Ngay lúc lời của Thẩm Nam Kha vừa thốt ra, một nhát kiếm sáng đã loé lên trước mặt cô, phản ứng của Hoắc Dận Kỳ còn nhanh hơn cô, chớp nhoáng cả cơ thể đã đến bên cạnh cô, hắn kéo mạnh Thẩm Nam Kha né nhát kiếm trước mắt kia.
Mà sau khi Thẩm Nam Kha đứng yên tại chỗ, mới phát hiện mười mấy tên áo đen đã xuất hiện trước mặt, trên tay mỗi tên đều cầm thanh kiếm sáng sắc bén, dưới ánh mặt trời, thanh kiếm càng trở nên chói mắt.
Trong lòng Thẩm Nam Kha hơi hoảng sợ, Hoắc Dận Kỳ ở cạnh do dự một lúc, tiếp tục nói: "Các ngươi là ai? Dám to gan hành thích ở đây? Ngoài kia có hơn một vạn Ngự Lâm quân, các ngươi chỉ có vài tên, muốn làm gì chứ?"
"Bọn ta chỉ cần lấy cái mạng của ngươi thôi, còn thứ khác, phí lời vô ích!" Nói xong, tên cầm đầu trong đám người áo đen rút kiếm ra, vung kiếm về phía Hoắc Dận Kỳ, Hoắc Dận Kỳ nhìn hắn, Thẩm Nam Kha nghĩ hắn có lẽ là muốn lấy thân hắn đánh.
Sau hai giây do dự, một tay Hoắc Dận Kỳ vẫn ôm cô, tay kia cầm kiếm đánh lại bọn chúng.
Lúc trước, Thẩm Nam Kha đã từng được chứng kiến võ công của Hoắc Dận Kỳ, ở Duyệt Lai Khách của Quốc Đô, lúc đó, hắn cũng bị người ta ám sát, ở ngoại ô kinh thành, lúc đó, võ công của hắn có thể đấu được hơn mười mười, nhưng từ trước tới nay hắn chưa từng được chiếm thế thượng phong.
Lần này, Thẩm Nam Kha cảm nhận rõ được sự lợi hại của đối phương, nguyên tắc công việc khiến trên mặt mỗi người đều đằng đằng sát khí, đủ làm cả người Thẩm Nam Kha run lên.
Thế nhưng, cứ cho là thế, động tác Hoắc Dận Kỳ vẫn rất dứt khoát, không chút do dự, dù một tay hắn ôm cô, cũng không bị rơi vào thế hạ phong.
Lúc tay còn lại đánh nhau với đám người kia, Hoắc Dận Kỳ lùi về phía ngoài bãi săn, Thẩm Nam Kha biết hắn làm thế vì muốn người bên ngoài biết trong bãi săn này có thích khách, đến Thẩm Nam Kha còn biết điều đó, đám người kia đương nhiên cũng biết.
Tên cầm đầu đám người áo đen kia không thấy Hoắc Dận Kỳ xông lên, trong đầu chợt nảy ra một kế, tên đó ở trước mặt Hoắc Dận Kỳ giả vờ tung chiêu, còn thanh kiếm trong tay lại bay thẳng đến trước mặt Thẩm Nam Kha!
Gia!
Mộc Tử Cảnh chạy đến xem, chính cảnh tượng như thế, vẻ mặt lập tức lộ vẻ hoảng hốt lo sợ, mà theo sau hắn là Đoạn Trường Ca, lập tức giương cung tên trên tay lên, phóng về phía người kia.
Nhưng khi thanh kiếm kia phóng đến trước mặt Thẩm Nam Kha, không kịp tránh nữa, ngay lúc cô nhắm mắt lại, chuẩn bị nhận lấy, cảm nhận được sự đau đớn trong dự liệu, cô rề rà không dám bước tới.
Một dòng máu nóng bắn lên mặt cô, Thẩm Nam Kha chợt mở mắt, thấy cánh tay Hoắc Dận Kỳ đã bị rạch ra một vết thương, một tiếng kêu đau đớn của hắn cũng không có, hắn nhấc chân lên, một cước đá văng người trước mặt.
Ngay lúc người đó ngã sõng soài trên mặt đất, mũi tên của Đoạn Trường Ca cũng xuyên qua lồng ngực người đó.
Những tên khác cũng đều bị Đoạn Trường Ca bắt lấy, Thẩm Nam Kha vẫn nắm thật chặt tay Hoắc Dận Kỳ, miệng vết thương của hắn đã chuyển sang màu tím xanh.
Không chờ Thẩm Nam Kha kịp phản ứng, Hoắc Dận Kỳ đã ngã xuống.
Cuối cùng, con thỏ kia đã rơi vào trong tay Hoắc Dận Thông, nhưng Hoắc Dận Kỳ đã bị thương, không ai dám đi nói chuyện mười vạn binh phù kia.
