" Woa! Thật đẹp ". Trong quá trình chiêm ngưỡng, Vân Thiên Nhược luôn không kìm được mà cảm thán. Có thể nhìn thấy tận mắt thật đúng là danh bất hư truyền.
Vân Thiên Nhược tự nhiên cầm cánh tay Lục Tử Kiện, kéo anh đến bức tranh phía trước, giống như là một người giới thiệu:
" Anh xem, anh xem. Bức tranh này là của một nữ họa sĩ người Anh. Cô ấy trong lúc đau buồn vì tình yêu đã họa bức tranh này. Anh thấy không, chỉ cần nhìn qua bức tranh, có thể một phần nào đó đoán ra được tâm trạng người họa sĩ. Chính cái tâm đã tác động đến, để hoàn thành một bức tranh có hồn.... ".
Lần đầu tiên, Vân Thiên Nhược nói thật nhiều, cái đam mê tìm hiểu về mĩ thuật không ngờ hôm nay có thể nói ra. Sao lại có thể không vui chứ.
Nhìn cô như vậy, Lục Tử Kiện không biết bản thân mình đưa cô đến đây là đúng hay sai nữa. Rốt cuộc quá khứ cô là như thế nào khiến cô hầu như tự cô độc bản thân mình. Hôm nay cô nói rất nhiều, anh có thể nhận thấy đây là những lời trong lòng cô trước giờ chưa từng được nói ra.
Bởi vì cô không biết nói cho ai nghe sao?
Cô cao hứng anh đương nhiên vui, nhưng đôi lúc cô nhìn một bức tranh nào đó đến thẫn thờ. Một lúc sau anh như lơ đãng nhìn cô, lại thấy khóe mắt cô thế nhưng lại đỏ. Tâm anh lúc đó thật mạnh nhói lên một cái.
Cô gái này, che giấu thật nhiều, cái cô che giấu chính là những kí ức buồn. Còn cô lại hoàn hảo che giấu nó, không muốn để ai nhìn thấy. Nếu không phải cô bây giờ không kiềm chế mà biểu lộ một ít, anh có thể sẽ không cách nào nhìn thấu.
Vân Thiên Nhược không hề biết bản thân vô tình để Lục Tử Kiện nhìn thấu một phần tâm tư.
Tâm tư của cô từ khi còn là thiếu nữ, đã hiểu được phải che giấu nó.
Cảm xúc trong cô là đặc biệt cao hứng nhưng lại xen lẫn những kí ức buồn. Cô nhìn thấy bức tranh một gia đình được họa thật công phu và độc đáo cô thấy chua xót cho số phận mình. Cô đã rất rất lâu không được cùng người khác nói về sở thích của mình.
" Tử Kiện, cảm ơn anh ". Đứng trước tòa nhà chung cư, nói lời tạm biệt, cô cũng chỉ có thể cảm ơn anh.
" Nếu thật sự xem tôi là bạn thì không cần khách sáo, có được không? ".
Anh làm gì không phải để cuối cùng nhìn thấy sự ái ngại của cô. Vì đơn giản anh muốn làm, con tim anh đang mách bảo như thế. Từ lúc quen biết đến giờ, câu cô nói cùng anh nhiều nhất chính là " cảm ơn ".
" Tôi đương nhiên xem anh là bạn ". Lục Tử Kiện đem lại cho cô cảm giác vui vẻ, bên cạnh anh cô bỗng thấy thật bình yên.
" Bạn " từ trong miệng cô nói ra, không hiểu tại sao anh đột nhiên lại chua xót. Có lẽ trong lòng anh, đã không còn xem cô là bạn nữa rồi. Hiện tại xem ra chưa phải lúc bày tỏ cho cô biết, anh có thể chờ.
Gương mặt tuấn lãng mang theo nụ cười ôn hòa thanh nhã đối với cô gái gật đầu.
" Anh lái xe cẩn thận ".
Vân Thiên Nhược đã quen với vẻ mặt ôn hòa của anh nên không thấy lạ. Có thể quen biết làm bạn cùng Lục Tử Kiện cuộc cô như bước sang một bước ngoặt mới vậy.
Lục Tử Kiện tính cách rất ít nói, nên chỉ gật đầu rồi thân hình nhanh chóng ngồi vào xe.
Tập đoàn X thị.
" Giám Đốc, đây là văn kiện cần kí ". Giản La Ân hai tay cầm văn kiện để ngay ngắn trên bàn.
Trình Dật Hàn đối với sự thay đổi của Giản La Ân vô cùng hài lòng, trong công việc tốt hơn hết không nên lồng ghép tình cảm. Cô ta hiện tại đã sống cùng Lăng Tổng, đã không còn lượn lờ quyến rũ anh. Điều này không phải người phụ nữ nào cũng có thể làm được. Cái danh Trình Phu Nhân vô cùng cao sang, là phụ nữ ai lại không muốn ngồi lên.
Nhìn thấy cái gật đầu của anh, Giản La Ân xoay người rời đi. Tay đặt lên cánh cửa bị thanh âm âm lãnh gọi lại:
" Hôm nay có ai đi gặp khách hàng không? ". Nam nhân cao lãnh vẫn chăm chú nhìn văn kiện, không nhìn rõ khuôn mặt nam tính. Nhưng cho dù có nhìn đến cũng sẽ không đoán ra được tâm tình.
" Hôm nay phiên dịch Vân... ".
