Thẩm Nam Kha lùi về sau hai bước, trong lòng không ngừng mắng chính mình quá đơn thuần, đã quên trước kia Niên Họa Chi đối xử với bản thân mình như nào rồi sao, nàng ta mà giúp cô thì đúng là cái bánh rơi từ trên trời xuống.
Lúc cô còn đang suy nghĩ như vậy thì những hắc y nhân đã bước ra từ khoảng trống của cây đại thụ, hoặc là cô cũng nên cảm ơn Niên Họa Chi đã coi trọng cô, bởi vì bây giờ ở trước mặt cô ít nhất cũng có mười người.
"Đại ca à, bĩnh tình lại một chút, ta không phải là muốn quay lại, ta chỉ muốn tìm một con đường đi thôi." Thẩm Nam Kha liếm môi một cái, nhìn dáng vẻ hung dữ của những người đó nói.
Không có ai lên tiếng trả lời cô, cả người Thẩm Nam Kha không ngừng lui về sau, nhưng rất nhanh cô đã phát hiện ra đằng sau đã lên đường có thể lui nữa vì sau lưng cô, cũng có mấy người hắc y nhân đã bao vây cô lại.
Thẩm Nam Kha nhìn hoàn cảnh xung quanh, cảm thấy bản thân nhất định là một người xuyên qua giả, nếu không thì những người khác ở cổ đại đều là hô mưa gọi gió, mà bản thân cô lại liên tiếp mấy lần xém chút nữa phải bỏ mạng.
"Mấy vị tráng sĩ cứ vậy mà làm khó một người con gái sao, hình như không được quân tử cho lắm?"
Ngay lúc Thẩm Nam Kha cảm thấy bản thân chết chắc không còn nghi ngờ gì nữa thì một âm thành truyền đến, cô mạnh mẽ quay đầu lại, lúc ánh mắt đối diện với ánh mặt của người kia thì không khỏi co rút một trận.
Trên người hắn mặc một bộ trường bào màu tím, trên đỉnh đầu hắn là một cây trâm toàn thân là màu xanh lục, đem một mái tóc dài cứ thế lười biếng mà búi lên, khuôn mặt còn nở nụ cười trong veo, trong ánh mắt lại có thêm vài phần không kiên nhẫn.
Người đàn ông này, rất đẹp.
Đây là suy nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu cô, còn những người áo đen vừa rồi đang nhìn chằm chằm vào cô thấy có người giữa đường nhảy ra thì cũng trầm mặt xuống hỏi: “Ngươi là người nào?”
Người đàn ông vốn dĩ đang dựa người vào thân cây, nghe thấy vậy thì nhảy từ trên cây xuống, vạt áo màu tím đó nhẹ nhàng đong đưa theo gió, rồi hắn mới nói: “Ta ư, ta là người tốt.”
Mấy người hắc y nhân nhìn nhau, sau đó bước lên trên vung đoạn trường kiếm trong người ra chào hỏi với người đàn ông trước mặt. Người đàn ông hơi cau mày, nhẹ nhàng phất tay thì vô số ánh sáng chói mắt từ trong tay áo hắn bay ra. Trong khoảnh khắc đó Thẩm Nam Kha cảm thấy mắt có hơi đau nhói, đợi đến lúc nhìn thêm lần nữa thì lại thấy người đàn ông đó đang cầm thanh kiếm trên tay, thẳng tắp đâm xuyên qua ngực của mấy người kia.
Những người may mắn sống sao ở đằng sau không khỏi rùng mình một cái, một trong số những người đó nói: "Ngươi là người của Tàng Kiếm sơn trang?"
Tàng Kiếm sơn trang?
Thẩm Nam Kha trước đây hình như đã từng nghe qua, vẫn còn chưa kịp phản ứng thì người đàn ông đó hơi nhếch mắt, nói: "À, người đã biết rồi thì có thể chết được rồi."
