Cô bước đi nhẹ nhàng rồi trong lòng suy nghĩ miên man. Gió mát lạnh khiến cô tỉnh táo hơn, cô ôm lấy đôi vai gầy bị cơn gió mùa đông làm run rẩy. Vân Thiên Nhược nghĩ về Trình Dật Hàn, có nằm mơ cô cũng không ngờ lại cùng anh tương phùng. Đã thật lâu cô không còn nghĩ về anh nữa, đột ngột xuất hiện như vậy cô vừa thấy kinh hỉ lại đan xen chút sợ hãi. Thanh Xuân của cô chỉ tồn tại duy nhất hình bóng của Trình Dật Hàn, anh ấy xuất hiện để cho cô biết thanh xuân của cô đã trọn vẹn như thế nào. Anh ấy xuất hiện làm trái tim cô thiếu nữ năm ấy rung động. Để giờ gặp lại nhau cô lo sợ, sợ bản thân không kiềm chế được mà lại rung động. Rồi lại tổn thương thêm một lần nữa. Thanh xuân của Vân Thiên Nhược không thể cứ vì Trình Dật Hàn mà rơi lệ, không thể biết sai mà vẫn đâm đầu vào được. Ngày mai cô sẽ đi Thành Phố C để tiếp tục học. Vốn là cô muốn xin nghỉ để về thăm Trương Băng Khanh nhưng giờ cô không muốn ở lại nữa. Trương Băng Khanh vẫn như vậy sống thật tốt là được rồi, cô cũng không cần thiết xin nghỉ.
Vân Thiên Nhược không để ý một chiếc xe thể thao BMW màu đen đi theo cô nãy giờ. Dường như người trong xe không còn kiên nhẫn chờ cô phát giác. Đôi chân thon dài mạnh mẽ nhấn ga rồi ma sát với mặt đường, kíttt, chiếc xe dừng sát bên Vân Thiên Nhược. Bị tiếng phanh gấp làm giật mình, Vân Thiên Nhược vuốt vuốt ngực, không để ý người đến là ai quay lại la lớn:
" Chạy xe kiểu gì vậy hả, muốn hù chết người hay sao, có tin tôi... ".
Lời còn chưa dứt cửa xe hạ xuống lộ ra khuôn mặt cương nghị lạnh lùng của người đàn ông. Vân Thiên Nhược ngạc nhiên chỉ đành nuốt cục tức xuống bụng, gương mặt bởi vì la mà có chút ửng hồng cười nói:
" Xin lỗi, tôi không biết là anh, tôi.. "
Người đàn ông trực tiếp cắt lời cô.
" Lên xe! "
Vân Thiên Nhược không tin vào tai mình, nhìn ngang nhìn dọc, xác định chỉ có mình cô đang ở đây, cô trố mắt:
" Hả? Anh đang nói tôi sao, nếu là để xin lỗi hành động vừa rồi thì... "
" Lên xe ". Lại lần nữa cắt ngang lời Vân Thiên Nhược, trong khi ánh mắt người đàn ông cũng không có nhìn về phía cô, môi mỏng chỉ lạnh nhạt phun ra 2 từ. Nếu cô nghe không rõ anh có thể nhắc lại cho cô nghe lần nữa, tốt nhất cô đừng có khiêu chiến giới hạn của anh.
Đối với thái độ của người đàn ông, Vân Thiên Nhược vẫn là lạnh run người, nhưng vẫn làm ngơ. Cô thà chịu rét của mùa đông chứ sẽ không dại dột làm bừa.
" Cảm ơn hảo ý của anh Trình, nhưng tôi đang đợi bạn. Chúc anh thượng lộ bình an ". Vừa dứt lời cô đã nhanh chóng xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Trình Dật Hàn mím chặt đôi môi, anh khoác chiếc áo ấm đen dài, toát ra nguy hiểm. Đôi chân dài chỉ sải vài bước đã chặn đầu Vân Thiên Nhược. Thân thể cao lớn của anh, che hết ánh đèn chiếu lên người Vân Thiên Nhược. Gió thổi bay mái tóc anh, Vân Thiên Nhược ngơ ngẩn nhìn vẻ đẹp mĩ lệ trước mặt.
" Đừng để tôi lặp lại lần thứ 3"
Giọng nói đã mất đi sự kiên nhẫn, không cho phép đối phương từ chối làm Vân Thiên Nhược ý thức được tình huống hiện tại.
" Anh Trình, tôi không hiểu ý anh. Nếu có chuyện gì thì anh nói luôn đây đi, bạn tôi sắp đến rồi "
Không để ý lời cô nói, đưa tay kéo mạnh cô về phía xe.
Vân Thiên Nhược hốt hoảng:
" Anh làm gì vậy, buông tôi ra, buông tôi... "
Rầm.......
Đóng mạnh như vậy làm gì, giật mình. Ngày hôm nay đúng là ngày xúi quậy, giờ này ở kí túc xá là cô đang đắp chăn ấm ngủ rồi, đâu phải lang thang ngoài đường như vậy. Càng nghĩ càng bực mình:
" Có chuyện gì, tôi nói tôi không có cần anh đưa về. Hơn nữa tôi với anh không quen không biết, anh mở cửa ra". Tay cô đẩy đẩy cửa.
" không quen không biết sao? ". Trình Dật Hàn quay sang
Vân Thiên Nhược dừng lại động tác, quay lưng lại giật mình nói:" Ý tôi là chúng ta mới biết nhau thôi, vậy đó "
" Tôi nhớ chúng ta biết nhau từ mấy năm trước, chính xác là... ".
Cô hoảng loạn, vội vàng ngăn lại lời Trình Dật Hàn:
" Anh nói gì tôi không hiểu, anh Trình khả năng là nhầm người rồi đi "
"4 hay 5 năm" Trình Dật Hàn tiếp lời nói
Vân Thiên Nhược há hốc mồm, Trình Dật Hàn thế nhưng lại nhớ, tại sao lúc nãy lại...
" Tôi thật sự không nhớ là đã từng gặp qua anh ". Cô nhất quyết phủ nhận, xem Trình Dật Hàn có thể làm gì được cô chứ.
" Không nhớ sao, tốt! ". Trình Dật Hàn như đã đoán được Vân Thiên Nhược sẽ phụ nhận. Anh với tay mở máy điện thoại, anh có cách làm cô nhớ ra được.
" A, tôi nhớ ra rồi, nhớ ra rồi, nhớ rồi...". Vân Thiên Nhược cười như sắp khóc, khuôn mặt méo mó, nhìn thật khó coi. Đưa cô lên xe chỉ để hỏi vậy thôi sao. Cô thừa nhận là được, không phải sao.