Sau khi thái y xem qua vết thương, chợt nhíu đôi lông mày lại, bẩm: "Hoàng thượng, đây là chất kịch độc, vi thần sợ rằng..."
Thái y còn chưa dứt lời mà tất cả người ở đây đều biết hắn định nói gì, Thẩm Nam Kha thấy rõ ràng cả người Niêm Họa Chi loáng một cái, nếu không phải vì Hoàng thượng và Thái tử đều ở đây, cả người cô chắc đã bị bại liệt rồi.
Đôi lông mày của Hoàng thượng lập tức xám xịt, hỏi: "Nắm chắc bao nhiêu phần?"
“Vi thần không dám kết luận, nhưng nếu ý chí của Vương gia kiên định, chỉ cần có thể chống đỡ được qua tối nay, thì sẽ có bảy phần nắm chắc, nếu không qua được...”
Thẩm Nam Kha đứng ngay bên cạnh, ánh mắt mà mọi người nhìn cô đều là ánh mắt xem thường, sự rõ ràng trong ánh mắt người lúc nãy, thanh kiếm này, vốn là nên để cô nhận, lại không ngờ Hoắc Dận Kỳ đã đỡ thanh kiếm đó giúp cô.
Ánh mắt Hoàng thượng lướt qua cô, bảo: "Vậy thì cứ như vậy đi!"
Lời Hoàng thượng vừa dứt, ông ta quay người rồi rời đi, cả đám người theo sau ông ta tự nhiên như thế, Niên Họa Chi vẫn đứng nguyên tại chỗ chẳng hiểu gì.
Trước lúc Hoắc Dận Kỳ bị thương, Ngũ Vương phi cũng đúng lúc bị thương, nàng ấy bị Thái tử lỡ tay đả thương, một chiêu thức cỏn con thế mà lại làm cả hai người đều bị thương. Vì ở miếu trong chùa nên tâm trạng của Hoàng thượng vốn không tốt, chớp mắt lại nặng trĩu thêm mấy phần.
Sau khi thấy đám người Hoàng thượng rời đi, lúc này Niên Họa Chi mới từ từ bước ra, sau đó giơ tay lên tát Thẩm Nam Kha một cái.
m thanh lanh lảnh, tiếng vang ra khắp cả doanh trại, lúc nàng ta đến, Thẩm Nam Kha đã biết nàng ta định làm gì, nhưng cô lại đứng yên.
Mộc Tử Cảnh tiến lên một bước, giữ chặt cánh tay mà Niên Họa Chi tát Thẩm Nam Kha, nói: “Cô nương.”
Niên Họa Chi giận đến run cả người, nàng ta chỉ tay vào nữ nhân trước mặt, nói: “Nếu Hoắc Dận Kỳ mà xảy ra chuyện gì, ta không tha cho ngươi đâu!”
Mặt Thẩm Nam Kha hoàn toàn dửng dưng, cô từ từ đi đến bên cạnh Hoắc Dận Kỳ, nắm chặt tay hắn, hành động thân mật kia càng khiến Niên Họa Chi hừng hực tức giận, ngay lúc này, nàng ta nghe thấy Thẩm Nam Kha khẽ nói: “Cùng lắm thì, ta sẽ chôn cùng ngài.”
Một câu nói nhẹ nhàng lại khiến cho cả Mộc Tử Cảnh và Niên Họa Chi sững sờ, Niên Họa Chi cười nhạt một tiếng, nói: “Thẩm Nam Kha, ngươi đúng là đồ sao chổi! Ngươi có tư cách gì mà nói những lời này ở đây, ngươi tưởng ngươi là ai?!”
Niên Họa Chi nói, nàng ta đang định bước lên, Mộc Tử Cảnh đã đứng chắn lại, hắn nói: “Cô nương, hay là người về trước đi!”
“Được, được, giờ các người ai nấy cũng đều đứng về phía Thẩm Nam Kha, ta ở đây làm trướng mắt các ngươi đúng không!?” Lời đang nói, Niên Họa Chi xoay người rời đi, lúc kéo tầm mành của lều trại lên, nàng ta đúng lúc bắt gặp Hoắc Dận Thông đang vội vội vàng vàng.
“Yêu Nhi? Thất ca sao rồi? Có nặng lắm không?” Hoắc Dận Thông đang hỏi, hắn đã muốn đi vào bên trong, Niên Họa Chi đã kéo hắn lại, bảo: “Còn không phải Thẩm Nam Kha kia? Giờ Thẩm Nam Kha còn muốn độc chiếm Thất ca của ngài kìa, ngài xem đi, Thẩm Nam Kha ở cạnh Dận Kỳ, Dận Kỳ sớm muộn gì cũng sẽ bị Thẩm Nam Kha hại chết!”
Lời vừa dứt, Niên Họa Chi đã đi thẳng về phía trước, hốc mắt đỏ đó làm Hoắc Dận Thông sững cả người, sau khi xem trong doanh trại một lát, hắn cắn răng rồi đi về phía Niên Họa Chi.
