Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua, tình cảm Vân Thiên Nhược dành cho Trình Dật Hàn càng lớn lên. Trình Dật Hàn thời gian qua cũng không hề có tin đồn đang quen bạn gái, điều này khiến Vân Thiên Nhược khó tránh khỏi vui mừng. Cô biết, bản thân mình thật sự động lòng...
Vân Thiên Nhược và Nhạc Lam Tịch là bạn, cô quen Nhạc Lam Tịch khi tình cờ cả hai ở sát nhà nhau. Nhạc Lam Tịch là hoa khôi của khối, tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã sở hữu vẻ đẹp sắc sảo, khuôn mặt thanh tú, là vẻ đẹp e lệ đã làm xao lòng bao trái tim của các nam sinh. Nhạc Lam Tịch thế nhưng không chấp nhận tình yêu của các nam sinh, họ đều là các công tử vừa có quyền vừa có thế. Bởi vì người Nhạc Lam Tịch để ý không ai khác chính là Trình Dật Hàn.
" Thiên Nhược, tớ có thể nhờ cậu một việc được không?". Nhạc Lam Tịch hôm nay đặc biệt qua nhà Vân Thiên Nhược, vẻ mặt lại như khẩn trương.
Vân Thiên Nhược thật ngạc nhiên, Nhạc Lam Tịch gia thế rất tốt, kết quả học tập thì không kém ai. Vân Thiên Nhược cô hầu như chẳng có tài cán gì, giúp cậu ấy sao???
" Lam Tịch, cậu không đùa chứ, nhờ tớ sao?? ". Vân Thiên Nhược hồ nghi đứng bật dậy, chỉ tay về phía mình, như để Nhạc Lam Tịch nhìn rõ người đang đứng trước mặt cô là ai.
" Thật, thật chứ ". Sợ Vân Thiên Nhược không tin, Nhạc Lam Tịch nhắc lại chắc chắn rằng cô không có đùa còn gật đầu lia lịa.
" Cậu vẽ đẹp như vậy, tớ muốn nhờ cậu vẽ giúp tớ mấy bức tranh. Có được không? ". Vừa nói, Nhạc Lam Tịch vừa ngước lên nắm tay Vân Thiên Nhược nài nỉ.
" Cậu đừng quên, cuộc thi vẽ tranh nào cậu cũng đạt giải nhất đấy! ". Bàn tay bị Nhạc Lam Tịch nắm cứ đung đưa qua lại.
Chuyện gì không nhờ, Nhạc Lam Tịch vẽ đẹp như vậy lại nhờ cô vẽ sao, Vân Thiên Nhược chẳng qua là nhàm chán vẽ vài bức thôi mà. Hơn nữa tranh cô vẽ là anime, cô chỉ vẽ những nhân vật trong truyện mà cô thích.
" Tớ chỉ có năng khiếu bên mảng tranh phong cảnh thôi. Lần này tớ nhờ cậu vẽ chân dung. Coi như giúp tớ, có được không? Chuyện này đối với tớ rất quan trọng. ". Thanh âm lực bất tòng tâm như, ánh mắt kiên định.
Nhạc Lam Tịch đã suy nghĩ rất kĩ rồi, muốn lấy lòng ai đó phải cho người đó thấy tấm chân tình.
" Chân dung. Ai? ". Biết Nhạc Lam Tịch không phải đùa, cô ngồi xuống hỏi đầy nghi ngờ.
Đây là muốn vẽ tranh tặng cho ai sao, tặng cho người Nhạc Lam Tịch yêu quý sao.
" Cậu cũng biết tớ thích Trình Dật Hàn. Tháng sau tới sinh nhật của cậu ấy rồi, cậu ấy lại không thiếu thứ gì. Tớ muốn vẽ tặng cậu ấy bức tranh họa cậu ấy, nhưng tớ thật sự vẽ chân dung không tốt. Tớ đã nghĩ muốn bỏ cuộc, nhưng tớ liền nghĩ đến cậu ". Hiện tại trong máy cô chỉ toàn những tấm hình mà cô đã lén chụp Trình Dật Hàn.
Nhạc Lam Tịch thầm nghĩ, nếu Vân Thiên Nhược không giúp cô thì cô cũng không biết làm sao. Nhờ họa sĩ thì nét vẽ họ rất đặc biệt, có thể nhìn ra rồi. Những người bạn cô lại không có biết vẽ, hơn nữa Vân Thiên Nhược lại không có ý với Trình Dật Hàn. Với tính cách Vân Thiên Nhược, nhất định sẽ không nói cho người khác biết chuyện này.
