Lúc đó, nếu Hoắc Dận Kỳ đuổi theo, khả năng con thỏ kia chính là vật trong túi của hắn, mà lúc nghe thấy tiếng kêu kia, Hoắc Dận Kỳ chẳng mảy may nghĩ ngợi gì, lao thẳng một mạch về nơi phát ra âm thanh kia.
Thẩm Nam Kha không ngừng lùi lại, trước mặt cô là con hổ trắng to lớn, nó nhìn cô chằm chằm, vẻ tham lam khát máu hiện lên trong đôi mắt nó.
Mặc dù Thẩm Nam Kha đúng là trước kia đã từng nhìn thấy con vật này trong vườn bách thú, nhưng lúc đó đều có lồng nhốt chúng lại, tình huống cô gặp bây giờ hoàn toàn khác.
Thấy bụng con hổ kia xẹp lép, Thẩm Nam Kha cảm thấy, cô có thể sẽ trở thành thức ăn trong bụng nó.
Có lẽ điều đó chắc chắn sẽ xảy ra.
Cô đạp chân trên đất, thế nhưng tiếng sột soạt đó lại càng làm cho con hổ kia không ngừng lại gần cô, Thẩm Nam Kha run lên bần bật. Ngay khi hổ trắng kia bổ nhào về phía cô, một mũi tên đột nhiên phóng ra, sạt qua mình hổ trắng.
Hổ trắng lập tức gào lên một tiếng, mà lúc này, một con ngựa đen nhảy vọt ra từ trong bụi cỏ, người trên lưng ngựa mặc một chiếc trường bào màu xanh, bỏ chiếc mặt nạ màu bạc xuống Dương Quan, lúc đó, Thẩm Nam Kha cảm thấy hắn thật đẹp trai.
Hoắc Dận Kỳ không để ý tới vẻ mặt của Thẩm Nam Kha, hắn vươn tay ra kéo cô dậy, Thẩm Nam Kha chỉ cảm thấy nhoáng một cái trước mắt, đợi đến lúc cô kịp phản ứng, người cô đã nhào vào lòng Hoắc Dận Kỳ từ khi nào.
Con hổ trắng kia lúc này cũng đã kịp phản ứng, nó gào lên một tiếng, rồi xông tới, động tác Hoắc Dận Kỳ không chút lưỡng lự, kéo dây cung lên, bắn một phát trúng ngay hổ trắng.
Vì thời gian gấp rút, con hổ trắng kia lại sống dậy, mũi tên xẹt qua mình hổ trắng, hổ trắng đã chảy máu đỏ tươi.
Bốn cái móng vuốt của nó hung hăng lốp bốp trên mặt đất, ánh mắt nó hung tợn giống như muốn nuốt sống hai người bọn họ.
Nhưng có lẽ vì sợ cung tên trên tay Hoắc Dận Kỳ, nên nó chỉ gầm gừ rồi xoay người bỏ đi.
Thẩm Nam Kha khẽ thở phào nhẹ nhõm, tiếng Hoắc Dận Kỳ vang lên sau lưng cô: "Sao nàng lại ở đây?"
Nghe thấy lời của Hoắc Dận Kỳ, Thẩm Nam Kha lúc này mới lấy lại ý thức, cô lấy đồ trong tay ra, nói: "Ngũ vương phi nói, hoàng thượng bỏ thứ gì đó lên người các ngài, hổ trắng kia sẽ làm các ngài bị thương, ta muốn đem thứ này cho ngài..."
Vì thế vừa rồi, ngài mang thứ đồ này trên người? Lúc Hoắc Dận Kỳ thấy thứ kia, đôi mắt hắn trầm xuống sâu thẳm.
"Đúng... Đúng thế!
Chả trách con hổ trắng kia chẳng muốn ai, cứ vậy xông về phía ngài. Hoắc Dận Kỳ cười lạnh một tiếng, đưa tay ra, ném thứ trên tay Thẩm Nam Kha ra xa, sau đó hắn bảo: "Nàng vừa mới nói gì? Thứ này là Ngũ vương phi đưa cho nàng sao?"
Lúc này Thẩm Nam Kha mới ngớ người ra, lúc nghe thấy lời của Hoắc Dận Kỳ, cô lập tức lấy lại ý thức, gật đầu.
"Xem ra nàng ta đã biết chuyện giữa nàng và Hoắc Dận Hoa rồi, Thẩm Nam Kha, bản vương vốn học y, có thể thấy rõ lá thục lan kia là trò lừa bịp, sao ta có thể không biết được cơ chứ?"
Ngay khi Hoặc Dận Kỳ dứt lời, Thẩm Nam Kha mới nhớ ra một chuyện, phải rồi, Hoắc Dận Kỳ làm sao mà không biết được chứ?
