Hôm qua chơi bời quá độ, làm Lương Hiểu và An Thanh thiếu chút nữa không dậy nổi, đặc biệt là An Thanh, cảm giác bắp đùi cùng chân tâm đều tê dại vô cùng, cánh tay cũng có chút đau xót, eo vốn đã tốt cũng có chút đau, không biết có phải do chơi bời quá độ mà bị hay không, An Thanh cảm thấy lần sau tuyệt đối không thể cùng Lương Hiểu buông thả như vậy, thân thể nhất định không chịu nổi.
Chân Lương Hiểu cũng có chút tê dại, tối qua cô cũng nằm dưới một lần, có loại so với ngày thường ăn chưa no, liền ăn đến quá sức chịu đựng, lúc đó ăn đến thoải mái, lúc sau có cảm giác ăn không tiêu, xem ra sau này phải tiết chế một chút.
Lương Hiểu nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ, thu dọn một chút rồi đi làm nếu không sẽ không kịp, trong lòng Lương Hiểu đang do dự việc làm điểm tâm cho An Thanh, rồi đến trễ, do dự khoảng một phút, Lương Hiểu quyết định vẫn là đi làm, dù sao cô vừa thăng chức giám đốc chưa lâu đã nghỉ phép một tuần còn muốn đi làm trễ, sợ không thể phục chúng, cô không muốn ở trong công việc còn sinh thêm phiền phức cho cô cùng An Thanh.
"Em đi thu dọn một chút rồi đi làm, chị có muốn ngủ thêm một chút không?" Lương Hiểu hỏi An Thanh cũng vừa tỉnh lại, cô nghĩ An Thanh là chủ, nếu như chị ấy đến muộn một chút cũng không có vấn đề gì lớn, đặc quyền cấp bậc thật khiến người ta hâm mộ.
"Không ngủ nữa, chị cùng em đi làm." Mặc dù An Thanh cảm giác còn hơi mệt, nhưng vươn người một cái rồi đứng lên, cô luôn cho rằng không nên nuông chiều sự lười nhác của bản thân, giữa con người với con người sở dĩ phân chia cấp bậc, đều do mỗi người cố gắng khác nhau, dĩ nhiên lúc khởi đầu không giống nhau cũng là nguyên nhân vô cùng lớn, nhưng đường chạy cũng không đổi được, người phía sau cố gắng tăng tốc cũng có thể thay đổi.
An Thanh ghét nhất cái loại người đã không cố gắng còn oán trách người khác, Lương Hiểu cùng cô ngủ cùng lúc, em ấy có thể đi làm, cô đương nhiên cũng có thể.
Lương Hiểu lần nữa lại cảm thấy, người trời sinh có lợi thế khởi đầu tốt, còn rất cố gắng, thì làm sao người bình thường có thể đuổi theo chứ? Lòng của Lương Hiểu trước khi bị An Thanh câu dẫn, cũng khách quan thừa nhận An Thanh rất ưu tú, lần này cảm giác khách quan cộng với chủ quan, âm thầm thêm điểm cho An Thanh, cô thích người ưu tú như vậy, cô sao có thể không cố gắng đây? Cô cảm thấy cùng An Thanh chung một chỗ, sẽ khiến cô tràn đầy lòng cầu tiến.
"Em về chuẩn bị, xong rồi sẽ gọi chị." Thời gian vốn gấp gáp, Lương Hiểu vội vàng nắm chặt thời gian về nhà cô.
"Chị cảm thấy em nên đem đồ dọn qua thì sẽ tốt hơn, tránh cho lần sau chạy tới chạy lui phiền toái như vậy." An Thanh đề nghị với Lương Hiểu, trước kia An Thanh không thích ở chung, có thể là vì Lương Hiểu, nên thật tự nhiên mà đưa ra đề nghị như vậy.
"Nhìn tình huống đi." Lương Hiểu từ giường An Thanh bò dậy, vừa bước xuống đất chân đã tê dại vô cùng, nhưng cô vẫn nhanh chóng nhặt lên đồ ngủ hôm qua bị An Thanh ném xuống sàn, mặc vào.