Hoàng thượng trong doanh trại.
Lúc Đoạn Trường Ca đi vào, vẻ mặt Hoàng thượng đã u ám tới cực điểm, Hoàng hậu cũng không ở đây, bên cạnh Hoàng thượng cũng chỉ có duy nhất Tô An.
“Vi thần tham kiến Hoàng thượng!” Đoạn Trường Ca quỳ xuống, nói.
“Đứng lên đi! Điều tra thế nào rồi?” Hoàng thượng hỏi.
Đoạn Trường Ca bẩm: “Mấy tên kia đều là sĩ tử, sau khi bị đám vi thần bắt được, bọn chúng đã uống thuốc độc tự vẫn, không để lại bất cứ thứ gì. Có điều...”
Đoạn Trường Ca đang nói, dừng lại một lát, Hoàng thượng lập tức hỏi: “Có điều gì?”
“Có điều vi thần đã lục soát được thứ này trên người của một trong số chúng.”
Trong lúc nói chuyện, Đoạn Trường Ca đã trình đồ trong tay mình lên, coi như xem cho rõ, lúc liếc nhìn thoáng qua, vẻ mặt Hoàng thượng chợt thay đổi, cầm thứ Đoạn Trường Ca trình lên, khuôn mặt ông ta sa sầm lại.
Tô An ở phía sau không nhịn được nói: “Đây không phải của Thái tử gia...”
Lời Tô An còn chưa dứt, hắn đã cảm nhận được ánh mắt cảnh cáo của Hoàng thượng, hắn lập tức ngậm miệng lại, lúc ngẩng đầu lên, Hoàng thượng đã hỏi: “Thái tử đâu rồi?”
Đoạn Trường Ca lập tức đáp: “Bẩm Hoàng thượng, Thái tử còn đang trong doanh trại của Ngũ Vương gia.”
“Gọi Thái tử đến đây!” Hoàng thượng nói.
“Rõ!” Đoạn Trường Ca đáp, sau đó xoay người rồi rời đi, Hoàng thượng đã nắm chặt lệnh bài trong tay, nếu quả thật là Thái tử làm, giờ Thái tử còn chưa lên ngôi mà đã mưu tính với huynh đệ của mình như thế, nếu sau này lên ngôi, há chẳng phải sẽ đuổi cùng giết tận hay sao?
Không được, ông ta tuyệt đối không thể để cho Thái tử làm như vậy, đó đều là các con của ông ta!
Lúc đó, Hoàng thượng thậm chí đã vứt bỏ tâm tư của Thái tử, lúc thấy Hoắc Dận Hàn đi tới, ông ta đã thu lại vẻ mặt hung ác vừa nãy.
“Phụ hoàng tìm Nhi thần có chuyện gì sao?” Hoắc Dận Hàn hỏi.
“Có chút việc, chuyện Thất đệ ngươi bị thương, ngươi đã biết chưa?”
“Dạ, chỉ là Nhi thần còn chưa kịp đi thăm, dù sao Ngũ Vương phi cũng bị Nhi thần đâm bị thương, vừa nãy Nhi thần cũng từ bên đó tới.”
Nghe thấy lời của Hoắc Dận Hàn, Hoàng thượng cười lạnh cố nén cảm xúc lại, tiếp tục nói: “Vậy ngươi chắc chắn biết người ám sát Thất đệ ngươi lần này là ai?”
“Chuyện này, Nhi thần nhất định sẽ dốc toàn lực điều tra, xin phụ hoàng...”
Lời Hoắc Dận Hàn còn chưa dứt, Hoàng thượng đã ném lệnh bài mà ông ta nắm chặt trong tay lên mặt hắn ta, quát: “Còn cần điều tra sao? Đây là thứ lục soát được trên người thích khách, là lệnh bài trong phủ Thái tử ngươi, ngươi còn muốn giải thích thế nào!?”
Lúc Hoàng thượng ném lệnh bài kia, mặc dù trong lòng Hoắc Dận Hàn bất ngờ, nhưng hắn ta vẫn đứng yên ưỡn thẳng lưng, lệnh bài kia đã bay thẳng vào mặt hắn ta.
Sau đó, hắn ta vươn tay ra, từ từ nhặt lệnh bài kia lên, mặt bên trên quả thực có một chữ được khắc tinh xảo: “Hàn”.
“Phụ hoàng, chuyện này, Nhi thần tuyệt đối không biết! Hơn nữa, nếu đúng là Nhi thần phái người đi hành thích, sao lại có thể ở trên người của tên đó chứ, giữ lại lệnh bài có thông tin rõ ràng như vậy, để Phụ hoàng đi truy hỏi sao? Phụ hoàng, chuyện này nhất định là có người vu oan cho Nhi thần, xin Phụ hoàng minh xét!”