Thoáng ngạc nhiên, Giám Đốc khi nào thì quan tâm đến những việc này. Từ trước đến giờ luôn là cô quản lí, bởi vì đây là những hợp đồng không mấy quan trọng. Nếu như quan trọng làm sao sẽ để một phiên dịch đi làm chứ. Bàn bạc hợp đồng này tương đối dễ dàng nên không cần thông qua Giám Đốc.
Còn chưa có nghe hết, không chút lưu tình cắt ngang. Đầu giờ chiều Vân Thiên Nhược ra ngoài, hiện tại sắp tan ca cô còn chưa về. Đúng như anh nghĩ, cô là ra ngoài gặp khách hàng.
" Đem tài liệu đó cho tôi! ". Lúc này nam nhân mới dương mắt lên nhìn, vừa dứt lời lại tiếp tục làm việc. Hành động nhanh như vậy, giống như chỉ cần một cái chớp mắt đã bỏ lỡ.
" Vâng, tôi lập tức đi lấy ".
Giám Đốc đương nhiên có quyền cắt ngang lời cô, nhưng anh lại như đang vội. Cô không biết quan hệ giữa Giám Đốc và Vân Thiên Nhược như thế nào, chỉ là thật khác lạ. Điều này cô sớm nhìn ra, chỉ là không mấy minh bạch là rốt cuộc kì lạ chỗ nào. Vân Thiên Nhược gần Giám Đốc như vậy không biết là tốt hay là xấu đây.
Làm việc cùng Tăng Nhu Đình một thời gian khá dài, tính cách cô ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ai ý đồ tiếp cận Giám Đốc.
Cánh cửa thiết kế tinh xảo lần nữa khép lại, Trình Dật Hàn cầm lấy tài liệu Giản La Ân vừa đưa qua. Mở ra, khuôn mặt hoàn mĩ biến sắc, bờ môi mỏng lạnh mím thành một đường thẳng tắp:
" Là đàn ông ". Nam nhân cao ngạo không nhận ra bản thân có chỗ nào kì quái. Vấn đề mẫu chốt là anh không việc gì phải kích động như vậy.
Khách hàng cô gặp là đàn ông Thái lai Tây, hơn nữa mới 28 tuổi. Ngoài ra còn một tờ giấy ghi rõ địa chỉ thời gian được kẹp trong đó. Thái Lan Xứ sở chùa vàng nổi tiếng cỡ nào về sắc đẹp anh sao không nghe qua, đặc biệt là lai Tây.
Một tấm hình về người khách hàng, cao, to đẹp trai. Và nụ cười ôn nhã như thiên thần, khuôn mặt đậm chất Tây với đôi mắt xanh. Như vậy đủ để phụ nữ ngưỡng mộ cùng yêu thích.
Thân hình cao lớn đứng dậy khỏi ghế, tài liệu trong tay bị anh cầm có chút nhàu, dùng lực đạo mạnh đập xuống bàn " bộp ". Động tác lấy áo khoác mạnh mẽ, tay đập vào tường. Ngay lập tức, anh khựng lại, suy nghĩ một chút quay ngồi lại ghế lớn.
Anh đây là đang làm gì?
Trước giờ anh chưa từng có qua như vậy đánh mất lí trí. Hẳn là quá hận cô, nên khi nghĩ đến hình ảnh cô vui vẻ anh mới thật tức giận, muốn xé nát nụ cười đầy giả dối ấy. Cô một mình một nhóm, có phải quá đúng ý cô rồi, tự do qua lại.
" Ai một mình đi gặp khách hàng cô thông báo cho tôi. Để tránh tình trạng nhân viên lợi dụng làm việc không đứng đắn ". Chiếc điện thoại đắt tiền bị chủ nhân không chút lưu tình dùng sức
" Rụp ".
Đầu dây bên kia, Giản La Ân cái gì cũng chưa phản ứng kịp. Giám Đốc thanh âm là đang rất tức giận, cô có thể nghe ra tâm trạng Giám Đốc không tốt.
Không biết ai lại có bản lĩnh chọc giận Giám Đốc, đây chắc không phải Giám Đốc tức giận vì công việc rồi. Công ty dưới sự lãnh đạo của Giám Đốc càng ngày càng lớn mạnh, Giám Đốc vui còn chưa hết.
Một mình. Khách hàng. . ngôn tình tổng tài
Suy đi nghĩ lại, Giản La Ân ngộ ra trên dưới công ty chỉ có duy nhất Vân Thiên Nhược là đơn độc một mình. Điều này Giám Đốc không thể nào không biết, còn gì mà " làm việc không đứng đắn ". Công ty không khắt khe trong việc quan hệ giữa nhân viên và khách hàng mà? Cô và Lăng Tổng là một ví dụ điển hình.
Giám Đốc chỉ nhìn vào kết quả, không để ý đến quá trình. Chỉ cần quá trình không phải là phạm pháp thì không có vấn đề gì, còn quy tắc ngầm trong kinh doanh thì điều này ai cũng hiểu chẳng có gì lạ cả.
Vị Giám Đốc này dường như từ lúc Vân Thiên Nhược xuất hiện anh cư xử không như trước. Anh rất dễ nổi nóng những việc cứ ngỡ là không có gì, như việc đi gặp khách hàng. Chuyện Vân Thiên Nhược ngủ trong giờ làm việc, ai cũng nghĩ cô ấy sẽ bị Giám Đốc đuổi.