“Cho nên ý ngươi muốn nói là những việc ngươi làm trước đây, toàn bộ đều là muốn thăm dò thôi sao?” Hoắc Dận Kỳ quay đầu nhìn Hoắc Dận Hàn ở trước mặt hỏi.
Hoắc Dận Hàn đang muốn lên tiếng, thì Hoắc Dận Kỳ cười nhẹ một tiếng rồi nói tiếp: “Cách nói này của Lục huynh có hơi miễn cưỡng rồi, hơn nữa…”
Hoắc Dận Kỳ đang nói nhưng ánh mắt lại rơi trên người Hoắc Dận Hàn lại là một vẻ hờ hững nói: “Nhiều năm như vậy, tất cả những gì Lục huynh làm với ra đây, ta đều nhớ rõ ở trong lòng.”
Lúc Hoắc Dận Kỳ nói xong thì ánh mắt Hoắc Dận Hàn hơi trầm xuống, nhưng Hoắc Dận Kỳ cũng không để tâm đến xoay người rời đi.
Những người khác đều ở trong lều trại của Hoàng thượng rồi, Hoàng thượng ngồi ở giữa, hai bên là Hoàng hậu và Thục phi. Ngoại trừ Hoắc Dận Lam đã bị loại bỏ thì đám người Hoắc Dận Hoa cũng ở bên trong lều trại.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.” Vẻ mặt Hoắc Dận Kỳ không có điểm gì bất thường, quỳ thẳng xuống dưới đất thưa.
Hoàng thượng lướt ánh mắt qua người hắn rồi nói: “Tô An.”
Tô An đứng đằng sau lưng Hoàng thượng nghe thấy vậy, lập tức bước lên trước, mở ra một thánh chỉ màu vàng, hắng giọng rồi mới nói: “Hoàng thượng lệnh truyền, Thất Vương phi gần đây không màng lễ tiết, bác bỏ Hoàng thượng được coi là tội lớn bất kính và bất hiếu, từ ngày hôm nay, huỷ bỏ danh hiệu Vương phi, giáng xuống quay về Bắc Địa.”
Sau khi Tô An nói ra, sắc mặt của rất nhiều người ở đó đều thay đổi.
Theo ý của Hoàng thượng thì cách xử lý này xem như đã là ơn vua hùng vĩ lắm rồi. Mặc cho mới hồi nãy ông ta còn muốn dồn Thẩm Nam Kha vào chỗ chết, mượn cơ hội đó khiến cho phụ thân của cô phải tấn công trực diện vào Lạc Nhạn Quốc. Bằng cách này ngay cả khi binh mã của Lạc Nhạn Quốc san bằng Bắc Địa thì cũng không bị dị nghị gì, nhưng mà giữa ông ta và Hoắc Dận Kỳ thì sao?
Hoàng thượng không muốn chỉ vì một mình Thẩm Nam Kha mà phải kéo tình cảm của ông và con trai vào cuộc. Cho nên lần này, Hoàng thượng chỉ có thể nghĩ được một biện pháp hao tổn rằng đem Thẩm Nam Kha giáng xuống. Còn về việc phụ thân của cô muốn tấn công thành hay không thì cũng chẳng sao cả.
Bây giờ ông ta cũng có tuổi rồi, đắn đo suy nghĩ nhiều nhất chính là tình cảm giữa ông và các con.
Nhưng mà, sau khi Tô An vừa dứt lời thì Hoắc Dận Kỳ bước lên phía trước nói: “Phụ hoàng, nhi thân không đồng ý.”
Ai cũng hiểu rõ Hoắc Dận Kỳ nhất định sẽ có dị nghị, dù sao thì bây giờ Hoắc Dận Kỳ và Thẩm Nam Kha cũng đang trong giai đoạn ‘tình cảm sâu đậm’, Hoàng thượng cứ cách giáng chức phi như vậy thì hắn làm sao mà đồng ý được.
