" Cuối cùng " người nói thì dễ người nghe cũng hiểu, là dấu hiệu chấm dứt mọi thứ.
Tay nắm chặt nhưng nam nhân không để ý thấy, hà cớ gì anh lại như không phải chính mình đây.
" Khi cô ra khỏi nơi đây, tôi không mong lại nhìn thấy cô. Nếu như có gặp lại chỉ là người xa lạ ". Cái anh nói tới là mấy năm sau mang tính chất nhắc nhở.
" Anh có thể yên tâm, nhất định không gặp lại ". Sự khẳng định chắc chắn trong lời nói.
" Tôi nói không phải hi vọng anh suy nghĩ lại quyết định của mình, mà là bởi vì... Ngoài tôi ra không còn ai biết chuyện này, tôi không muốn điều đó trở thành ẩn tình ". Không có gì gọi là bí ẩn vĩnh viễn, chỉ là cần thời gian bao lâu.
Thật không muốn anh thay đổi quyết định.
" Có phải rất thất vọng khi thấy tôi không chút nào lay động ". Tiểu Tịch đã từng nói cô không cố ý, nhưng anh sẽ không chấp nhận.
Lắc nhẹ đầu, anh nếu như dễ tin như thế, vậy sao hận sâu đậm được.
" Tôi không để ý anh tin hay không. Nhưng nếu được quay, tôi vẫn như cũ đẩy cậu ấy ra chỉ khác là chiếc xe không hề đổi hướng ".
Một là cả hai cùng chết, may mắn hơn cả hai cùng sống. Hoặc giả là chiếc xe không hề đổi hướng người ra đi sẽ là cô, bi kịch đã không diễn ra.
Chỉ có thể nói thật nuối tiếc...
" Người chết nên phải là tôi, mà không phải Lam Tịch. Anh cũng sẽ... ". Nước mắt nãy giờ ẩn nhẫn kiềm không được dâng ra, đôi mắt ươn ướt.
Anh không cần cô dựng lên một vở kịch biến bản thân cô thành một người vô tội. Rồi bây giờ lại muốn đem tội lỗi trút lên đầu như vậy.
Người chết xác thực phải là cô, nhưng chuyện đến nước này cô không có quyền nhắc đến. Ngay cả tư cách chết cô cũng không có.
" Đủ rồi ". Lớn giọng cắt lời cô, chẳng qua giờ cô vẫn còn tồn tại mới nói như vậy. Tiểu Tịch thì sao? Cảnh sắc thế gian có bao nhiêu mỹ lệ, còn chưa kịp ngắm nhìn.
Gác máy, lạnh nhạt nhìn cô một cái với hỗn loạn tâm tư đứng dậy rời đi.
Dật Hàn.
Về sau...
Không gặp cũng không nhớ...
" Nếu có kiếp sau, em vẫn hi vọng gặp lại anh, yêu thượng anh. Nhưng sẽ không xuất hiện trong cuộc đời anh, lặng lẽ dành cả thanh xuân yên bình nhất tặng anh. Em sẽ không để anh biết, ở một nơi nào đó có một cô gái vì nụ cười kia mà xao lòng. Tuyệt đối không để anh biết đến sự tồn tại của em ". Mềm mại thanh âm như lời cầu nguyện với lần nữa luôn hồi.
Cho cô một lần cuối yếu mềm, vì anh mà rơi nước mắt. Đôi vai gầy đủ mệt rồi, chống đỡ không nổi thôi thì để nước mắt tự do một lần rơi.
Anh đi rồi, ở nơi bức tường kia nuốt chửng anh khiến cô không nhìn thấy...
Không phải không thấy sẽ không đau, mà là không yêu sẽ không đau. Không đau sẽ không biết được bản thân đã yêu nhiều như thế nào.
Cô yêu anh đến sâu đậm...
Anh hận cô thấu tâm can...
Anh chần chừ không đưa ra quyết định cô rất lấy làm cảm kích, cảm ơn anh không hận cô sâu như vậy. Cô giúp anh đưa ra quyết định, từ nay cô không sầu bi mà anh cũng không cần trách chính mình.
Mong anh một đời bình yên, mong anh có một giấc mơ đẹp ở nơi đó anh cùng người anh yêu hạnh phúc.
