Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Tôi nghe tiếng vũ khí trên tay hắn rơi xuống, mất hết sức lực vì chú tâm suy nghĩ đến câu nói của tôi chăng?

Cầu trời là vậy, không thì tôi phải liều một chút. Đánh với hắn xem người nào nhanh tay hơn đoạt về cái điều khiển kích nổ quả bom kia.

Hắn đang khóc, đúng hơn là tự trách.

Để tôi đoán nhé, hai người bọn họ chắc chắn là bạn học cũ. Hắn yêu đơn phương Liễu Thi đến khi tách ra thì không còn biết được Liễu Thi sống như thế nào, chính bản tin triệt phá tổ chức buôn bán nội tạng cho hắn biết.

Một người làm mà không cần kế hoạch.

Tôi vừa tháo dây trói cho Ngưỡng Uyên vừa cảnh giác hắn.

“Đưa cái đồ chơi kia cho tôi.”

Hắn quả thật đặt điều khiển xuống đất, cùng lúc đó tiếng nổ rung chuyển đất đá vang lên. Hắn bất ngờ tôi cũng bất ngờ không kém.

Ngưỡng Uyên sợ hãi dùng tay ôm chặt lấy tôi. Chị ta im lặng quá, tôi cũng không biết người này đang giữ suy nghĩ gì, là tốt hay xấu.

Vụ nổ gần ngôi nhà hoang đừng nói tiểu đội được cử đi cũng bị ảnh hưởng. Tôi sợ hãi nhìn về phía kẻ bắt cóc, người chết rất có thể là hắn.



Từ đâu có được quả bom? Câu hỏi này hắn tránh không khỏi, người đưa nó chắc chắn không muốn để lộ dấu vết.

Tôi nghĩ có sai bao giờ, người thứ tư trong ngôi nhà hoang xuất hiện rồi. Đối phương trùm kín còn được trang bị mắt kính nhìn được trong bóng tối trên tay là khẩu súng đang nhắm vào đầu kẻ bắt cóc.

Dứt khoát mà bóp cò, tôi thoát khỏi vòng tay của Ngưỡng Uyên vương tay chỉ tóm được không khí.

Tác phong làm việc rất nhanh, rời đi rồi. Có cho tiền tôi cũng không dám đuổi theo người đó, người ta cầm súng thực lực thế nào không cần biết, thua là cái chắc rồi.

Một khoảng không yên tĩnh có thể nghe ra tiếng hít thở của bản thân, Ngưỡng Uyên vẫn còn đang run rẫy trốn ở một gốc. Người của Ngưỡng Minh Kỵ ập vào đem hai người và một cái xác ra.

Tình cảnh bên ngoài đúng là rực rỡ, từ vụ nổ ngọn lửa đang lan rộng cách căn nhà hoang không xa. Thứ tôi bận tâm nhất lại chẳng phải vụ nổ hay ngọn lửa khó kiểm soát kia.

Bàn tay tôi run rẫy, tim đập nhanh hơn bình thường, bị dọa rồi sao? Hình như không đúng lắm, vụ nổ còn chẳng thể làm tôi giật mình.

Tôi biết nguyên nhân vì đâu rồi, chỉ đến khi hình ảnh của An Tử xuất hiện trong tầm mắt bản thân mới thở phào nhẹ nhõm. Gương mặt tuấn tú của anh ấy có chút nhợt nhạt, như một cơn gió chạy đến gần chỗ tôi.

“Em không sao chứ?”

Người đàn ông này còn run hơn cả tôi, ngay cả giọng nói cũng biến thành âm thanh yếu ớt.

Tôi đáp lại anh ấy bằng cái ôm, mong rằng anh ấy không nghe thấy nhịp tim hoảng loạn kia

“Không sao, tình hình bên phía anh thế nào.”

“Quả bom nổ nhưng không có thiệt hại về người.”

Đôi mắt của An Tử phản chiếu ngọn lửa cuồng nhiệt, chúng tôi đứng bên ngoài, chừa chỗ lại cho đội cứu hỏa. Chuyện hay chưa thể kết thúc sớm, tôi vừa xuống chân núi người của Ngưỡng Gia cũng đứng chờ ở đấy.