Vì vậy hắn nhanh như chớp vung cây kiếm, trong nháy mắt máu ở cổ và ngực của hai ngươi tuôn ra như nở hoa, khiến cho Thẩm nam Kha rùng mình một cái, sau đó cả người ngã xuống dưới đất.
"Chẳng thú vị gì cả." Người đàn ông lạnh nhạt hừ một tiếng nói.
Sau đó, ánh mắt của hắn chậm rãi rơi trên người cô, hơi mỉm cười nói: "Hóa ra, ngươi chính là người mà hắn nói sao?"
Sau khi Thẩm Nam Kha đi được một lúc, Niên Họa Chi đợi mãi vẫn không thấy đám người kia tới báo với nàng ta rằng đã giải quyết xong rồi, ngồi trong lều trại tay vẫn không ngừng run rẩy, trong lòng có một nỗi bất an cực kì lớn, vẫn luôn cảm thấy có việc gì đó vượt qua dự đoán của nàng ta.
Niên Khương Địch ở bên cạnh thấy vậy, mới nói: "Nhìn dáng vẻ của muội, có đến mức phải sợ hãi như vậy không?"
Niên Họa Chi nhìn nàng ta, ánh mắt chỉ toàn sự lạnh lùng đáp: "Nếu tỷ không sợ thì sao không ở trong lều trại của tỷ?"
"Ta chỉ muốn xác nhận một chút thôi, muội phải nhớ rõ, việc ngày hôm nay, đợi đến khi Thẩm Nam Kha chết rồi, cũng chỉ còn lại hai ta biết thôi, nếu như có ngày..."
"Tỷ cứ yên tâm đi." Niên Họa Chi mất kiên nhẫn cắt ngang lời nói của nàng ta, nói: "Tỷ cứ lo cho chính mình là được rồi, dù sao thì nghe nói Thái Tử gần đây kết nạp một thiếp mới, những ngày của tỷ trong phủ Thái Tử..."
Nghe Niên Họa Chi nói vậy, vẻ mặt Niên Khương Địch liền thay đổi, tuy rằng lần này hai người họ đã nhất trí với nhau, phải khiến cho Thẩm Nam Kha chết. Nhưng mà sau khi Thẩm Nam Kha chết thì hai người họ vẫn sẽ đối địch với nhau như cũ.
Ở sự việc lần này, Niên Khương Địch coi như cũng đã được thấy rõ, sở dĩ Niên Họa Chi cứ chậm trễ không xuất giá, không phải bởi vì nàng ta không ưng ý với những vị Hoàng tử khác, trong lòng cũng không phải vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn gả cho Thái Tử chỉ là bởi vì nàng ta chỉ muốn trở thành một người mẫu nghi thiên hạ*.
(Mẫu nghi thiên hạ - làm một khuôn mẫu bà mẹ của mọi người. Thường dùng để chỉ các bà mẹ vợ vua, người mà đức hạnh và khuôn phép có thể làm mẹ dân chúng được.)
Đúng là Thái Tử nắm quyền không tệ nhưng cũng không thể đi tới cuối cùng, ai cũng không biết được ai sẽ là người bước lên ngôi vị Hoàng đế. Nhưng mà ngay tại lúc này Niên Khương Địch mới biết được, hóa ra Niên Họa chi cư nhiên lại đứng về phía của Hoắc Dận Kỳ...
Chẳng phải là cái người tàn phế chết tiệt kia sao...
Nghĩ đến đay, Niên Khương Địch không khỏi cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Niên Họa Chi nói: "Muội lo lắng tốn công rồi, bây giờ Thất Vương gia vì Thẩm Nam Kha mà không tiếc từ bỏ danh hiệu Vương gia, nếu chuyện này mà là thật thì là một chuyện lớn của Lạc Nhạn Quốc chúng ta trong mấy chục năm qua đó."