Vậy mục đích nàng ta cho cô lá thục lan kia là...
Lúc Thẩm Nam Kha đang nghĩ như vậy, Hoắc Dận Kỳ đã bảo: "Nàng ta muốn nàng chết."
Thẩm Nam Kha lạnh cả người, sau đó, Hoặc Dận Kỳ nói: "Nàng vừa nói gì cơ? Là phụ hoàng thả hổ trắng kia vào đây sao?"
"Đúng vậy!"
Lời của Thẩm Nam Kha vừa thốt ra, Hoặc Dận Kỳ đảo mắt, lập tức nhớ ra gì đó, lập tức kéo dây cương, lúc kéo dây xuống dưới, ngựa bắt đầu lao điên cuồng.
Tay Hoắc Dận Kỳ vòng ra sau lưng, ôm cô vào trong lòng, làm Thẩm Nam Kha không thể cựa quậy.
"Chúng ta đi đâu thế?" Thẩm Nam Kha lập tức hỏi.
"Tất nhiên là đi lấy binh phù!"
Hoắc Dận Kỳ đang nói, hắn ghì chặt dây cương trong tay, Thẩm Nam Kha cảm thấy cô bỗng vọt về phía trước, quay cuồng đáp xuống một chỗ, động tác thế này làm cô cảm thấy cả bao thứ trong dạ dày cũng đều quay cuồng, cũng may Hoắc Dận Kỳ ôm chặt cô, nếu không thì vừa rồi cô đã văng ra khỏi ngựa rồi.
Chính vào lúc Thẩm Nam Kha còn đang nghĩ, Hoắc Dận Kỳ đã kéo cô xuống ngựa, ôm cô, Thẩm Nam Kha có thể cảm thấy cánh tay hắn đang ở chỗ mềm mại của cô, mặt cô bỗng đỏ bừng.
Hoắc Dận Kỳ không để ý đến biểu hiện của Thẩm Nam Kha, hắn đem con dao nhỏ giấu ở trong tay áo ra, cứa ngay một phát vào lưng ngựa.
Con ngựa kia đau đớn, lập tức phóng vụt đi, lúc đang chạy băng băng, máu tươi ứa ra, Thẩm Nam Kha ngẩn người nhìn, tay Hoắc Dận Kỳ đã ôm eo cô.
Sau đó, cô cảm thấy lâng lâng cả người!
Cảm giác lâng lâng kiểu đó, làm Thẩm Nam Kha không thể không vươn tay ra bám chặt người bên cạnh, cảm giác kiểu đó, còn kích thích hơn cả trò phi thuyền ở thời hiện đại, Thẩm Nam Kha không dám mở mắt trong cả quá trình.
Không biết qua bao lâu, chính lúc này đây, tim của Thẩm Nam Kha đập như muốn nhảy ra ngoài, Hoắc Dận Kỳ cuối cùng cũng dừng lại.
Hai người trên ngọn cây, Hoắc Dận Kỳ đổi tay ôm cô, Thẩm Nam Kha sợ bị ngã xuống dưới, không thể không bám chặt vai người nam nhân bên cạnh, Hoắc Dận Kỳ thấy động tác của cô, miệng không ngừng mỉm cười.
Nhưng tình hình lúc này, hắn càng phải để tâm hơn đến thứ dưới ngọn cây.
Ngựa đã dừng lại, tựa trên cành cây, người không ngừng run rẩy, dảng vẻ máu me đầm đìa khiến Thẩm Nam Kha không đành lòng, cô quay đầu đi.
Thẩm Nam Kha biết, Hoắc Dận Kỳ vì dẫn con hổ trắng kia ra xa, vừa rồi, Thẩm Nam Kha nghĩ trong lòng, ý của hoàng thượng thả con hổ trắng này vào đây, nhưng giờ thấy Hoặc Dận Kỳ tha cho con thỏ trắng kia, lúc mà con hổ trắng kia tấn công, Thẩm Nam Kha mới hiểu ra.
Có lẽ thỏ chỉ là mồi nhử, con hổ trước mắt mới chính là thứ mà hoàng thượng muốn họ tranh giành.
Nhưng trên mình thỏ là mười vạn binh phù, còn trên mình hổ là gì?
Ngay lúc Thẩm Nam Kha đang nghĩ, tiếng xì xào truyền đến, Thẩm Nam Kha quay đầu lại, cô thấy ở rừng cây sâu thẳm kia, hổ trắng đã từ từ tiến lại gần ngựa.
Con ngựa kia không hề hay biết, vẫn bình tĩnh đứng ở đó, Hoắc Dận Kỳ xoa mu bàn tay, mấy cây ngân châm đã trong lòng bàn tay hắn từ lúc nào, chỉ chờ lúc con hổ trắng kia tới gần là có thể ngay lập tức chế ngự nó!