Nhưng mà cho dù không đồng ý đi nữa nhưng sau khi Hoắc Dận Kỳ lên tiếng thì vẻ mặt của mọi người đều thay đổi, sau đó Hoàng thượng trầm giọng hỏi: “Con nói cái gì?”
“Phụ hoàng, thánh chỉ này của phụ hoàng, nhi thần sẽ không nhận.” Hoắc Dận Kỳ sống lưng thẳng tắp quỳ trên mặt đất nói.
Ngay sau khi Hoắc Dận Kỳ nói xong thì Hoàng thượng nặng nề đập vào chiếc bàn bên cạnh, tay chỉ vào người trước mặt nói: “Dận Kỳ, có phải trẫm đã quá khoan dung với con rồi không? Con cư nhiên vậy mà lại phản bác trẫm. Có phải là con…”
“Với mẫu phi lúc đó giống nhau đúng không?” Hoắc Dận Kỳ lên tiếng, thẳng thừng cắt ngang lời của Hoàng thượng, rồi nói tiếp: “Nếu vậy, năm đó mẫu phi là do phụ hoàng hạ lệnh ban cái chết, vậy hôm nay nhi thần cũng sẽ có kết quả giống như thế sao?”
Toàn bộ hiện trường đều chết lặng.
Nhiều năm trôi qua như vậy, chủ đề này vẫn luôn là chủ đề cấm kỵ trong hoàng cung. Đừng nói là ở trước mặt Hoàng thượng, ngay cả bình thường ở trong cung đình cũng không có bao nhiêu người to gan dám nói đến, nhưng mà bây giờ Hoắc Dận Kỳ lại nói ở trước mặt Hoàng thượng…
Sau khi Hoàng hậu kịp phản ứng lại thì trực tiếp quỳ xuống khuyên: “Hoàng thượng bớt giận.”
Hoàng hậu đã quỳ xuống rồi, dĩ nhiên nhưng người khác cũng quỳ xuống luôn. Nhưng không một ai dám ngẩng đầu lên nhìn Hoàng thượng, chỉ có mỗi mình Hoắc Dận Kỳ sống lưng vẫn luôn thẳng thắp ở đó không chút sợ hãi nhìn vào người đàn ông trước mặt.
Hoàng thượng bất ngờ cười lên một tiếng, sau đó ông vươn tay quét sạch mọi thứ ở trên bàn xuống dưới đất. Âm thanh vụn vỡ lanh lảnh vang lên, có vài mảnh sứ bị vỡ bay lên, Hoắc Dận Kỳ vươn tay nắm chặt lấy nó.
Hoàng thượng đã chỉ tay vào hắn nói: “Được. Nếu đã là như vậy thì trẫm sẽ thành toàn cho ngươi. Người đâu! Lập tức kéo Vương gia xuống, chém đầu trước công chúng.”
“Phụ hoàng bớt giận.” Một giọng nói vang lên, Hoắc Dận Kỳ thoáng nhướng khóe mắt lên lại nhìn thấy Hoắc Dận Hàn đang dập đầu liên tục ở trên mặt đất, nói: “Thất đệ chỉ là tuổi trẻ tràn đầy sức lực mà thôi, việc này đợi tới lúc hồi kinh rồi xét xử tình hình cụ thể rồi xử lý…”
“Đủ rồi.”