Không thể yêu anh một đời, nhưng đã ý nghĩa khi thanh xuân toàn tâm toàn ý yêu anh.
Gửi lời xin lỗi đến mẹ, khi con ích kỉ không nghĩ cho mẹ nhưng con thật không còn con đường nào khác. Đây thật sự là duy nhất cách giải quyết để một thân tội nghiệp của con được giải thoát. Cầu mong mẹ về sau vạn sự bình an!
Tần Dạ đứng chờ bên ngoài, vừa thấy Trình Dật Hàn ra liền mở cửa xe, thoáng nhìn sắc mặt không tốt.
" Thiếu gia, bên này rất nhiều việc cần thiếu gia xử lí ". Thiếu gia đột nhiên quyết định đi Mỹ, còn là ngay lúc này, anh sao có thể không thấy kì lạ chứ. Hơn nữa không có đặt vé trở về, thiếu gia làm việc luôn nằm trong kế hoạch, tính toán được thời gian, xong việc bên kia sẽ bay về. Nhưng, lần này...
Giao cho Tần Dạ trông coi việc bên này anh yên tâm, công ty càng lúc càng đi lên nên không cần quá lo lắng.
" Cậu cứ theo đó mà làm, nếu không có gì nghiêm trọng không cần phải thông báo cho tôi ". Ánh mắt vương nỗi buồn nhẹ nhìn ra bên ngoài, hôm nay tâm trạng anh thật tệ.
Cô nói không gặp lại...cô nói lần này sẽ là lần gặp cuối cùng... Đáng chết, anh là người nói không muốn gặp lại cô nhưng anh lưu luyến nụ cười kia, lưu luyến luôn cả gương mặt quật cường kia.
" Vâng ". Rất còn nhiều điều muốn hỏi nhưng anh biết việc riêng của thiếu gia không nên can dự vào.
Tiểu Tịch, em rời đi 6 năm, anh thống khổ nhưng nỗi đau cũng nguôi dần. Lần này vì sao? Vì sao? Cái cảm giác như đánh mất gì đó trong tim anh lại rõ ràng như thế?
Nước mắt cô ấy, chạm đến nơi sâu nhất trong lòng anh...
Nếu mọi chuyện thật là như thế, cô ấy là vì cứu em mới xảy ra tình huống ngoài ý muốn. Anh làm như vậy có quá đáng không, cô ấy sẽ hận anh chứ?
..................................
19 ngày sau kết thúc.
Sáng ngày thứ 20, báo buổi sáng cập nhật một tin tức cũng được xem là nóng hổi, ồn ào dư luận. Mọi người ai cũng mắng chửi cô gái được cho là một thân đầy tù tội.
Cái gì thế này?
" Giết bạn vì tình, nhận mức án cao nhất là tử hình ".
Tiêu đề gây sự chú ý, gương mặt Vân Thiên Nhược có mặt trên các trang báo. Bởi vì một nguyên nhân nào đó mà trong quá trình thẩm vấn lấy lời khai không hề được công bố. Khi cô gái lãnh nhận hình phạt vào lúc chiều hôm qua thông tin mới được tiết lộ sang giới truyền thông.
Trên đường phố, một người đàn ông trông kì dị khi mà trên người là bộ trang phục kín đáo, đội nón và đeo khẩu trang. Khi đi qua một tòa soạn báo lớn, đứng lại khi hình ảnh trang bìa của một cô gái nổi bật rõ ràng, quen thuộc.
Cầm tờ báo trên tay, người đàn ông càng đọc tay càng run rẩy. Vụ án sáu năm trước được đưa ra ánh sáng, người bị chết trong tai nạn năm xưa tên Nhạc Lam Tịch.
Nhạc Lam Tịch sao?
Tội danh của cô gái vô cùng nặng: Tàng trữ ma túy, thuê người thực hiện hành vi giết người về sau còn giết người bịt miệng sau khi đã gây tội.
Đây là... Người đã cứu ông khi ông bị đạn bắn thương tích nơi bụng. Lẽ nào cũng là cô nữ sinh mà ông gần như đâm phải khi thực hiện vụ việc năm xưa, là cô bạn đi cùng sao? Ông chính là người tài xế mà cho là bị giết giệt khẩu.
