Thẩm Nam Kha nói xong, cô cho rằng người trước mặt nhất định sẽ giận tím mặt, giống như mỗi một lần khi trước.
Nhưng mà Hoắc Dận Kỳ chỉ đứng dậy, sau đó chậm rãi cởi quần áo trên người xuống, đôi môi dưới ánh nến mím chặt lại, sau khi Thẩm Nam Kha nhìn thoáng qua, cũng không nhìn nữa.
Hoắc Dận Kỳ nằm xuống bên người cô, do dự một lát vẫn là đưa tay ra giải huyệt cho cô.
Cơn tức giận đọng lại ở ngực cuối cùng cũng được giải thoát, Thẩm Nam Kha xoay người một cái muốn xuống giường, tay Hoắc Dận Kỳ đột nhiên nắm eo cô.
Cơ thể Thẩm Nam Kha cứng đờ, lập tức không nghĩ ngợi đẩy tay hắn ra, lại quên rằng chỗ cô nằm lúc này là mép giường, cô dùng lực hơi mạnh, cả người ngã thẳng ra phía sau.
Ánh mắt của Hoắc Dận Kỳ thay đổi, lập tức dơ tay ra túm lấy cô, khoảnh khắc ấy, đợi đến lúc Thẩm Nam Kha kịp phản ứng lại, thì cả người đã ở trong ngực của Hoắc Dận Kỳ.
Hơi thở ấm áp của hẳn dường như phả hết lên mặt cô, Thẩm Nam Kha cắn răng, nghĩ cũng không nghĩ mà muốn dùng lực bỏ hắn ra, Hoắc Dận Kỳ nói: “Đợi sau chuyện lần này có được không?”
Nghe được lời nói của Hoắc Dận Kỳ, Thẩm Nam Kha bỗng ngẩng đầu lên, nhưng lại thấy Hoắc Dận Kỳ đang bình tĩnh nhìn cô, nói: “Lần này trên đường về chắc chắn có nguy hiểm, cả thái tử và Hoắc Dận Hoa đối với người đều như hổ rình mồi, sau khi trở về lại nói, được không?”
Trong giọng nói của hắn, có một sự dịu dàng mà trước giờ Thẩm Nam Kha chưa từng nghe thấy, bên trong giọng điệu trầm thấp còn có một tia ẩn nhẫn khiến cơ thể Thẩm Nam Kha cứng đờ.
Sau đó, ánh mắt cô dừng lại ở trên bàn tay của Hoắc Dận Kỳ.
Đó chính là dấu vết mà trâm cài để lại trên tay hắn, một mảng vết máu loang lổ, Thẩm Nam Kha nhìn hắn, nói: “Có thật không?”
“Bổn vương đã lừa gạt nàng bao giờ chưa?” Hoắc Dận Kỳ nói.
Thẩm Nam Kha cười, nhỏ giọng nói: “Có, rất nhiều lần rồi.”
“Lần này…không lừa nàng.”
Thẩm Nam Kha ngoảnh đầu đi, cố gắng bỏ đi cảm giác mất mát trong lòng kia, nói: “Được, Hoắc Dận Kỳ, khi trở về ngài phải thả ta đi, bất kể ra sao, ta cũng phải đi cho bằng được.”
“...Được.”
Nghe được câu trả lời của Hoắc Dận Kỳ, Thẩm Nam Kha lúc này mới yên tâm, nằm xuống, Hoắc Dận Kỳ đang muốn từ tốn nằm xuống bên cạnh cô, Thẩm Nam Kha không nhịn được nói: “Tay ngài không cần băng bó một chút à?”
“Không sao cả.” Hoắc Dận Kỳ thờ ơ nói.
Thẩm Nam Kha nhìn xem, dù có nói thế nào đi chăng nữa thì cũng là vết thương do cô gây ra, chỉ có thể đứng lên lần nữa, định đi xuống giường thì Hoắc Dận Kỳ đưa tay ra bắt lấy người cô.
Cứ như là sợ cô đi mất.
Thẩm Nam Kha dừng một cái, rồi nói: “Ta đi lấy thuốc giúp ngài.”
Thẩm Nam Kha nói xong, Hoắc Dận Kỳ buông tay nàng ra ngay, sau đó ngồi thẳng trên giường, dáng vẻ như là đang hưởng thụ.
Thẩm Nam Kha thầm mắng một tiếng, hỏi hắn: “Lọ nào?”
“Lọ ở trong cùng.” Hoắc Dận Kỳ nói.
Thẩm Nam Kha cầm lấy lọ thuốc rồi chầm chậm đi tới, Hoắc Dận Kỳ đã duỗi tay ra, Thẩm Nam Kha để tay hắn lên trên đầu gối cô, cúi đầu bôi thuốc cho hắn.