Hoắc Dận Hàn còn chưa nói hết đã bị Hoàng thượng cắt ngang lời, nói: “Từng người các ngươi đang muốn tạo phản sao? Lời nói của Trẫm các ngươi cảm thấy không cần nghe phải không? Bao nhiêu năm qua trẫm đối ngươi cũng không bạc bẽo lắm, ngươi…”
“Phụ hoàng đối xử với nhi thần không tệ, ở thời điểm lúc nhi thần còn chưa tròn mười ba tuổi thì đã trực tiếp đuổi nhi thần ra khỏi cung. Trong vòng hai tháng, nhi thần bệnh nặng không dậy được, phụ hoàng có từng đến thăm nhi thần lấy một lần? Kể từ sau đó, phụ hoàng thăng quan tiến chức cho các bị Hoàng tử, người có từng nghĩ đến nhi thần cũng là con của người chưa? Lúc Bắc Địa đưa ra đề xuất muốn cùng với Lạc Nhạn Quốc chúng ta liên hôn, ngay khi phụ hoàng nghe nói đó là Tam Công chúa không được sủng ái thì liền bắt nhi thần lấy nàng ấy, nhưng đã bao giờ hỏi nhi thần có bằng lòng hay không? Hiện giờ nhi thần và Tam Công chúa tình cảm thật lòng thì phụ hoàng lại muốn chia rẽ chúng con. Thử hỏi nếu là chuyện như thế, cho dù chỉ một chút thôi, phụ hoàng có từng nghĩ đến cảm nhận của nhi thần?”
Sau khi Hoắc Dận Kỳ nói xong thì mọi người ở hiện trường đều có chung một suy nghĩ, đó là Hoắc Dận Kỳ bị điên rồi.
Đó là Hoàng thượng, là người nắm giữ sự sống và cái chết của toàn dân thiên hạ này, mà hắn lại có thể ở trước mặt mọi người nói ra hết những điều bất mãn đối với Hoàng thượng, nếu như không phải bị điên thì là gì?
Mọi người đều nghĩ như vậy, ánh mắt cũng nhìn về Hoàng thượng, nhưng lại nhìn thấy cả người Hoàng thượng hung hăng lùi về sau hai bước lại lần nữa nặng nề ngồi lên trên ghế.
Tay ông chỉ thẳng vào người ở trước mặt, nói: “Được, được lắm. Nếu đã như vậy thì trẫm cũng không cần con trai như ngươi nữa. Hôm nay trẫm sẽ phế luôn chức vị Vương gia của ngươi. Nếu ngươi cùng với Tam công chúa nhà ngươi không thể tách rời thì ngay bây giờ, lập tức cút cho trẫm.”
Hoắc Dận Kỳ nghe được những lời này thì ánh mắt vẫn như cũ không hề có nét mặt gì. Ngược lại, trán của hắn liên tục dập xuống dưới đất rồi bẩm: “Nhi thần lãnh chỉ, đa tạ ân huệ to lớn của phụ hoàng.”
Lúc này, Thẩm Nam Kha từ bên trong lồng giam bước ra.
Tất cả mọi người đều đang ở trong lều trại của Hoàng thượng, đội thị vệ ở bên ngoài lồng giam đều đã bị Niên Khương Địch mua chuộc rồi, cho nên Thẩm Nam Kha thật sự từ bên trong bước ra ngoài.
Kế bên Niên Họa Chi có một con ngựa, nàng ta đặt dây cương vào tay của cô rồi nói: “Đi rồi thì ngươi đừng bao giờ quay về nữa.”
“Nhưng mà, nếu như Hoàng thượng mà phát hiện thì…” Thẩm Nam Kha cảm thấy việc này đơn giản tới mức quái lạ, bãi săn lớn như vậy, chẳng lẽ một mình cô thật sự có thể cứ vậy mà đi sao?
Ngay lúc Thẩm Nam Kha còn đang nghĩ như vậy thì Niên Họa Chi đã mất kiên nhẫn nói: "Việc này thì không liên quan đến ngươi, ngươi chỉ cần biết nếu như mà ngươi quay về thì ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Trong mắt Niên Họa Chi không có gì ngoài sự tàn nhẫn, Thẩm Nam Kha gắt gao nhíu mày lại, đúng lúc đang do dự thì Niên Khương Địch lên tiếng: "Được rồi, thời gian không còn nhiều nữa, nếu ngươi muốn đi thì nhanh lên. Nếu ngươi còn không đi thì ngay cả chúng ta cũng sẽ bị liên lụy."
Nghe Niên Khương Địch nói vậy, Thẩm Nam Kha chậm rãi trèo lên lưng ngựa, chưa đợi cô kịp phản ứng lại thì Niên Khương Địch hung hăng đánh một phát lên lưng con ngựa. Con ngựa bị đau nên lập tức phi như điên.