Niên Họa Chi nghe Niên Khương Địch nói xong thì sắc mặt không khỏi biến sắc, nàng ta cũng không ngờ tới, Hoắc Dận Kỳ sẽ làm như vậy vì Thẩm Nam Kha. Hắn là một người làm việc luôn luôn cẩn thận, trong lòng của hắn còn có tính toán khác sao?
Ngay lúc Niên Họa Chi còn đang suy nghĩ thì giọng nói của Nhược Âm vang lên từ bên ngoài lều trại: "Nhị tiểu thư có ở đây không?"
Nghe thấy vậy, Niên Họa Chi lập tức đứng dậy: "Có."
Niên Họa Chi vừa dứt lại thì Nhược Âm bước vào ngay sau đó, lúc phát hiện Niên KHương Địch cũng ở trong thì nhất thời sững người nhưng rất nhanh thu lại cảm xúc trên khuôn mặt nàng, nhẹ nhàng thưa: "Nô tì có chuyện muốn nói với nhị tiểu thư, có thể..."
"Ta cùng đi ra ngoài."
Vừa hay Niên Họa Chi cũng không muốn nhìn Niên Khương Địch, nhấc chân muốn cùng với Nhược Âm rời đi thì Niên Khương Địch ở phía sau lên tiếng: "Chẳng lẽ muội lại nhặt hạt vừng ném bỏ hạt dưa dấu đi."
(*Có nghĩa là chọn cái nhỏ, bỏ cái to; tham cái cái nhỏ, mất cái lớn.)
Bước chân Niên Họa Chi hơi khựng lại, sau đó thì theo Nhược Âm nhanh chân rời đi.
Nhược Âm cứ mãi không chịu lên tiếng, chỉ đi về phía trước thôi. Trong lòng Niên Họa Chi thấy hơi kỳ lạ, Nhược Âm đã dừng lại ở vị trí trước mặt, trong nháy mắt khi nàng ấy dừng chân thì một giọng nói từ khu rừng bên cạnh vang lên.
Khi nhìn thấy người đến thì đồng tử của Nhược Âm hơi co rút lại, buột miệng mà thốt ra: "Dận Kỳ?"
Trên mặt Hoắc Dận Kỳ đang đeo mặt nạ, ánh mắt khi nhìn lên chỉ là một nét bình tĩnh, nghe thấy lời của nàng ấy, hắn cũng không vội trả lời mà chỉ đi về phía nàng ta.
Sau khi đi được hai bước thì hắn dừng lại, sau đó ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn nàng ta: "Nàng đưa Thầm Nam Kha đi đến nơi nào rồi?"
Nghe thấy Hoắc Dận Kỳ nói vậy, Niên Họa Chi bắt đầu sợ hãi, khi ánh mắt nàng ta chạm phải ánh mắt Hoắc Dận Kỳ thì lại biến thành một vẻ thất vọng cùng với khó chịu.
Nàng ta nói: "Dận Kỳ, nàng ta chỉ biết hủy hoại ngài thôi."
"Ta hỏi nàng, nàng đưa Thẩm Nam Kha đi đến nơi nào rồi?" Hoắc Dận Kỳ vừa lên tiếng thì mọi người có mặt đều hoảng sợ, nhất là Mộc Tử Cảnh đứng ngay bên cạnh Hoắc Dận Kỳ, có thể nhìn rõ được đôi tay đang nắm chặt lại của Hoắc Dận Kỳ, giống như đáng khắc chết chính mình để không bóp chết người con gái ở trước mặt này.
Đó là Niên Họa Chi... người mà hắn trước kia quý trọng nhất.
