"Chị đã sớm nói, em ở bên cô ấy sẽ không có kết quả, An Thanh quả thật rất có mị lực, em thích cô ấy cũng không kỳ quái, nhưng cùng An Thanh yêu đương mấy tháng thì cũng được rồi, đừng chìm đắm quá sâu, nếu không người bị tổn thương sẽ là em, cô ấy không phải là người có thể bên nhau lâu dài. Cô ấy mới là người ích kỷ nhất, chỉ yêu bản thân mình nhất." Dương Văn Kỳ nghĩ, nếu như cô không thích hợp với Lương Hiểu thì An Thanh càng không thích hợp.
Những thứ này đương nhiên Lương Hiểu cũng biết, bởi vì biết, trong lòng Lương Hiểu mới có cảm giác như bị một tảng đá lớn đè nén, bị đè gắt gao đến thở không thông.
Dương Văn Kỳ biết Lương Hiểu đang cố nhẫn nhịn tâm trạng dường như muốn sụp đổ rồi, trong lòng cô không biết mùi vị thế nào. Giá như lúc đầu cô không đánh mất Lương Hiểu, không xảy ra chuyện gì với An Thanh, trên đời này đúng là không có thuốc hối hận. Dương Văn Kỳ biết bây giờ đã quá muộn màng, nhưng thấy Lương Hiểu khó chịu như vậy, cô vẫn có chút đau lòng, cho nên muốn ôm em ấy một cái, an ủi một chút.
"Đừng đụng tôi." Lương Hiểu tránh Dương Văn Kỳ đang đến gần, dù cô có khó chịu thế nào cũng không muốn nhận sự an ủi từ Dương Văn Kỳ, cô không thích làm phức tạp mọi chuyện, cho dù cô cùng An Thanh không bên nhau nữa, cũng nhất định không thể cùng chung một chỗ với Dương Văn Kỳ.
"Lương Hiểu, chẳng lẽ em còn chưa rõ sao, cô ấy không thích hợp với em, chẳng lẽ em còn muốn dây dưa với cô ấy nữa? Cô ấy đẹp hơn em, có tiền hơn em, so với em càng bạc tình hơn, bên cạnh cô ấy cũng không thiếu phụ nữ ưu tú, nếu cô ấy không muốn em nữa, quay đầu liền có thể tìm được người so với em mọi mặt đều tốt hơn, em cùng cô ấy dây dưa, không phải là quyết định sáng suốt." Lương Hiểu thái độ xa cách khiến trong lòng Dương Văn Kỳ nhói một cái, bất kể cô có tâm tư gì, là thật vì tốt cho Lương Hiểu hay không, Dương Văn Kỳ cho rằng nếu Lương Hiểu không ở bên cạnh cô thì cũng không cần ngây ngốc cùng An Thanh dây dưa, phụ nữ không có bao nhiêu thanh xuân để hao phí, đặc biệt là loại phụ nữ cố chấp như Lương Hiểu.
An Thanh là loại phụ nữ không tim không phổi, vĩnh viễn cũng sẽ không để bản thân mình chịu thiệt thòi, chịu tổn thương cũng chỉ có Lương Hiểu thôi, mặc dù đều là bạn gái cũ, Dương Văn Kỳ vẫn lựa chọn đứng trên lập trường của Lương Hiểu.
Lời của Dương Văn Kỳ, mỗi câu đều đâm vào lòng, mỗi câu đều giống như cây đao cắt vào lòng Lương Hiểu, khiến cho Lương Hiểu đau đớn khó chịu.
"Ở trong thế giới các người, em đều vĩnh viễn không đạt tiêu chuẩn sao?" Lương Hiểu nhíu mày hỏi, vẫn cho rằng ưu thế của cô có lẽ hơi miễn cưỡng nhưng cũng không có vấn đề gì, nhưng bị Dương Văn Kỳ nói như vậy, có lẽ ngay cả đạt tiêu chuẩn cũng không được, thật giống như một cái rãnh rộng không cách nào vượt qua.
