Đổi là ngày thường thì có khả năng Thẩm Nam Kha sẽ hỏi ngược lại: “Tại sao thế?”
Nhưng mà ở thời điểm này, cô lại ngoan ngoãn nghe lời nhắm mắt lại, sau đó hắn cầm miếng vải trên tay rồi giúp cô băng bó miệng vết thương.
Ngay lúc Thẩm Nam Kha đang muốn mở mắt, lại cảm nhận được hơi thở của hắn nhẹ nhàng thở ra ngay trên đôi má của cô, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần…
Chính ngay lúc này thì có một giọng nói truyền đến: “Thất Vương gia.”
Nghe thấy giọng nói thì hô hấp kia lập tức bị kéo ra xa, Thẩm Nam Kha choàng mở mắt ra thì lại thấy ở bên ngoài lồng giam là Niên Họa Chi đang bình tĩnh đứng đó nhìn hai người họ.
Ở ngay sau lưng nàng ta, còn có vẻ mặt như cười như không của Hoắc Dận Hàn.
Tuy rằng hành động mới vừa rồi của Hoắc Dận Kỳ chỉ đơn giản là muốn thay cô băng bó vết thương ở trên trán. Nhưng cũng ngay khoảnh khắc đó, Thẩm Nam Kha có một loại cảm giác giống như bản thân đang làm chuyện xấu hổ gì đó bị người khác phát hiện vậy.
Đôi mắt Hoắc Dận Kỳ lạnh nhạt, ngón tay hơi xoay chuyển làm xong bước cuối cùng, rồi mới ngẩng đầu nhìn Thái tử ở trước mặt hỏi: “Thái tử điện hạ sao lại đến đây?”
“Phụ hoàng muốn gặp ngươi.” Ánh mắt của Hoắc Dận Hàn từ Thẩm Nam Kha lướt qua rồi nói với Hoắc Dận Kỳ.
Thục phi lúc này đang ngồi bên trong lều trại, Diệp Thục Lan cũng ngồi ở bên trong, còn Hoắc Dận Hoa thì qua bên lều trại của Hoàng thượng rồi. Diệp Thục Lan ở trong lòng âm thầm hạ quyết định, nếu như mà Hoắc Dận Hoa đi làm cái chuyện ngu xuẩn như là hướng Hoàng thượng cầu xin cho Thẩm Nam Kha, nàng cũng có thể suy xét đến việc ly hôn với hắn.
Gương mặt Thục phi có hơi ngưng trọng, nhìn lướt qua Diệp Thục Lan ở bên cạnh, trực giác của phụ nữ nói với bà rằng, chắc chắn Diệp Thục Lan đã biết được điều gì đó nhưng nàng không nó, bà tuyệt đối cũng sẽ không đi vạch trần.
Ngừng lại một chút, cuối cùng Thục phi mới nói: “Lan Nhi, mới nãy con kéo ta lại là có ý gì?”
“Mẫu phi, việc này với chúng ta chẳng có tí quan hệ nào cả, người khôn giữ mình mới là điều mà chúng ta nên làm lúc này. Huống hồ là…”
Diệp Thục Lan đang nói thì ngưng lại một lát, rồi mới nói tiếp: “Thật ra thì con đã biết chuyện giữa Vương gia và Thẩm Nam Kha rồi.”
Nghe lời nói của Diệp Thục Lan, sắc mặt Thục phi hơi chuyển động, lúc ngẩng đầu lên nhìn thì thấy sắc mặt Diệp Thục Lan rất bình tĩnh, khác với tưởng tượng của bà.
Diệp Thục Lan biết Thục phi đang nghĩ đến điều gì, nên nói tiếp: “Mẫu phi, con nghĩ hẳn là người biết tình thế hiện tại của vương gia không được lạc quan cho lắm. Thái tử lên nắm quyền, Tứ vương gia bây giờ coi như phế bỏ rồi, người có thể cùng Thái tử tranh đoạt thiên hạ khắp Lạc Nhạn Quốc này chỉ có mỗi Vương gia mà thôi. Thái tử sao lại có thể không xem Vương gia là mục tiêu của người được chứ? Ngay lúc này, mỗi đường đi nước bước của Vương gia đều phải vô cùng cẩn thận, dù là sai sót nhỏ nhoi cũng có thể dẫn tới hậu quả của tổng thể. Hậu quả như vậy thì không cần con nói thì mẫu phi chắc cũng hiểu rõ?”