An Thanh nhìn thân thể Lương Hiểu bại lộ dưới tầm mắt cô, tóc dài xõa vai, eo nhỏ, chân vừa thẳng vừa dài, cặp mông vểnh cao, còn có khe hở như ẩn như hiện, nhìn rất là quyến rũ, An Thanh nghĩ có lẽ do tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, cô cảm thấy Lương Hiểu trong mắt cô càng lúc càng trở nên hấp dẫn.
Lương Hiểu mặc xong đồ ngủ, sau đó xoay người nhìn An Thanh đã ngồi dậy dựa vào đầu giường, cô cảm thấy tầm mắt lúc này của An Thanh vô cùng ôn nhu, giống như ánh ban mai đầu tiên len vào phòng. Lương Hiểu không tự chủ nhếch khóe miệng, sau đó xoay người ra khỏi phòng An Thanh.
An Thanh thấy Lương Hiểu rời đi cũng đứng dậy, thân thể trần truồng đi thẳng vào phòng tắm, bận rộn.
Đến khi An Thanh chuẩn bị xong, Lương Hiểu cũng không kém, Lương Hiểu mở tủ lạnh lấy mấy miếng sandwich, cho cô và An Thanh lót dạ. Lương HIểu ăn ba miếng, An Thanh ăn một miếng liền không muốn ăn nữa. Lương Hiểu liền biết An Thanh không thích ăn sandwich, cô âm thầm nhớ trong lòng.
Hai người lại cùng nhau đi làm, lần thứ ba các cô cùng xuất hiện, quả nhiên khiến những nhân viên khác chú ý.
"Giám đốc Lương, vì sao cô gần đây hay xuất hiện cùng An tổng thế?" Mặc dù Lương Hiểu là cấp trên của Ngụy Tân, nhưng lúc trước cùng vào công ty với nhau, có chút quan hệ riêng, nên mới dám len lén hỏi Lương Hiểu.
"Bởi vì An tổng ở cách vách nhà tôi, An tổng liền tiện đường chở tôi đi làm thôi." Lương Hiểu dựa vào sự thật trả lời, nếu hai cô không có ý định chia nhau đi làm, sau này sẽ cùng nhau xuất hiện nhiều hơn, không cần thiết che giấu.
"Chị cùng An tổng là hàng xóm, đây là chuyện khi nào?" Ngụy Tân kinh ngạc hỏi, hắn cũng không biết An Thanh chung tiểu khu với Lương Hiểu, Lương Hiểu đây là vận cứt chó gì, lại có thể cùng An Thanh ở chung, cái gọi là "gần quan được ban lộc", có cả đống cơ hội cùng cấp trên quan hệ tốt, cùng cấp trên có quan hệ tốt thì cũng đồng nghĩa với việc thăng chức tăng lương, không phải sao, nếu như từ trước hai cô đã là hàng xóm, thì cũng khó trách lần này Lương Hiểu lên làm giám đốc.
"Cách đây không lâu." Lương Hiểu không nói thời gian cụ thể, nhưng hai ba tháng cũng không lâu.
"Vậy An tổng có bạn trai chưa?" Đây là vấn đề mà đám đàn ông trong công ty quan tâm nhất.
"Anh cảm thấy cấp trên sẽ cùng tôi tám nhảm sao?" Lương Hiểu hỏi ngược lại.
"Tôi cảm thấy cô ấy chắc là có bạn trai rồi, chị không cảm thấy cô ấy gần đây so với trước càng có hương vị phụ nữ hơn sao..." Lương Hiểu không nói, Ngụy Tân lại vẫn hăng hái tám.
"Nếu trong công việc anh cũng hăng hái như lúc tám chuyện thì lương bổng nhất định không như bây giờ, cuộc sống cũng sẽ lý tưởng hơn rồi? Mỗi tháng cho anh thêm năm phần trăm lượng công việc, chuyện này, anh cảm thấy thế nào..." Lương Hiểu không muốn cùng người khác tám chuyện về An Thanh, bày ra dáng vẻ cấp trên với Ngụy Tân.
Ngụy Tân lập tức như chim chạy tán loạn.