"Chị không có ý này, chị nói An Thanh có nhiều quyền lựa chọn hơn, hơn nữa dù thế nào, bản thân cô ấy cũng có thể trôi qua tốt, cảm tình của cô ấy với em, chỉ như một đoạn ngắn trong đời mà cô ấy dùng để điều chỉnh cuộc sống thôi, nhưng em thì khác, mỗi lần em đều cố gắng hết sức, đến lúc chia tay, An Thanh có thể toàn thân lui ra, còn em thì sẽ tổn thương đầy mình, chị không muốn em bị cô ấy làm tổn thương." Dương Văn Kỳ rất thành khẩn nói.
"Đó cũng là do tôi cam tâm tình nguyện, giống như tôi từng đối với chị vậy, lần này tôi cũng không do dự, như thiêu thân bay vào lửa có lẽ trong mắt các người thì rất ngu xuẩn, nhưng đây là bản năng, tôi không cách nào khắc chế. Có lẽ là lần cuối cùng, nên tôi càng quyết tâm không để ý thử một chút, tôi sẽ chờ chị ấy hai năm, cũng là lần hy vọng cuối cùng, cũng là lần tuyệt vọng cuối cùng." Lương Hiểu vô cùng nghiêm túc nói với Dương Văn Kỳ.
Dương Văn Kỳ nghe thế có chút rung động, cô nghĩ An Thanh là kiếp số của Lương Hiểu, quá trọng tình cảm đúng là không tốt, quá giày vò bản thân.
"Cho dù nhìn thấy cô ấy mặc váy cưới kết hôn với người khác, còn có vô số biến số đang chờ đợi?" Dương Văn Kỳ thử dò xét hỏi.
"Tôi nói chờ chị ấy, thì sẽ chờ." Lương Hiểu kiên định nói.
"Được rồi, chị cũng không khuyên em nữa, quyết định của em, em có thể chịu đựng là được." Dù sao Dương Văn Kỳ cũng cảm thấy cô không thể làm được như Lương Hiểu. Dù trong lòng vẫn có chút nho nhỏ không thăng bằng, lúc đầu chia tay với cô, Lương Hiểu một chút cơ hội cũng không cho cô, quen với An Thanh thì lại nguyện ý nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, quả nhiên ở trong lòng Lương Hiểu, em ấy thích cô cũng không có nhiều như thích An Thanh. Dương Văn Kỳ thừa nhận lúc đầu ngay cả cô cũng thích, An Thanh rất có mị lực mới khiến cô và Lương Hiểu chia tay, chênh lệch như vậy khiến trong lòng Dương Văn Kỳ thật không thăng bằng.
"Cám ơn chị." Mặc dù Dương Văn Kỳ có tâm tư riêng, nhưng Lương Hiểu biết Dương Văn Kỳ cũng có một phần thật sự nghĩ cho cô.
"Nhưng chị có chút ghen tỵ An Thanh, em thích cô ấy còn hơn lúc trước thích chị." Dương Văn Kỳ thật lòng nói cảm thụ của cô.
"Lúc chúng ta quen nhau, em thích chị nhất, nhưng bây giờ, em thích chị ấy nhất." Lương Hiểu nhìn Dương Văn Kỳ, hơi nhắm mắt nói, cô thích An Thanh, thích đến lòng nhớ đến chị ấy liền mơ hồ cảm thấy đau.
"Đáp án này chị tiếp nhận." Dương Văn Kỳ nhớ đến lúc ở chung với Lương Hiểu, đúng vậy, lúc đó cô biết Lương Hiểu thích cô nhất, chẳng qua khi đó cô không biết quý trọng, mà An Thanh có lẽ sẽ giẫm lên vết xe đổ, đáng tiếc cho Lương Hiểu, quả thật em ấy xứng đáng được một người thật lòng quý trọng.