Thục phi nhìn Diệp Thục Lan ở trước mặt, nàng ấy trước sau vẫn như duy trì nụ cười điềm tĩnh. Đôi mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào chính bà khiến bà cảm thấy có hơi hồi hộp.
Thì ngay lúc này, Diệp Thục Lan lại nói: “Mẫu phi, tình thế bề mặt hiện nay người có thể giúp được vương gia chỉ có mỗi mình con. Người hẳn cũng không muốn sau Hoàng thượng một trăm năm, người vẫn như cũ bị Hoàng hậu dẫm đạp trên đầu đúng không?””
Câu nói này của Diệp Thục Lan cũng coi như là rơi vào trái tim của Thục phi.
Bản thân sinh hạ được hai người con trai, hơn nữa ai nấy cũng đều văn võ song toàn, nhưng cũng có thể cả đời này đều bị Trang Mi dẫm đạp dưới chân.
Nghĩ tới đây, Thục phi mở mắt nhìn Diệp Thục Lan ở trước mặt nói: “Lan Nhi nói rất có lý, lúc trước, ta vẫn luôn cảm thấy nên thuận theo ý nghĩ của Hoa Nhi, hắn muốn ta che chở cho ai thì ta sẽ giúp hắn che chở cho người đó. Nhưng lại quên mất rằng đối với Hoa Nhi mà nói thì Thẩm Nam Kha lại là một hòn đá ngáng chân.”
Lồng giam ở trước mặt được mở ra, Hoắc Dận Kỳ chậm rãi đứng lên, ánh mắt Thẩm Nam Kha vẫn luôn dừng lại trên người hắn. Hoắc Dận Kỳ giống như ý thức được ánh nhìn của cô nên quay đầu lại nhìn.
Cổ họng Thẩm Nam Kha hơi căng thẳng, sau đó nói: “Hoắc Dận Kỳ, ta có thể nói một câu này với ngài được không?”
Hoắc Dận Kỳ thoáng nhìn qua Niên Họa Chi, nàng ta đang cắn răng, song lại quay đầu đi, đối với Hoắc Dận Hàn thì hắn trước giờ chưa từng để tâm đến.
Hoắc Dận Kỳ chậm rãi ngồi xuống lừ bên cạnh, ánh mắt nhìn cô hỏi: “Nàng muốn nói gì?”
Thẩm Nam Kha nhắn ghiền đôi mắt, khi cô mở mắt chỉ điềm tĩnh nói với người ở trước mặt rằng: “Nếu như Hoàng thượng nhất định muốn ta phải chết, thì ngài cũng đừng nói gì cả, không nhất thiết phải kéo theo mạng của ngài đâu, ta… không sợ chết.”
Hoắc Dận Kỳ từng suy nghĩ qua rằng cô muốn nói gì với hắn, nhưng chỉ duy nhất không nghĩ được lại là những lời này.
Ánh mắt của nàng trong suốt, rất nghiêm túc.
Bàn tay của Hoắc Dận Kỳ hơi run lên, hắn hít sâu một hơi sau đó mới trả lời: “Được.”
Chỉ một chữ nhẹ nhàng như thế, rõ ràng đó là câu trả lời mà Thẩm Nam Kha đã mường tựa được nhưng đến lúc nghe được, cô vẫn không nhịn được mà cười lên, nhìn người đàn ông trước mắt nói: “Tốt.”
Hoắc Dận Kỳ quay người đi về hướng lều trại của Hoàng thượng, nhưng Niên Họa Chi lại không đi theo. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Nam Kha ở trước mặt hỏi: “Ngươi vừa rồi đã nói gì với Dận Kỳ?”