Tay hắn rất đẹp, ở hiện đại nhất định có thể khiến những người tay khống say mê, thon dài trắng nõn, khung xương rõ ràng, trên mu bàn tay là một mảng ướt đẫm, có thể tưởng tượng ra trong lòng cô lúc đó có bao nhiêu phẫn nộ.
Nghĩ đến đó, Thẩm Nam Kha đã bôi thuốc xong, lấy một mảnh vải ở bên cạnh giúp hắn băng bó miệng vết thương.
Hoắc Dận Kỳ nhìn cô, lúc hắn nói sẽ thả cô đi, cô rõ ràng là rất vui, nếu không thì cô nhất định không nói với hắn việc muốn giúp hắn băng bó.
Thì ra, cô vội vàng muốn rời khỏi hắn như thế.
Ngay lúc Hoắc Dận Kỳ đang suy nghĩ, Thẩm Nam Kha đã băng bó tay hắn xong rồi, Hoắc Dận Kỳ trở tay cầm ngược lại tay cô.
Thẩm Nam Kha nhíu mày, muốn giãy dụa lại nhận ra người trước mặt không muốn cho mình giãy, chỉ đành ngẩng đầu lên nói: “Hoắc Dận Kỳ, nếu đã quyết định để ta đi thì không thể sảng khoái một chút à?”
“Nếu đã phải đi thì không thể lại cho ta một chút sao?”
Khi câu nói này được Hoắc Dận Kỳ, cả người Thẩm Nam Kha sững sờ, cô hơi sợ hãi, thậm chí chán ghét Hoắc Dận Kỳ của lúc này.
Dáng vẻ kia của hắn cứ như cô phụ hắn không bằng, cứ như là hắn…yêu cô vậy.
Ngay lúc Thẩm Nam Kha dùng sức muốn rút tay của cô ra, thì Hoắc Dận Kỳ đã ôm lấy cô rồi nằm luôn xuống.
Hắn ôm rất chặt, rất ấm áp, nếu là trước đây, có lẽ giờ phút này Thẩm Nam Kha có thể không muốn nghĩ gì cả, tham luyến sự dịu dàng này, nhưng mà bây giờ cô đã hơi sợ hãi.
Nếu lại tin tưởng thêm một lần nữa, thì rất có thể lại bị tổn thương thêm một lần nữa.
Ngay lúc tay Thẩm Nam Kha cố gắng muốn thoát khỏi bàn tay của Hoắc Dận Kỳ, thì chỗ đầu gối như chống phải thứ gì đó, cứng đờ.
Thẩm Nam Kha nhíu mày, dơ tay ra muốn nắm, nhưng Hoắc Dận Kỳ đã đoán trước được hành động của cô, bắt lấy tay của cô nói: “Thẩm Nam Kha, nàng không muốn ngủ phải không?”
Nghe giọng điệu trầm xuống của Hoắc Dận Kỳ cùng với cảm giác nóng rực khi hắn nắm tay cô, Thẩm Nam Kha phản ứng lại ngay, rụt tay về, nằm trong lòng hắn cũng không dám nhúc nhích nữa.
Hoắc Dận Kỳ mở mắt ra, người phụ nữ trong lòng đã ngủ rồi, nhịp thở đều đều, dưới mắt là một mảng xanh tím.
Lúc ở trong rừng, cô cũng tháo chiếc trâm cài trên đỉnh đầu xuống, khi mái tóc đen dài xõa xuống đã khiến trái tim vốn bình tĩnh trở nên điên cuồng.
Hắn nên hận cô mới đúng, khi ấy cô nói là, cô ở bên cạnh hắn chẳng qua là vì truyền tin tức lại cho Hoắc Dận Hoa.
Lúc đi ra, hắn muốn giết cô ngay lập tức, nhưng mà, hắn đã không làm thế.
Khi nhìn thấy nước mắt cô rơi xuống, nhìn thấy cô ném thuốc giải xuống đất.
Mọi căm giận đã dần dần biến mất.
Thậm chí có hơi mừng thầm, hóa ra, tất cả và vì hắn.
Nhưng mà bây giờ, Hoắc Dận Kỳ biết mọi thứ đã không còn kịp nữa rồi.
Cô đã hết hy vọng với hắn rồi.
Nhưng, thế thì đã sao chứ?
Chỉ cần có hắn ở đây, cô còn có thể trốn thế nào được nữa?
Cũng trong đêm đó, trong căn lều bên kia bãi săn, đôi mắt đang nhắm chặt của Diệp Thục Lan bỗng mở ra ngay lúc có người nhẹ chân đi vào.
Sau đó, khóe mắt nàng ấy lặng lẽ nhìn bên ngoài, lại thấy bên cạnh giường nàng ấy có một người đàn ông đang từ tốn cởi áo ngoài xuống.
Hắn lại đi gặp nàng ta.
Tay Diệp Thúc Lan nắm chặt lại rồi lại buông ra, nàng ấy hít một hơi thật sâu, ngày mai, nàng ấy sẽ biết được người phụ nữ khiến hắn luôn nhớ nhung trong lòng rốt cuộc là ai!