Nhớ lại ngày đó bị truy sát bịt miệng, ông cho là chết đến nơi rồi. Nhưng gặp được cô gái tốt bụng chữa trị vết thương, còn để ông ở nhà cô gái đó vài hôm với đầy đủ.
" Là cô gái này, không thể nhầm được. Chắc chắn là cùng một người ".
Là ân nhân, cái ông đáp lại không phải sự báo đáp mà là oán. Hơn nữa còn khiến người ta bị oan mà lãnh chịu án tử hình.
Giá như mà Lê Hoàng Duật nhìn thấy tin này sớm hơn, nhưng ông ta sai rồi. Bởi vì tin này ngay trước đó giữ kín vô cùng, không ai dám đắc tội với vị tổng tài kia, mới tạo nên cớ sự hôm nay.
Cầm trong tay tờ báo, không suy nghĩ đến người đã chết không thể sống lại. Nhưng, ông có thể một phần nào đó giúp người nhà cô gái không chịu trỉ trích của dư luận.
Đứng ở trước sở cảnh sát, là nơi mà sáu năm trước ông không có gan bước vào.
Khi đó ông làm việc cho Tăng Gia, có một ngày tiểu thư ra lệnh cho ông tạo nên một vụ tai nạn giao thông. Cô ấy đưa cho ông hình ảnh người đó, bảo ông nhất định phải xử lí cặn kẽ sạch sẽ nếu không giữ không được mạng. Bất ngờ thay chính là cô bạn được xem là thân thiết với tiểu thư, Nhạc Lam Tịch.
Khi đó, ông có thể không làm theo sao khi mà Tăng Gia quyền lực thế nào. Vào thời điểm đi trên con đường đó ông thật sự gặp cô gái đó, quyết tâm thực hiện phi vụ này vì tiền cũng vì mạng sống. Nhân lúc trời vắng người, ông tăng tốc xe nhắm vào hai cô gái. Nhưng vào phút chót khi ông nghĩ đến hai mạng người sẽ chết dưới tay mình, không phải một. Cảm giác hối lỗi, dằn vặt dâng lên, ông bẻ tay lái đánh sang hướng khác.
Nhưng ông trời trớ trêu, cô gái kia có lẽ muốn bảo vệ bạn mình mà đẩy ra ngoài đúng lúc xe ông đổi hướng.
Từ đó, ông biến mất khỏi Tăng gia và nhận một số tiền lớn rời đi. Đoán chừng, Tăng tiểu thư vì sợ hãi ông khai ra việc làm độc ác của cô ta mà sai người nhiều lần truy đuổi ông. Nếu không có sự may mắn khi được trợ giúp của cô gái tốt bụng, có lẽ ông đã không sống đến hôm nay.
Một người đàn ông đứng trên tòa nhà cao, trong tay là tờ báo, lông mày nhíu chặt, đáy mắt một mảng đau lòng lan tràn. Lục Tử Kiện đã đi thành phố C một thời gian, muốn yên tĩnh suy nghĩ sự đời một chút.
Chiều hôm đó Tăng Nhu Đình bị đưa về đồn điều tra với lời khai cung cấp đầy đủ bằng chứng của Lê Hoàng Duật về vụ án đáng lí ra đã khép lại. Với sự ra đi của Huỳnh Tông Việt, cô ta xuất hiện với bộ dạng sắc mặt tái nhợt, quầng mắt thâm vì khóc nhiều, đêm không ngủ. Những ngày nay cô ta gặp ai cũng không ngừng gọi tên người đã khuất, sự thật tàn khốc đến thật nhanh. Nó không có giọng nói cũng không có tri giác, nào có thể nhắc ta.
Trân trọng những điều trước mắt chính là cái ta dùng để đối diện với tàn khốc, ít nhất sẽ không hối hận vì bỏ lỡ.
Cuộc đời ai cũng có lúc này lúc kia lúc trên đỉnh vinh quang đừng quá tự đại. Dùng sự thân thiện và tấm lòng đối xử với người khác. Có như thế, sự sa cơ thất thế mới cách xa ta. Những gì đang có sẽ không bao giờ là đủ, quan trọng là do tâm địa mỗi người.