Thẩm Nam Kha cúi thấp đầu trả lời: “Nói cái gì đi nữa thì cũng không liên quan đến ngươi.”
Niên Họa Chi không ngờ tới Thẩm Nam Kha đã bị như thế này rồi mà cư nhiên còn dám nói chuyện với nàng ta như thế, Niên Hoạ Chi cắn chặt răng rồi mới nói: “Thẩm Nam Kha, ngươi cho rằng ngươi có thể thoát khỏi hôm nay sao? Ngươi dường như từ trước đến nay đều không rõ vị trí của ngươi đặt ở đâu? Cho nên ngươi lần này e là thoát không khỏi kiếp nạn này đâu.”
“Vậy sao?” Sắc mặt của Thẩm Nam Kha không hề biến đổi, nói tiếp: “Như vậy thì đã sao? Ngươi từ lúc nào mà cần phải xác nhận sự sống của ta mới có thể chắc chắn được lòng dạ của Hoắc Dận Kỳ thế?”
Nghe được lời của Thẩm Nam Kha, khuôn mặt NiênHọa Chi nhất thời trở nên rất khó coi, nàng ta nghiến răng nhìn người ở trước mặt hỏi: “Ngươi đang nói cái gì?”
“Lời ta mới vừa nói e rằng ngươi nghe được rất rõ ràng, tại sao ta lại phải nói thêm một lần nữa? Còn nữa…” Thẩm Nam Kha đang nói thì ngừng lại, nhìn Niên Họa Chi ở trước mặt rồi tiếp lời: “Thẩm Nam Kha ta đây cho dù có bợ thì cũng là nợ Hoắc Dận Kỳ, ngươi không cần phải dùng dáng vẻ ngồi tít trên cao kia để nhìn ta, ngươi biết giống cái gì không?”
Niên Họa Chi không có trả lời, Thẩm Nam Kha cũng chẳng quan tâm nàng ta có bằng lòng nghe không, cô nói thẳng: “Giống như một con hề đang nhảy nhót vậy.”
Cho dù nàng ta không biết con hề trong lời nói của Thẩm Nam Kha có ý nghĩa gì, nhưng Niên Họa Chi biết chắc chắn không phải lời gì hay ho cho lắm. Trong cơn tức giận đang muốn đánh một bạt tai thì có một giọng nói vang lên: “Chi Nhi.”
Niên Họa Chi xoay người, lại thấy Niên Khương Địch không biết xuất hiện ở sau lưng nàng ta từ bao giờ. Nàng ta nhìn Thẩm Nam Kha ở trước mặt hỏi: “Thẩm Nam Kha, ngươi thật sự không sợ chết sao?”
“Sao có thể không sợ chứ?” Thẩm Nam Kha hỏi ngược lại, “Sợ thì có ích gì chứ?”
Niên Khương Địch quét mắt nhìn Niên Họa Chi ở bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Nếu như ta nói, ta có thể cứu ngươi thì sao?”
Nghe được lời nói này của Niên Khương Địch, người đầu tiên mà Thẩm Nam Kha nhìn lại là Niên Họa Chi ở bên cạnh.
Trước đó, lúc mà Hoắc Dận Kỳ bị thương, trước lúc đưa thuốc giải cho hắn thì Thẩm Nam Kha cùng với Niên Họa Chi đã từng đạt được thỏa thuận với nhau.
Cô muốn Niên Họa Chi giúp bản thân thoát khỏi Hoắc Dận Kỳ, chỉ là vào thời điểm ấy Thẩm Nam Kha đã hạ quyết tâm, nhưng lại không ngờ tới sẽ là cảnh tượng như thế này.
Nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Nam Kha, Niên Họa Chi chỉ biết cắn chặt răng, tiếp đó mới nói: “Niên Họa Chi ta đây không phải người nói mà không giữ lời, nếu như đã đồng ý giúp ngươi thì nhất định sẽ giúp ngươi.”