Trước kia Thẩm Nam Kha cũng có vài lần cưỡi qua ngựa, nhưng chưa bao giờ cưỡi ngựa một mình, hơn nữa tính cách con ngựa này lại rất táo bạo, cả người cô ở trên cứ lung lay như sắp đổ, cô cắn chặt răng, đôi tay mạnh liệt kéo chặt dây cuơng thì lúc này con ngựa mới bình tĩnh lại.
Cô nhìn thoáng qua tứ phía mới phát hiện dưới sự điên cuồng bỏ chạy của con ngựa thì cô đã vọt vào bên trong khu rừng. Bốn phía đều là cây đại thụ rậm rạp, ngay cả ánh mặt trời trên đỉnh đầu đều bị che lấp đi, ngay cả Đông Tây Nam Bắc cũng khó lòng nhìn rõ được.
Thẩm Nam Kha lại nhìn xung quanh một lần, vẫn luôn cảm thấy khu rừng này dường như dài vô tận không có điểm dừng, cô suy nghĩ một hồi vẫn là chầm chậm quay đầu ngựa lại.
Tuy rằng nếu cô quay về thì có thể sẽ trực tiếp bị chém cho một đao, nhưng nếu như trong khu rừng rậm này là một cái mê cùng mà lại có thú dữ nữa thì sẽ nguy hiểm hơn.
Sau khi đã quyết định thì Thẩm Nam Kha bắt đầu quay trở về, nhưng mà mới đi được vài bước thì cô dừng chân lại.
Không khí xung quanh dường như...
Trong lúc Thẩm Nam Kha còn nghĩ như vậy thì lại nhìn thấy ở khoảng trống giữa các cây đại thụ giống như có những thân ảnh chồng chéo lên nhau, ở trong đó còn có một ánh sáng chói lóa... Là dao.
Thẩm Nam Kha đột nhiên nghĩ tới những lời Niên Họa Chi mới vừa nói với cô, đi rồi thì vĩnh viễn đừng quay về nữa.
Người như thế nào thì mới không thể quay về chứ?
Người chết.
Sau khi bước ra từ lều trại của Hoàng thượng, Hoắc Dận Kỳ trực tiếp chạy về hướng của lồng giam, nhưng lại nhìn thầy người ở bên trong cơ hồ là đang ngủ thiếp đi, hai tay chống lên đầu gối, cả người đều run lên bần bật.
Trước khi đi còn mạnh miệng nói với hắn gì mà không sợ chết, nhưng thật ra có sợ sao?
Hoắc Dận Kỳ không khỏi cong môi cười, bước qua đó nhẹ nhàng nói: "Thẩm Nam Kha, ta đến dẫn ngươi quay về đây."
Nghe thấy giọng nói, người con gái lại không hề có phản ứng gì cả, Hoắc Dận Kỳ nhíu mày, nói lại lần nữa: "Thẩm Nam Kha?"
Lúc nghe được câu nói này của hắn, người con gái lúc này mới ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn vào hắn một lúc lâu sau mới chậm rãi lên tiếng: "Thất... Thất Vương gia?"
Trong lời nói của cô có chút sợ hãi và do dự, làm cho Hoắc Dận Kỳ cảm thấy rất quái lạ. Lúc nhìn cô một lần nữa, vẫn cứ luôn cảm thấy trong ánh mắt cô là một vẻ trốn tránh.
Có chuyện gì đó nhanh chóng dấy lên ở trong lòng Hoắc Dận Kỳ, nhưng mà hắn nhanh chóng đè nén suy nghĩ này xuống, rồi dẫn người ở trước mặt quay về lều trại của hắn.
Ngay lúc hai người vừa mới đứng vững thì Hoắc Dận Kỳ hỏi: "Ngươi là ai?"
Người con gái sửng sốt, Hoắc Dận Kỳ cười lạnh vươn tay xé bỏ lớp mặt nạ trên mặt của cô.