"Nếu không phải quen nhau thì là gì?" An Thanh nhướn mày hỏi ngược lại.
"Em không biết, dù sao chị cùng Dương Văn Kỳ..." Lần đó ở trên giường, chẳng qua bị cô cắt đứt, giữa hai cô ấy cũng không phải quan hệ người yêu, chẳng qua Lương Hiểu ngại nói trắng ra như vậy, cô không xác định được An Thanh đối với cô có phải chỉ là tùy ý hay không.
"Ở trong lòng em, chị chính là người tùy tiện như vậy sao? Nếu chị là người tùy tiện, vậy sao em còn lên giường với chị, có phải hay không chứng minh em cũng như thế?" An Thanh có chút hùng hổ dọa người hỏi ngược lại, bản chất của cô là loại phụ nữ tương đối mạnh mẽ, ai bảo Lương Hiểu nghĩ cô là người tùy tiện, cô dĩ nhiên sẽ mất hứng, mặc dù tối hôm qua là cô câu dẫn trước.
Dĩ nhiên cô cũng biết không thể hoàn toàn trách Lương Hiểu, Lương Hiểu nghĩ vậy cùng là có nguyên do. An Thanh bây giờ mới biết một người khi đã có điểm nhơ, đúng là rất khó tẩy trắng, cùng Dương Văn Kỳ lần đó tuyệt đối là bất ngờ, sau này cô nhất định sẽ không để loại bất ngờ như vậy xảy ra nữa.
Lương Hiểu im lặng, cô không thể nói rõ, thật ra do cô không có cầm giữ tốt, đem nguyên tắc của mình ném sau ót, đây là lần đầu tiên chưa xác định quan hệ mà cô lại cùng người khác phát sinh quan hệ, Lương Hiểu cảm thấy tự trách và hối hận, đặc biệt An Thanh cũng không có cho cô câu trả lời cô muốn nghe, tâm tình Lương Hiểu vô cùng nặng nề.
"Muộn rồi, em về nghỉ trước." Lương Hiểu giọng có chút gian nan, lúc này cô rất muốn chạy khỏi nơi này, cô cảm thấy nếu tiếp tục ở lại sẽ không còn mặt mũi nào.
An Thanh cảm thấy cô đã nói nặng lời, cô không hề muốn Lương Hiểu sẽ đi như vậy, Lương Hiểu nếu đi vậy thì liền thành tình một đêm, An Thanh bắt lấy cổ tay Lương Hiểu không cho Lương Hiểu rời đi.
"Chỉ đơn giản là em hấp dẫn chị, chị cũng hấp dẫn em, đơn giản thế thôi, em nghĩ phức tạp hơn làm gì? Em sẽ không phải vừa mới ngủ với chị, liền bội tình bạc nghĩa chứ?" An Thanh mềm giọng, cố tỏ ra thoải mái, có chút ý đùa giỡn, vừa vặn cho cô và Lương Hiểu có bậc thang leo xuống. Cô nghĩ ở trong chuyện tình cảm có lẽ Lương Hiểu là người phụ nữ rất rõ ràng, cô cũng không phải rất bất ngờ, dù sao phụ nữ có thể vì thất tình ngồi khóc lớn, hẳn vô cùng xem trọng tình cảm.
"Em không có." Mặc dù biết An Thanh nói đùa nhưng Lương Hiểu cũng rất nghiêm túc trả lời, về mặt tình cảm, cô mới là người thường xuyên bị bỏ rơi.
"Chị biết, em là cô gái tốt, ở lại ngủ với chị đi." An Thanh nhẹ nhàng hôn trán Lương Hiểu một cái, ôn nhu nói, sau đó thuận thế ôm lấy Lương Hiểu.
Được An Thanh ôm, Lương Hiểu mềm xuống, nằm lại trên giường, ôm lấy An Thanh, chẳng qua trong lòng vẫn không chân thật, mơ hồ cảm thấy câu trả lời An Thanh vẫn chưa đúng ý cô, cô muốn biết An Thanh có thật lòng muốn quen với cô không, nhưng dù quen nhau, khác nhau ở chỗ, quen nhau ba tháng cũng là quen, quen nhau ba năm cũng là quen.
Dĩ nhiên quen nhau rồi chia tay không phải là điều Lương Hiểu mong muốn, cô hy vọng có thể giống như trong sách viết, lựa chọn một người bên nhau cả đời. Bây giờ cô đã ba mươi, không còn bao nhiêu thanh xuân có thể tiêu tốn, nhưng cô cũng biết dù đối tượng không phải An Thanh, tìm một người ở bên mình đến già cũng vô cùng khó khăn, mà cô hết lần này tới lần khác lại thích An Thanh, Lương Hiểu nghĩ dù chỉ mới quen An Thanh thôi, cô cũng nên chuẩn bị tốt ngày chia tay.