Nhưng mà Niên Họa Chi sẽ giúp cô bởi đó cũng là hợp tình hợp lý, dù sao đi nữa thì nàng ta thích Hoắc Dận Kỳ đồng thời cũng cảm thấy Thẩm Nam Kha sẽ uy hiếp đến chính bản thân nàng, cho nên lúc trước Thẩm Nam Kha mới để cho nàng ta giúp.
Nhưng mà bây giờ, sao Niên Khương Địch lại…
Ngay lúc Thẩm Nam Kha đang còn suy nghĩ như vậy, Niên Khương Địch đã nhìn thấy suy nghĩ của cô nên nói: “Ta sẽ giúp ngươi, không chỉ vì Chi Nhi, ta cũng hy vọng ngươi… mãi mãi không quay trở về.”
Nghe Niên Khương Địch nói vậy, lúc này Thẩm Nam Kha mới thoáng yên lòng, dù gì đi nữa thì bản thân cô bây giờ giống như là đã bước một bước vào cỗ quan tài rồi, nếu như Niên Khương Địch muốn hại cô thì bây giờ cũng có hơi dư thừa.
Nghĩ tới vậy, Thẩm Nam Kha ngẩng đầu hỏi: “Được, vậy ta cần phải làm gì?”
Hoắc Dận Kỳ đi thẳng tới lều trại của Hoàng thượng, Hoắc Dận Hàn đi trước hắn hắn hai bước, bước chân vững vàng, nhưng lại khiến cho Hoắc Dận Kỳ hơi nhíu mày.
Mới vừa rồi lúc bên trong Hoắc Dận Hàn đưa thuốc giải cho Hoắc Dận Kỳ, là Hoắc Dận Hàn muốn nói với hắn ở bên trên chính là một cây cung.
Lúc nhìn thấy cây cung này, Hoắc Dận Kỳ cảm thấy dường như có thứ gì đó ở trong lòng hắn bị xé toán ra một cách hung hãn.
Hai người là hai huynh đệ thân tín nhất.
Bí mật này, chỉ có hai người họ cùng với mẫu phi đã mất của họ biết thôi.
Hai người là anh em ruột với nhau, lúc mẫu phi của họ mang thai thì Hoàng hậu cũng đồng thời có thai.
Sau đó, mẫu phi của họ là một thai sinh đôi, còn con của Hoàng hậu thì lại bất hạnh chết non. Sau khi Hoàng thượng cân nhắc trước sau thì đem một người trong hai người họ trực tiếp đặt dưới gối của Hoàng hậu.
Vì thế kể từ lúc đó, Hoắc Dận Hàn lên như diều gặp gió, còn Hoắc Dận Kỳ thì mấy lần suýt nữa phải bỏ mạng.
Đây chính là số mệnh.
Nhưng mà chỉ có hai người họ biết dòng máu đang chảy trong người bọn họ chính là dòng máu đã từng chảy gắn kết bên trong của mẫu thân.
Còn cây cung đó thì là lúc còn nhỏ, hai người họ đã từng vì một cây cung này mà cãi nhau. Mẫu phi của bọn họ cầm cây cung lên nói rằng, chỉ kho cây cung và dây cung ở bên cạnh nhau thì mới có thể phát huy ra công dụng của nó. Nếu như phải rời khỏi ai thì cũng chỉ là phế vật thôi.
Nhiều năm như vậy, Hoắc Dận Kỳ vẫn luôn cho rằng Hoắc Dận Hàn đã quên rồi. Thậm chí bởi vì hắn nhận kẻ thù làm mẹ nên càng thêm hận hắn đến tột cùng.
Nhưng mà bây giờ, hắn lại cho bản thân một tin này.
Ngay lúc Hoắc Dận Kỳ đang suy nghĩ như thế thì ánh mắt Hoắc Dận Hàn nhẹ nhàng đảo qua: “Thẩm Nam Kha đối đãi với ngươi thật không tệ, nhưng thay vì để nàng ấy trôi nổi với ngươi trong hoàn cảnh này, chi bằng thả nàng ấy đi đi.”