Hoắc Dận Hàn từ từ giương cung tên lên, bình tĩnh quan sát con thỏ trắng trước mặt, nhưng dưới ánh mặt trời, tai vàng là một tia sáng chói.
Đây chính là tượng trưng cho mười vạn binh phù!
Lúc mũi tên của Hoắc Dận Hàn sắp phóng ra, con thỏ trắng kia dường như đã nhận ra điều gì đó, lại chạy mất một lần nữa. Hoắc Dận Hàn đương nhiên sẽ không từ bỏ, cung đã kéo căng rồi, hắn phóng tên ra trong nháy mắt, mũi tên bắt đầu vụt nhanh về phía thỏ trắng, như muốn xuyên qua lồng ngực của thỏ, một âm thanh bỗng từ đâu phát ra, mũi tên đó đã xuyên qua bụng của người đó, một tiếng kêu đau phát ra từ trong miệng cô.
Vẻ mặt Hoắc Dận Hàn thay đổi, chẳng quan tâm thứ gì khác nữa, lập tức chạy lên.
Lúc lật khuôn mặt của cô gái kia lên, con ngươi của Hoắc Dận Hàn hơi sững sờ.
Mà ở bên kia, ngay khi hổ trắng chuẩn bị vồ ngựa, Hoắc Dận Kỳ lập tức phóng cây kim bạc trong tay mình ra, đâm vào hổ trắng, khiến nó gầm lên một tiếng, sau đó, Hoắc Dận Kỳ buông cô ra, hắn nhảy xuống, cầm chắc con dao găm trong tay cắt cổ con hổ trắng.
Máu đỏ tươi bắn lên mặt nạ bạc.
Khi Thẩm Nam Kha còn chưa kịp nhìn rõ, cô chỉ cảm thấy có gì đó bay lên dưới chân cô, sau đó cô ngã từ trên cây xuống!
Ngoài bìa rừng, đã qua một canh giờ, mặt trời chói chang, dù hoàng thượng đã được che một chiếc ô lớn, nhưng vẫn không ngừng đổ mồ hôi trán, khiến ông ta càng thêm buồn bực, cho đến giờ, vẫn chưa có một người nào đi ra.
Nghĩ đến con hổ dữ vừa được thả vào, lỡ trong số họ bị thương, vậy thì phải làm sao?
Có lẽ chẳng ai ngờ tới, trên mình thỏ là mười vạn binh phù, còn trên mình hổ lại là quân lệnh điều động mười vạn quân!
Thế nhưng trong đầu hoàng thượng lại hiện ra khuôn mặt đó rất nhanh, đứa trẻ đó, rất giống ông ta lúc nhỏ, nên hắn có thể... hiểu rõ kế hoạch của ông ta mà?
Thẩm Nam Kha trước kia đã từng xem một cốt truyện như vậy trên ti vi, lúc đó trong lòng cô ngoài việc chán ngấy cốt truyện cũ này ra thì cũng chẳng nghĩ gì khác.
Nhưng khi nó xảy ra với cô, Thẩm Nam Kha mới biết cảm giác này, hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng của cô, cô đã xém dao động.
Lúc cô ngã từ trên cây xuống, Hoắc Dận Kỳ chạy tới, ôm cô vào lòng.
Đó là giữa hè, tán lá xanh tốt trên đầu che khuất ánh mặt trời, chỉ còn lác đác vài tia nắng. Ánh mặt trời phản chiếu mặt nạ bạc của hắn, phát ra ánh sáng chói mắt. Tay hắn rất khỏe, lúc nằm trọn trong vòng tay hắn, Thẩm Nam Kha cảm nhận được loại cảm giác mà trước đây cô chưa từng có.
Thẩm Nam Kha hơi nheo mắt lại, lúc này mọi chuyện trước đây đều biến mất, trước mặt cô chỉ có khuôn mặt của người nam nhân này.
Sau đó, Thẩm Nam Kha cuối cùng cũng hiểu, mối hận sâu đậm mà cô bộc lộ chẳng qua là vì yêu quá sâu nặng.
Ánh mắt của Hoắc Dận Kỳ dừng lại trên người cô gái trước mặt, ngắm nhìn khuôn mặt hoảng sợ nhưng tao nhã và ôn hòa của cô dưới ánh mặt trời, trái tim mà trước đây hắn cho rằng chỉ dành cho Niên Họa Chi bắt đầu loạn nhịp.
Ngay khi Hoắc Dận Kỳ đang quan sát, hắn đột nhiên nhìn thấy đôi mắt của cô gái hơi nheo lại, sau đó cô thốt lên một tiếng: "Cẩn thận!"