An Thanh ôm Lương Hiểu, thật ra cô khi ngủ không thích người khác ôm hay ôm người khác, nhưng lúc này cảm giác cùng Lương Hiểu ôm nhau cũng không có bài xích như suy nghĩ, cô đem mặt chôn ở cổ Lương Hiểu, nhẹ nhàng cọ một chút.
"Lương Hiểu, chị nghĩ chị rất thích em." Dường như so với những người phụ nữ cô quen, nói ra cũng kỳ quái, so với những người cô quen, Lương Hiểu cũng không phải ưu tú nhất, nhưng lại mang đến cảm giác đây có thể là đoạn tình cảm lâu dài nhất, chuyện tình cảm thật sự không có một nguyên tắc nào cả.
Lúc này thanh âm An Thanh giống như lúc nói mê trong mộng, nhưng Lương Hiểu phát hiện thì ra cô muốn nghe chính là một câu nói này, điều này khiến cảm giác không chân thật trong lòng bất tri bất giác rơi xuống đất, Lương Hiểu ôm chặt An Thanh hơn một chút.
An Thanh vốn đã mệt mỏi vô cùng, rất nhanh liền ngủ, Lương Hiểu ôm An Thanh nhưng không buồn ngủ, cô nhìn An Thanh ngủ, trong lòng vô cùng phức tạp, lúc đầu cô làm sao cũng không nghĩ đến được cô cùng An Thanh từ tình địch lại biến thành tình nhân, nhưng thích An Thanh hình như là một chuyện rất dễ dàng.
Lương Hiểu đưa tay vuốt ve khuôn mặt tinh xảo của An Thanh, An Thanh là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, dù Dương Văn Kỳ cũng rất đẹp, không biết có phải do tình cảm chuyển dời hay không, Lương Hiểu cảm thấy An Thanh đẹp hơn Dương Văn Kỳ, càng nhìn càng đẹp.
Lương Hiểu nghĩ đến Dương Văn Kỳ, phát hiện tâm tình rất bình tĩnh, cô quả thật thoát ra đoạn tình cảm cùng Dương Văn Kỳ rất nhanh, có lẽ do An Thanh, Dương Văn Kỳ giống như cây cầu mà hai cô phải đi qua, đi qua để gặp được nhau.
Mặc dù Lương Hiểu ngủ muộn hơn An Thanh nhưng tỉnh sớm hơn, đầu tiên dậy cô phát hiện cô không ngủ trong phòng của cô, trí nhớ nhanh chóng nhớ lại chuyện hôm qua, cô theo bản năng nhìn một chút cô gái bên cạnh, thấy An Thanh đang ngủ, mới chắc chắn chuyện đêm qua là thật xảy ra, mà không phải giấc mộng, tầm mắt cô chuyển qua bờ vai sáng bóng hấp dẫn lộ ra bên ngoài, cô cảm thấy An Thanh không cần cố ý quyến rũ người khác, cũng đã rất hấp dẫn, hơn nữa trên cổ đều là dấu hôn hôm qua cô lưu lại, vì cổ An Thanh rất trắng cho nên dấu vết đặc biệt rõ ràng, điều này khiến Lương Hiểu có chút chột dạ, không biết khi An Thanh tỉnh dậy thấy dấu vết trên cổ, có tức giận hay không.
Lương Hiểu nghĩ mới sáng đã nổi lên tâm tư khác thì không tốt, cô nhìn thời gian một chút, đã hơn chín giờ, mặc dù cùng cấp trên yêu đương nhưng Lương Hiểu cũng không muốn nhận được đặc quyền gì, cũng không muốn được "sủng mà kiêu", bây giờ đi làm nhất định không kịp, cô đành buông tha ý định, hơn nữa đây là buổi sáng đầu tiên ở cùng An Thanh, Lương Hiểu muốn làm điểm tâm cho An Thanh.
Lương Hiểu phát hiện thật ra cô với An Thanh trừ tiếp xúc công việc, thật ra cũng không phải đặc biệt thân thuộc, thân nhất cũng là mấy ngày ở khách sạn khi đi công tác, thói quen, sở thích của An Thanh cũng không rõ ràng. Cô đối với thói quen, sở thích của các bạn gái trước đều rõ ràng, nhưng với An Thanh thì rất ít, có chút giống như lên giường rồi mới nói yêu đương.
Lương Hiểu sợ quấy rầy An Thanh, cô muốn An Thanh ngủ nhiều hơn một chút, cho nên cô nhẹ nhàng rời giường, giống như con mèo vậy.