Nghe thấy câu nói nhục mạ đó của hoàng thượng, cô sững người vội quay đầu lại nhìn. Nhưng chỉ nhìn thấy Hoắc Dận Lam đã quỳ sụp xuống trước mặt hoàng thượng, nói: “Phụ hoàng, xin người hãy minh xét cho nhi thần! Không phải nhi thần làm, chắc chắn là mưu kế Hoắc Dận Kỳ do Hoắc Dận Kỳ bày ra! Không phải nhi thần làm đâu!”
Hoắc Dận Lam vừa dứt câu, hoàng thượng chỉ nhếch mép một cái, sau đó đưa tay ra rút thanh kiếm đang treo trên người của Hoắc Dận Hàn ra, chĩa vào Hoắc Dận Lam, nói: “Chuyện đến ngày hôm nay ngươi còn không biết hối cải! Thật ra lúc nãy Đoạn ái khanh đã bắt tên thích khách kia khai ra hết rồi. Trẫm bảo ngươi đi cùng chẳng qua là muốn xem xem ngươi có biết sai hay chưa, ngươi khiến trẫm quá thất vọng!”
Câu nói của hoàng thượng cuối cùng cũng khiến gương mặt của Hoắc Dận Lam trở nên xám xịt, hắn ngồi sụp xuống, đôi mắt vô hồn nhìn về phía trước. Hành động đó đã bị hoàng thượng chú ý tới, ban đầu ông ta chỉ muốn thăm dò nào ngờ lại là sự thật.
Mưu kế này là Hoắc Dận Thông bày cho ông ta. Mặc dù có hơi ngu ngốc, có thể khiến hung thủ thật sự trốn thoát, nhưng lúc này đây, trong lòng ông ta đã lờ mờ đoán ra ai là người làm chuyện này.
Trước giờ Hoắc Dận Lam không thích Hoắc Dận Kỳ, hoàng thượng từ lâu đã biết chuyện này. Nhưng không ngờ, khi có bằng chứng xác thực ông ta lại cảm thấy rất đau lòng.
“Thuốc giải đâu?” Hoàng thường nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra. Không khí xung quanh trở nên yên tĩnh, Hoắc Dận Lam nhìn thấy xong trong lòng rét run. Sau đó hắn từ từ đưa thuốc giải trong tay ra.
Hoàng thượng gạt tay mình ra, nắm chặt thanh kiếm trong tay, vung kiếm lên, một bóng người thê thảm sượt ngang qua tai của Thẩm Nam Kha. Cả người cô run rẩy, vội quay người lại, nhưng cô chỉ nhìn thấy một cánh tay của Hoắc Dận Lam đã bị hoàng thượng chém phăng!
Dù có cố gắng kiềm chế, nhưng Thẩm Nam Kha vẫn không thể ngăn được tiếng thét, sau đó ánh mắt của hoàng thượng bèn đổ dồn về phía Thẩm Nam Kha.
Thấy người trước mặt cứ im ỉm, Hoắc Dận Kỳ bất giác bật cười, nói: “Thật ra ngươi không cần nói, vừa nãy ta đã nghe thấy rồi, nàng ta nói, ta có chết cũng đừng chết trước mặt nàng, đúng không?”
Mộc Tử Cảnh và Nhược Âm không dám lên tiếng, Nhược Âm ậm ừ một lúc, sau đó không nhịn được bèn nói: “Gia, chuyện này… rốt cuộc là thế nào?”
Hoắc Dận Kỳ khẽ nhắm mắt lại, nói ra thì hắn nên cảm ơn Thẩm Nam Kha.
Nếu không nhờ tối hôm đó cô và Hoắc Dận Hoa hẹn gặp nhau trong rừng, thì tối đó chắc hắn cũng sẽ không ra khỏi lều. Càng không bắt gặp quá trình Hoắc Dận Lam và người khác đứng ngoài liều bàn chuyện.
Cả cái Lạc Nhạn Quốc không ai là không biết Hoắc Dận Kỳ là người có đôi tay nhanh nhảu nhất thiên hạ, lúc Hoắc Dận Lam đưa thuốc độc cho tên kia, hắn “tình cờ” đi ngang Hoắc Dận Lam và lén lấy được chút thuốc độc trên người Hoắc Dận Lam. Chỉ cần có thuốc độc thì việc chế tạo ra thuốc giải chẳng phải là chuyện khó khăn gì.
Mặc dù lúc đó, Hoắc Dận Lam không nói thẳng là nhắm vào hắn nhưng trước mắt Hoắc Dận Hoa và Hoắc Dận Lam không dám hó hé, Hoắc Dận Thông thì quá nhỏ không thể gây ra uy hiếp đối với hắn. Người có khả năng duy nhất chỉ có một người, chính là người mà hắn căm hận đến tận xương tủy.
Đi vào rừng là cơ hội duy nhất của Hoắc Dận Lam, vì vậy trước khi vào rừng, hắn đã uống thuốc giải trước.