Dương Văn Kỳ đi rồi, Lương Hiểu ở trước mặt Dương Văn Kỳ cố tỏ ra mạnh mẽ nháy mắt như bọt khí bị đâm rách, trong chớp mắt khô héo, tựa như không còn không gian bảo vệ, chỗ yếu ớt trong lòng dễ dàng bị va chạm tạo thành lỗ thủng lớn. Cây kim đâm vào lòng nhờ hình cưới của An Thanh và người khác dẫn dắt, dễ dàng phát tác, giống như lúc mới đâm vào đau vô cùng. Lương Hiểu đánh giá cao năng lực chịu đựng của cô rồi, chờ An Thanh hai năm, thật ra so với cô tưởng tượng còn khó khăn hơn nhiều lắm.
Đêm hôm đó, Lương Hiểu suốt đêm cũng không ngủ yên, từ lúc An Thanh đi, cô vẫn không ngủ tốt, Lương Hiểu nhìn cô trong gương, khí sắc kém hơn trước rất nhiều, cô nghĩ An Thanh còn chưa trở về, có lẽ cô đã sớm khô héo, Lương Hiểu âm thầm tự giễu, Lương Hiểu không biết thế nào, đột nhiên có chút chán ghét cuộc đời, có lẽ bởi vì thời gian thật khó chịu đựng. Mặc dù trong lòng rất tiêu cực, nhưng Lương Hiểu vẫn trang điểm chỉnh chu, buổi sáng còn phải gặp khách hàng lớn.
Cô thuận lợi gặp khách hàng lớn xong rồi trở về công ty, đồng nghiệp trong công ty hướng cô chúc mừng.
"Chúc mừng giám đốc Lương, lại lên chức, thật là từng bước thăng quan." Vương Đào giọng có chút chua nói.
"Cái gì?" Lương Hiểu không hiểu hỏi.
"Công ty mới điều lệnh xuống, giám đốc Lương trực tiếp thăng làm Tổng thanh tra tiêu thụ, ngắn ngủi trong vòng một năm, thăng hai cấp, còn chưa có người nào." Trong giọng nói của Vương Đào không che giấu được hâm mộ, ghen tỵ.
Trước đó Tổng giám đốc công ty con - Lý Quốc Đống về hưu, An Thanh một người kiêm hai chức, kiêm nhiệm Tổng giám đốc cùng Tổng thanh tra tiêu thụ, lúc này An Thanh đã được điều về tổng công ty, chức vụ Tổng giám đốc cùng Tổng thanh tra tiêu thụ trống hai chỗ, Tổng giám đốc do tổng công ty điều tới, Tổng thanh tra tiêu thụ liền do Lương Hiểu tiếp nhận.
Lương Hiểu nghe thế liền sửng sốt, nếu như lần trước thăng giám đốc, là bằng thực lực, vậy lần này thăng làm Tổng thanh tra hiển nhiên là do công lao của An Thanh, đây coi là gì, An Thanh bồi thường cho cô sao? Cô biết An Thanh cuối tháng này sẽ kết hôn rồi, chị ấy muốn dùng phương thức này để trấn an cô sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Lương Hiểu liền trầm xuống, tâm tình trở nên tệ vô cùng. Cô chờ An Thanh, là do cô cam tâm tình nguyện, không cần An Thanh bồi thường cái gì, cho nên cô vô cùng không thích An Thanh dùng việc thăng chức, tăng lương để bồi thường cho cô, cái này làm Lương Hiểu cảm thấy tình cảm của cô bị vật chất hóa, giống như đem tình cảm của mình đổi thấy những thứ không thuộc về mình như thăng chức, tăng lương này, có loại cảm giác bị vũ nhục. Cô không biết là cô không hiểu An Thanh hay là An Thanh không hiểu rõ cô, dù là thế nào, Lương Hiểu cũng có vài phần thất vọng.
An Thanh biết Lương Hiểu không cần cô bồi thường cái gì, nhưng xuất phát từ áy náy, An Thanh vẫn không nhịn được muốn bồi thường cho Lương Hiểu, một mực muốn bồi thường cho Lương Hiểu mà bỏ quên cảm thụ của Lương Hiểu.