Niên Họa chi rất muốn cười, nhưng cũng thật sự bật cười rồi, trước mặt là một màn mông lung, nàng ta nhìn người trước mặt với vẻ khó khăn, nói: "Hoắc Dận Kỳ, ta theo ngài nhiều năm như vậy, từ lúc thấp kém bắt đầu đi đến ngày hôm nay, ngài xem Niên Họa Chi ta đây là gì? Ta thật sự không hâm mộ cuộc sống giống như tỷ tỷ sao? Lúc trước ta thật sự không bằng lòng gả cho người khác sao? Chẳng qua chỉ bởi vì Hoắc Dận Kỳ ngài thôi, nhưng mà bây giờ ngài lại bởi vì một người con gái mới xuất hiện có vài tháng ngắn ngủi mà đối xử với ta như vậy sao?"
Đang nói thì nước mắt của Niên Họa Chi trực tiếp rơi xuống, đôi mắt nhìn người đàn ông ở trước mặt, nói: "Hơn nữa, nếu nàng ta thật lòng đối xử với ngài thì thôi đi, nàng ta từ trước đều giờ đều không có. Ngài lại vì sao cứ thế bảo vệ nàng ta? Hoắc Dận Kỳ, ngài không cảm thấy... không đáng sao?"
Niên Họa Chi nói không có sai, cả con đường này nàng ta xác thực là người cùng đồng hành với Hoắc Dận Kỳ vượt qua con đường sóng gió, cảm tình mười mấy năm thì Thẩm Nam Kha muốn so thì cũng không cách nào so được.
Nhưng mà, như thế thì sao chứ?
Hoắc Dận Kỳ nhắm mắt lại, nói: “Yêu Nhi, đừng để cho ta phải hỏi lại lần thứ ba, nàng rốt cuộc đã đưa Thẩm Nam Kha đi nơi nào rồi? Hoàn cảnh bây giờ phức tạp như vậy, nàng có biết một mình nàng ấy có biết bao nhiêu nguy hiểm không?”
Niên Họa Chi duỗi tay lau nước mắt, nói: “Ta không biết, nếu ngài thật sự muốn biết thì không bằng một dao đâm chết ta đi. Dù sao bây giờ trong lòng của ngài cũng không còn vị trí của ta nữa không phải sao?”
Lời nói của Niên Họa Chi khiến cho Hoắc Dận Kỳ gắt gao nhíu chặt mày lại, thời gian không biết trôi qua bao lâu, hắn đột nhiên xoay người.
Trong khoảnh khắc đó, thật ra Niên Họa Chi cũng không có điềm tĩnh đến vậy. Mười mấy năm tình cảm, lúc này nàng ta đặt toàn bộ lên việc chỉ vì mới mình Thẩm Nam Kha, hắn thật sự sẽ giết nàng sao?
Câu hỏi này lúc trước nàng ta sẽ trực tiếp phủ nhận, nhưng bây giờ đã bắt đầu kịch liệt dao động rồi.
Cho nên Thẩm Nam Kha, nàng ta phải chết.
Ngay lúc Niên Họa Chi đang suy nghĩ như vậy, thì giọng nói của Hoắc Dận Kỳ truyền đến: “Ta sẽ không giết nàng, nhưng mà ta nghĩ Yêu Nhi này, tình cảm của chúng ta tới đây rồi thôi đi.”
Nghe được lời của Hoắc Dận Kỳ, cả người Niên Họa Chi chấn động một phen, thậm chí là thiếu chút nữa thì ngã xuống, nàng không dám tin nên hỏi lại: “Ngài nói gì?”
“Lời nói của bổn vương đã rõ ràng lắm đôi, những gì bổn vương đáp ứng ngươi lúc trước, bổn vương sẽ làm. Nhưng kể từ sau đó, tình cảm của chúng ta, không ai nợ ai.”
Nói xong, hắn nhấc chân rời đi, giọng Niên Họa Chi ở phía sau vọng tới: “Hoắc Dận Kỳ!”
Hắn ngừng bước chân lại, Niên Hoạ Chi đã nói tiếp: “Ngài đối xử với ta như vậy, nhất định sẽ hối hận. Thẩm Nam Kha? Nàng ta sớm đã chết rồi.”
nhưng không biết phía trước đi như thế nào.