Những phản ứng phụ giả được tạo ra chẳng qua là do hắn đã tạo ra loại thuốc khác. Sau khi phản ứng của thuốc qua đi hắn sẽ tự tỉnh lại.
Vậy nên mọi chuyện xảy ra lúc nãy hắn đều nhận biết được, bao gồm cả lúc hoàng thượng kề kiếm vào cổ hắn.
Bao gồm cả lúc Thẩm Nam Kha nói chuyện lúc nãy.
Lúc Hoắc Dận Kỳ đang chuẩn bị ngồi dậy, thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Hoắc Dận Kỳ giật mình không kịp suy nghĩ gì bèn vội vàng nằm xuống.
Lúc Hoắc Dận Hàn đi vào vẫn thấy Hoắc Dận Kỳ nằm im trên giường như cũ, hít thở đều đều. Không giống dáng vẻ của người bị trúng độc.
Hoắc Dận Hàn đưa thuốc giải cho Mộc Tử Cảnh, nói: “Đưa cho vương gia của ngươi uống đi!”
Không ai nghĩ rằng Hoắc Dận Hàn sẽ lấy được thuốc giải, bất giác ngây người ra. Lúc Mộc Tử Cảnh vừa nhận được thuốc, Hoắc Dận Hàn bèn nói: “À phải rồi, nếu vương gia nhà ngươi tỉnh lại thì báo với hắn là vương phi của hắn đang ở trong lều của hoàng thượng.”
Hoắc Dận Hàn nói xong liền quay người rời đi, Hoắc Dận Kỳ đang nằm trên giường chợt mở to mắt.
Lúc định chồm dậy thì Mộc Tử Cảnh đã kéo hắn lại, nói: “Gia, đối với người ngoài kia, ngài hiện giờ vừa mới uống thuốc giải không thể liều lĩnh chạy ra ngoài thế được! Để thần đi nghe ngóng xem Vương phi nương nương xảy ra chuyện gì!”
Sao mà Hoắc Dận Kỳ không biết được chứ, chỉ là khi nghe nhắc đến Thẩm Nam Kha, đầu óc hắn sẽ không thể suy nghĩ kỹ càng được. Nghe Mộc Tử Cảnh nói vậy, hắn vội gật đầu, nói: “Đi nhanh đi!”
Mộc Tử Cảnh nhanh chóng ra ngoài, Hoắc Dận Kỳ chậm rãi lấy thuốc giải mà Hoắc Dận Hàn vừa đưa khi nãy đưa lên mũi ngửi. Lúc ngửi được mùi hương của thuốc, mặt hắn chợt thay đổi, ngay sau đó hắn từ từ đưa thuốc giải đặt lên giá cắm nến. Vỏ ngoài của túi thuốc nhanh chóng cháy rụi.
Bên trong có một mảnh giấy được gấp lại.
Mộc Tử Cảnh đến trước lều của hoàng thường, nhưng không dám đến gần, hắn chỉ đến một góc. Lúc nhìn thấy Hoắc Dận Thông từ đằng xa đi tới, hắn vội ra hiệu với Hoắc Dận Thông.
Hoắc Dận Thông hiểu ý, vội vàng tìm một nơi không có người, Mộc Tử Cảnh vừa bước tới hắn đã hỏi ngay: “Thất ca sao rồi? Đã lấy được thuốc giải chưa?”
“Gia không sao rồi, vấn đề là Thẩm… Vương phi nương nương sao rồi? Sao lại để hoàng thượng giam giữ bên trong lều?”
Bởi vì Niên Họa Chi nên Hoắc Dận Thông không mấy thiện cảm với nữ nhân này, năm lần bảy lượt làm liên lụy đến Hoắc Dận Kỳ. Lúc này nghe Mộc Tử Cảnh nói xong, hắn chỉ cười khẩy, nói: “Nữ nhân ngu ngốc đó, vậy mà dám cãi nhau với phụ hoàng, phụ hoàng nổi trận lôi đình muốn giết chết nàng ta. Nếu không nhờ Thục phi nương nương đứng ra cầu xin, có lẽ lúc này đã đầu lìa khỏi cổ rồi.”
“Bát gia vừa nói là… Vương phi nương nương cãi nhau với hoàng thượng? Tại sao vậy?”
“Vì chuyện thương thế của Thất ca, chẳng phải hoàng thượng đã nói tìm được hung thủ thì mới phái thái y đến chữa trị cho Thất ca sao? Thẩm Nam Kha một mực đến cầu xin hoàng thượng chữa trị cho Thất ca, nàng ta không biết, thái y đã bói tay chịu trói với loại độc đó à? Chỉ có tìm được kẻ đứng đằng sau mới có cách thôi!”
“Vậy lúc nãy Bát gia nói, Vương phi nương nương cãi vã với hoàng thượng…”
“Chuyện là Thẩm Nam Kha trách móc hoàng thượng trước mặt mọi người không quan tâm đến tính mạng của Thất ca, thậm chí còn lấy cái chết ra uy hiếp, phụ hoàng… ôi dào, Tử Cảnh, ta vẫn chưa nói hết mà!”