Hôm sau, khi Thẩm Nam Kha còn đang ngủ say đã bị Hoắc Dận Kỳ gọi dậy, hắn gọi Tiểu Ảnh vào sửa soạn trang điểm cho cô, mà hắn đã mặc một chiếc áo ngoài xám bạc từ lâu.
Thẩm Nam Kha luôn cảm thấy có thể là do tâm lý u ám nên hắn vẫn luôn thích mặc quần áo tối màu, thật ra khi hắn tháo mặt nạ xuống thì dung mạo của hắn gần như có thể so với nam nhân trên khắp thiên hạ.
Nhưng mà, vì sao chứ?
Thẩm Nam Kha không muốn nghĩ nữa, Tiểu Ảnh đã sửa soạn cho cô xong rồi, đi tới trung tâm bãi săn, Thẩm Nam Kha mới thấy, ngay cả hoàng thượng cũng đã chuẩn bị ổn thỏa rồi.
Hoắc Dận Kỳ buông tay cô ra, đi đến trước mặt hoàng thượng, ở đó là mấy vị hoàng tử đã chuẩn bị xong, trên người họ mặc áo choàng đủ màu sắc, góc áo tung bay trong gió trông đẹp cực kỳ.
Thẩm Nam Kha đứng yên một chỗ, ngẩng đầu nhìn lên lại thấy hoàng thượng vẫy tay ra hiệu, người phía sau đưa lên một cái lồng sắt.
Trong lồng là một con thỏ màu xám, đôi mắt tròn tròn nhìn mọi người, ở trên tai con thỏ được nhuộm màu vàng.
Con ngươi Thẩm Nam Kha hơi co rút lại, mà ở đằng sau, hoàng thượng đã bắt lấy con thỏ và nói: “Con thỏ này là con mồi của ngày hôm nay, nếu ai bắt được con thỏ này thì binh phù mười vạn quân này sẽ là của người đó.”
Lời nói của Niên Họa Chi đêm qua, Thẩm Nam Kha cũng không nghe thấy, cho nên khi nghe được lời này của hoàng thượng cô liền tròn mắt nhìn, tức khắc theo bản năng nhìn Hoắc Dận Kỳ.
Nhưng lại thấy hắn cũng như một số vị vương gia khác, bình tĩnh nhìn về con thỏ.
Ở bên cạnh là cung tên và ngựa mà hoàng thượng đã chuẩn bị cho bọn họ từ sớm.
Các vị vương gia cưỡi lên lưng ngựa, trên tay hoàng thượng vẫn cầm con thỏ kia, sau đó lấy viên thuốc trong tay người bên cạnh đút cho con thỏ ăn.
Thẩm Nam Kha hơi nhíu mày, đúng lúc này, một giọng nói từ bên cạnh truyền đến: “Viên thuốc đó là vì có thể giúp con thỏ kia bảo trì hoàn toàn tinh lực, tốc độ của con thỏ kia sẽ khiến cho ngay cả ngựa cũng không đuổi kịp.”
Dựa vào tiếng nói, Thẩm Nam Kha ngoảnh đầu, lại thấy ánh mắt của Diệp Thục Lan đang nhìn mình một cách bình tĩnh, nói: “Nói mới nhớ, bầu trời đầy sao đêm qua đẹp lắm, muội muội có ra ngoài xem không?”
Đột nhiên nghe thấy lời này của Diệp Thục Lan, Thẩm Nam Kha ngây ra một lúc, thầm nghĩ bãi săn này chỉ lớn như thế, có thể là chuyện đêm qua Diệp Thục Lan đã nghe được, cũng không nghĩ nhiều mà chỉ nói: “Cũng không đi đâu cả, ta xem ở trong rừng.”
“Ồ, một mình muội thôi sao?” Diệp Thục Lan nói tiếp.
Thẩm Nam Kha cảm thấy Diệp Thục Lan hơi kỳ lạ, nhưng lại không biết chỗ nào không đúng, chỉ nói: “Ừm…Còn có cả thất vương gia, sao vậy?”
“Không có gì.” Khóe miệng Diệp Tục Lan vẫn tươi cười như cũ, nói: “Chỉ là tối hôm qua ta và vương gia của chúng ta cùng đi ra ngoài, nhưng lại không thấy muội và thất vương gia nên chỉ muốn hỏi thế thôi.”
“À.”
Thẩm Nam Kha không nghĩ nhiều, vừa nói xong một câu, chợt nghe thấy tiếng ngựa hí truyền đến, nhìn qua thì lại thấy con ngựa dưới thân mọi người đã đi vào trong rừng.
Thẩm Nam Kha đang nhìn xem lại không biết rằng, Diệp Thục Lan ở bên cạnh nhìn vào hai mắt cô đã dần trầm xuống.