Khí chất của bà nội không lẫn đi đâu được, tự nhiên tôi lại muốn lùi về phía sau vài bước.



Hơn chục chiếc xe xếp thành hàng, bà nội mang theo nhiều người như vậy là muốn rước Ngưỡng Uyên về?

Ánh mắt của bà ấy vẫn đang chăm chú hướng về phía tôi, khả năng đón Ngưỡng Uyên rất thấp.

“Bà nội, người đích thân đến đây, có phải mệt lắm đúng không?”

Tôi chậm rãi tiến về phía bà ấy, thay vì chốc nữa bị người ta ép đi thôi thì tự nguyện giữ lại chút mặt mũi.

“Ngưỡng Uyên đã không sao thì rước nó về đi, còn Ngưỡng Mi theo ta trở về nhà.”

Câu nói thật lạnh lùng, giống hệt cái ngày đầu tiên tôi và bà ấy gặp nhau. Chân tôi vừa bước tay đã bị An Tử giữ lại, anh ấy làm tôi kinh ngạc không ít.

Tôi nhỏ giọng.

“Khi về sẽ gọi cho anh.”

Ngồi bên cạnh bà nội có hơi căng thẳng, bà ấy càng yên lặng tôi càng sợ. Giây phút này mới biết được mụ phù thủy đến đón là trân quý đến cỡ nào.

Căn biệt thự nguy nga hiện trước mắt, vệ sĩ của bà nội mở cửa chỉ chờ tôi bước xuống.

Đi bên cạnh bà ấy, uy lực tăng lên thêm mấy bậc có lẽ dọa được một số người đi.

Cửa nhà cũng bước vào rồi, bà nội thả ra vài chữ nhẹ như lông vũ.

“Trói lại.”

Bà ấy làm tôi kinh ngạc thật đấy, đến khi bản thân phản ứng dây xích đã trói chặt chân tôi rồi. Đám vệ sĩ của bà ấy mạnh đến nổi tôi chỉ cần một tay là có thể vùng ra, chỉ tiếc bản thân bị làm cho ngu ngốc.

Sau lần phá bom trong nam bà ấy đánh Ngưỡng Mi những hai trăm gậy còn phạt quỳ không cơm không nước.

“Lần này con có lý do chính đáng mà, người không nên như thế.”

Chữ thoát ra khỏi miệng vô cùng bình tĩnh, ai biết được trong đầu tôi đã hoảng thế nào.

Bà ấy ngồi xuống sofa, gương mặt vô cùng điềm tĩnh, trà được người giúp việc đưa đến trước mặt, khói tỏa ra nghi ngút.

Sau đó là vẻ mặt tỉnh lặng của bà nội, tôi đoán không ra người này giữ ý nghĩ gì trong đầu. Nhất định sẽ không chọn cách cứng đối cứng.

“Chuyện bắt cóc còn nhìn không rõ là ai đứng sau?”

Quả thật là chưa đoán ra, tôi cũng biết chuyện đâu chỉ dừng lại ở việc trả thù cho cô gái tên Liễu Thi. Liều mạng như vậy nhất định có người đứng sau giựt dây, cuối cùng kẻ bắt cóc đã chần chừ càng khả nghi hơn.

Tôi mất một lúc đưa ra suy đoán.

“Có phải gia đình bác cả và cô ba đã hợp tác với nhau.”

Sau khi cứu được Ngưỡng Uyên và Trấn Yên Yên, bọn họ sẽ đến tìm lão phu nhân khóc lóc, một bên thì bị ảnh hưởng hòng tìm kiếm chút quan tâm, một bên bị đe đọa không thể đuổi bọn họ đi, ngược lại còn phải đón bọn họ về nhà.

Bà nội gật đầu, phong thái vô cùng trầm lắng. Bà ấy có vẻ nguôi đi vài phần cơn nóng giận, bản thân có đường lui rồi. Tôi lấy can đảm nhấc từng bước đến gần, đặt mông ngồi xuống.
Nhấn Mở Bình Luận