Mộc Tử Cảnh lập tức chạy đi, khi hắn vừa đi được vài bước chợt đâm sầm vào người nọ.
Lúc nhìn rõ người đó, Mộc Tử Cảnh chợt run rẩy, vội nói: “Cô nương.”
Từ lúc nãy đến giờ Niên Họa Chi đã theo sau hắn, những lời lúc nãy của Hoắc Dận Thông nàng ta nghe không sót chữ nào. Nàng ta vô cùng tức giận, vì vậy lúc nhìn thấy Mộc Tử Cảnh muốn tìm Hoắc Dận Kỳ bẩm báo, nàng ta lập tức chặn hắn lại.
“Xin cô nương hãy nhường đường, ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với gia!” Mộc Tử Cảnh nhìn thấy Niên Họa Chi chặn đường không cho hắn đi, Mộc Tử Cảnh vô cùng sốt ruột, nói.
Niên Họa Chi nói: “Là chuyện liên quan đến Thẩm Nam Kha sao?”
Nghe thấy Niên Họa Chi nói vậy, Mộc Tử Cảnh hơi bất ngờ, vội đáp: “Quả thật không sai.”
“Tử Cảnh, chúng ta quen biết nhau cũng lâu rồi nhỉ? Từ lúc ngươi đi theo Hoắc Dận Kỳ, ta đã xem ngươi như là huynh trưởng của ta. Mấy năm nay quan hệ giữa ta và Dận Kỳ như thế nào ngươi cũng đã nhìn thấy. Trước giờ Niên Họa Chi ta chưa từng xin ngươi điều gì, nếu như hôm nay muốn bảo ngươi đừng đi tìm Dận Kỳ bẩm báo… chuyện Bát gia vừa nói lúc nãy thì sao?”
Niên Họa Chi vừa nói xong, Mộc Tử Cảnh cảm thấy vô cùng bất ngờ, sau khi ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Niên Họa Chi đang chuẩn bị quỳ trước mặt mình. Hắn vô cùng sửng sốt, không kịp nghĩ ngợi vội đưa tay ngăn nàng ta lại, nói: “Cô nương, rốt cuộc người muốn làm gì? Nếu cô nương cứ như vậy gia sẽ xé xác của ta mất.”
Niên Họa Chi lắc đầu, nói: “Tử Cảnh, ta hiểu tính ngươi, càng hiểu tính của Hoắc Dận Kỳ. Trước đây, Hoắc Dận Kỳ rất rõ ràng chuyện mình muốn làm, mỗi bước đi ngài ấy đều tính toán cẩn thận. Nhưng dạo gần đây, ngươi xem từ sau khi Thẩm Nam Kha xuất hiện, nàng ta đã đẩy Dận Kỳ vào chỗ chết bao nhiêu lần rồi? Lẽ nào ngươi muốn giương mắt nhìn Dận Kỳ hủy hoại sự nghiệp mà ngài ấy vất vả bao năm chỉ vì một nữ nhân thôi sao?”
Niên Họa Chi nói xong bèn nhắm mắt lại, nước mắt nóng hổi tràn ra, Mộc Tử Cảnh cắn chặt răng, nói: “Nhưng cô nương à, người hẳn biết là vương phi nương nương cũng cứu vương gia rất nhiều lần, bao gồm cả lần này. Mặc dù chẳng giúp được gì nhiều, nhưng tâm tư của nàng ấy ta cảm nhận được rất rõ ràng. Nàng ấy đối xử thật lòng với gia.”
Nghe Mộc Tử Cảnh nói vậy ánh mặt của Niên Họa Chi trầm xuống, nhưng lúc này Mộc Tử Cảnh chuẩn bị rời khỏi, giọng nói của Niên Họa Chi vang lên: “Ngươi thích Nhược Âm, đúng chứ?”
Bước chân của Mộc Tử Cảnh dừng lại, hắn đứng im tại chỗ.
Niên Họa Chi quay đầu lại nhìn hắn, nói: “Dận Kỳ biết Nhược Âm là người có tính chiếm hữu, có nhiều chuyện không dám để nàng ta biết. Thậm chí còn đưa nàng ta đến Tàng Kiếm sơn trang để luyện võ, chẳng qua là muốn để nàng ta tránh xa ngài ấy. Nhưng ngươi đã giấu Dận Kỳ để đi gặp nàng ta, có đúng không?”
Mộc Tử Cảnh không trả lời, mặc dù hắn biết Hoắc Dận Kỳ có lẽ cũng đã biết chuyện này, nhưng khi chính miệng Niên Họa Chi nói ra hắn mới phát hiện, dường như tâm tư của hắn không chỉ có Hoắc Dận Kỳ và hắn, người ngoài cũng nhìn thấu.
Lúc Mộc Tử Cảnh đang mải suy nghĩ, giọng nói của Niên Họa Chi cứ văng vẳng bên tai: “Chỉ cần ngươi giấu nhẹm chuyện ngày hôm nay, ta bảo đảm sẽ khiến Nhược Âm thuộc về ngươi!”