" Trình Dật Hàn?? ". Âm truyền đã không còn lưu loát tự nhiên mà có chút chần chừ phát ra. Đây vốn dĩ không phải là câu hỏi, không phải là hỏi Nhạc Lam Tịch. Không phải chứ, Vân Thiên Nhược lòng rối loạn, nhưng vẫn không để chút sơ hở nào.
" Đúng vậy. Tớ biết nếu cậu không muốn thì cho dù tớ có nói gì hay đền đáp gì cậu cũng sẽ không làm. Tớ là muốn nhờ cậu giúp như một người bạn, thật lòng nhờ cậu. ". Cũng không nhìn ra sự khác thường, bàn tay đã buông ra, ánh mắt xa xăm nhìn về trước.
Vân Thiên Nhược trước giờ luôn có lí lẽ của mình, rất ít ai có thể thay đổi chủ ý của Vân Thiên Nhược. Làm bạn với Vân Thiên Nhược cũng không phải mới đây, Nhạc Lam Tịch hiểu rõ. Do Vân Thiên Nhược sống chung với gia đình dượng, nên Vân Thiên Nhược rất ít đi chơi. Cô cùng Vân Thiên Nhược luôn giữ quan hệ bạn bè rất tốt, mặc dù cả hai không phải quá thân thiết.
Vân Thiên Nhược nhìn Nhạc Lam Tịch bộ dạng như sắp khóc vậy, đây là vì tình cảm sao? Nhạc Lam Tịch chưa từng nhờ vả cô chuyện gì, bởi vì rất nhiều người có thể giúp Nhạc Lam Tịch. Mối quan hệ giữa hai gia đình luôn tốt, gia đình Nhạc Lam Tịch hay giúp đỡ dượng cô trong vấn đề công ty. Mà người được nhờ vẽ lại là Trình Dật Hàn, bài toán này cô đương nhiên có thể giải, nhưng cô lại dâng lên sự tiếc nuối khi không ai biết đáp án chính cô giải. Mặc dù cô vốn không cần ai biết, nhưng không thể không thừa nhận: Là người, ai cũng sẽ vì tình cảm bản thân mà ích kỉ. Sự ích kỉ là nhiều bao nhiêu là tùy vào tâm rộng lượng của họ.
" Được, tớ đồng ý. Còn về mẫu vẽ thì sao? ". Vân Thiên Nhược thở dài một hơi, mím môi nặn ra từng chữ, xem như giúp người vậy.
" Thật sự cảm ơn cậu. Tớ sẽ gửi hình cho cậu, là những tấm tớ chụp lén đó". Nhạc Lam Tịch vui mừng khôn xiết, biết ơn ôm chặt Vân Thiên Nhược. Khóe mắt đã ươn ướt, lần này cô sẽ có món quà bất ngờ tặng Trình Dật Hàn rồi.
Vân Thiên Nhược nhìn Nhạc Lam Tịch cười hớn hở, ý cười làm khuôn mặt nhỏ nhắn vốn mỹ miều nay càng khiến người ta khó rời mắt. Nhạc Lam Tịch từ trong cặp lấy một cuốn sổ nhỏ, nhìn bề ngoài rất bắt mắt.
" Đây, cậu vẽ trong cuốn sổ này! Tớ không biết phải cảm ơn cậu thế nào nữa! ". Thời gian vẫn còn một tháng, Nhạc Lam Tịch tin tưởng Vân Thiên Nhược sẽ vẽ kịp. Cô cũng biết, nhờ Vân Thiên Nhược vẽ hình một chàng trai như vậy với Vân Thiên Nhược sẽ khó xử. Nhưng cô không còn cách nào khác chỉ có thể vì mình mà uỷ khuất cậu ấy. Nếu sau này Vân Thiên Nhược nhờ cô giúp việc gì, cô nhất định sẽ không từ chối.
" Tớ không cần gì đâu, tớ chỉ đơn thuần muốn giúp cậu thôi! Cậu không cần nghĩ nhiều quá! ". Vân Thiên Nhược có thể nhìn ra áy náy của Nhạc Lam Tịch. Điều này đối với một cô gái thật có chút không thỏa đáng rồi. Nhưng cô không cần một sự đền đáp, cô không thấy bản thân thiếu thốn hoặc cần gì cả.
" Vậy tớ về trước đây, rồi tớ sẽ gửi hình cho cậu rồi cậu tùy chọn nhé! ". Nhạc Lam Tịch vỗ vai Vân Thiên Nhược, không quấy rầy Vân Thiên Nhược nữa.
" Được rồi, cậu về cẩn thận ". Vân Thiên Nhược che giấu một chút miễn cưỡng nhoẻn miệng cười, cô đây là đang làm sao vậy, lòng lại vướng bận.