là một cánh tay vô cùng mạnh mẽ vớt nàng từ trong nước lên.
Thẩm Nam Kha thật không ngờ Hoắc Dận Kỳ lại kéo mình lên nhanh như vậy, nhưng vẫn diễn rất chân thực là bắt đầu ho khan một cách bạt mạng, cả người đều dựa vào lòng người đàn ông bên người, cố hết sức bày ra dáng vẻ ta đã rơi xuống nước, thân thể cực kỳ không khỏe, các ngươi sẽ không bắt ta đi khiêu vũ đấy chứ.
"Nhanh lên, mang Thất Vương phi vào phòng nghỉ ngơi cho khỏe!" Giọng của Hoắc Dận Hàn truyền tới, Hoắc Dận Kỳ đã bế ngang người nàng lên rồi đi về phía phòng nghỉ mà Hoắc Dận Hàn nói.
Sau đó Thẩm Nam Kha mới biết được rằng ở vùng lân cận hồ nước và chòi nghỉ mát, Hoắc Dận Hàn còn chuẩn bị một cái sân lớn, rất có phong cách biệt thự như ở hiện đại. Xem ra người cổ đại cũng thật sự rất có tiền.
Dao Bình nhanh chóng đưa quần áo của nàng tới. Thẩm Nam Kha thấy nàng ấy có vẻ căng thẳng thì nói: "Không có việc gì đâu, thân thể ta rất tốt!"
"Không chỉ có thân thể tốt mà hành động cũng rất không tồi."
Một giọng nói từ bên ngoài càng ngày càng tới gần. Người có thể công khai đi vào như thế chắc chắn là Hoắc Dận Kỳ không thể nghi ngờ.
"Ngươi đi ra ngoài đi!"
Hoắc Dận Kỳ nói. Dao Kỳ lập đi lùi ra bên ngoài.
Thẩm Nam Kha nhướng mày một cái rồi hỏi: "Hành động của cả đám huynh đệ các ngươi đều có thể so với Oscar đấy. Ta không phối hợp một chút sao mà được chứ?"
"Oscar?" Mày của Hoắc Dận Kỳ hơi hơi nhíu lại một cái, nhìn nhìn cô gái trước mặt, chỉ cảm thấy hình như người này càng ngày càng xa lạ.
Thẩm Nam Kha không để ý tới vẻ mặt của hắn, chỉ nói: "Bây giờ diễn cũng diễn xong rồi. Ta rơi xuống nước rồi, có thể đi trước không?"
"Chẳng phải hôm qua nàng vẫn còn vô cùng hưng phấn muốn tới đây sao? Sao nào, thấy dáng vẻ bảo vệ của Thái tử đối với Niên Khương Địch nên trong lòng không thoải mái phải không?"
Thẩm Nam Kha nghĩ, có lẽ Hoắc Dận Kỳ này nghe không hiểu tiếng người.
Nếu không thì vì sao nàng đã nói với hắn nhiều lần rằng nàng không thích Hoắc Dận Hàn, thế mà hắn lại cứ như không nghe rõ vậy.
Nhưng bây giờ Thẩm Nam Kha cũng lười nói với hắn nữa. Nàng chỉ đáp: "Ta chỉ đơn giản là không thích hoàn cảnh kia của các ngươi mà thôi. Hơn nữa ngươi sẽ không thật sự muốn để ta khiêu vũ đấy chứ? Ta nói trước cho ngươi biết, không bao giờ!"
"Vậy à?" Hoắc Dận Kỳ đi đến trước mặt nàng, dùng tay kéo kéo nàng rồi nói: "Vẫn là vì trước kia ngươi và Thái tử yêu đương cuồng nhiệt, ngươi khiêu vũ vì người thương nên bây giờ người thương đã là chồng người khác, lòng ngươi không thoải mái à?"
"Hoắc Dận Kỳ, ngươi đừng có phải khinh người quá đáng." Thẩm Nam Kha ngẩng đầu lên gằn từng chữ: "Ta lặp lại lần nữa, ta không khiêu vũ, tuyệt đối không thể nào là vì Hoắc Dận Hàn. Các người tự mình đa tình cũng có mức độ giùm ta với!"