Thương cho cô gái quật cường với nụ cười trong trẻo.
Còn một người phải nói đáng thương hay chúc mừng đây? Phải chăng là chúc mừng, ngoài người đó ai lại có bản lĩnh lớn đến vậy. Anh có phải sai rồi, khi ra đi như vậy. Anh không nghĩ đến, cậu ta lại trở nên độc tài như vậy, vô tâm tàn nhẫn như thế?
Cho dù thế nào, nỗi đau của cô ấy đã chịu không thể để cậu ta nương tay chăng? Lẽ nào, anh nhìn nhầm rồi, vẻ mặt cậu ta lo lắng cho cô lúc đó là ảo ảnh?
" Hàn, cậu vừa lòng rồi chứ? ". Lục Tử Kiện thở dài một hơi, không muốn oán trách gì? Không trách Trình Dật Hàn tàn độc, không oán Tăng Nhu Đình kia âm độc hại Tiểu Tịch. Bởi vì, hận thật sự rất mệt, con đường Trình Dật Hàn đi anh sẽ không lầm đường lỡ bước.
Có lẽ đây là Vân Thiên Nhược nợ Trình Dật Hàn. Mà anh, nhìn thấy cô thoát khỏi nỗi đau thân tâm lạnh lẽo nên vì điều đó mà thấu hiểu. Đôi khi, giải thoát chính là cách kết thúc mọi chuyện tốt nhất.
" Nhược Nhược, em là lương thiện cô gái, nhược mà cường ". Buồn buồn thanh âm, giống như thời tiết bây giờ của thành phố C âm u, lòng người tối tăm.
Mọi chuyện rầm rộ trấn động, nhưng bên nước Mỹ xa xôi nam nhân từ lúc đến đều vùi mình vào công việc. Không tiếp điện thoại một ai, tất cả cuộc hẹn đều được giao cho thư ký xử lí.
Anh không biết bản thân đang trốn tránh điều gì, thời gian càng đến ngày định ra anh lại căng thẳng hơn.
Đến khi anh đọc báo, nắm bắt thông tin xem cô rốt cuộc đã chọn tội danh nào? Hình phạt cô phải nhận là mấy năm tù?
Nhưng không, trước mắt anh sụp đổ... Từng tòa nhà cao tầng hiện đại nước Mỹ trong tầm mắt anh bây giờ như rằng bị gài bom, nổ tung không còn một mảnh.
Chiếc điện thoại trong tay không còn lực giữ rơi xuống một cách nặng nề, như con dao không lưỡi đâm vào tim anh.
Tất cả thông tin len lỏi trong đầu anh, như một loại thuốc độc.
" Cô gái trẻ chết oan bởi sự sai lầm của cảnh sát thành phố A ".
" Sáng tỏ vụ nữ sinh chết trong tai nạn giao thông 6 năm trước ".
" Tiểu Thư Tăng Gia dính nghi án giết người "
" Cổ phiếu Tăng Thị xuống dốc trầm trọng, đứng trước vực thẳm ".
" Không...không thể...nào ". Thanh âm dễ nghe, nhưng hiện rõ ràng từng tia đau khổ, từng nỗi bi luỵ.
Anh không phải nói rất rõ ràng cô nhận tội chính là cố ý gây thương tích. Bây giờ sao lại thành ra thế này?
Một đời hai mươi mấy năm qua, anh cho bản thân thông minh nắm giữ tất cả trong tay. Lần này sao có thể sơ sót, sao có thể nằm ngoài kiểm soát của anh lớn đến vậy.
Trên thế giới này khoảng cách xa nhất Không phải là khoảng cách giữa sự sống và cái chết.
Mà là em đứng trước mặt anh.
Anh không biết em yêu anh hơn cả sinh mạng.
Mà là anh đứng trước mặt em.
Nhưng anh không thể nói " anh yêu em ".
Mà là em ép anh tự tay đẩy em vào chỗ chết, lưu lại anh cô độc một mình.
Có một thứ bảo vật mà ai cũng có: Nước không thể làm ướt, lửa không thể thiêu cháy, gió không thể thổi đi, ánh mặt trời không thể sấy khô.
Đó chính là lương tâm.
Mà lương tâm của anh vì cô tuyệt tình mà cắn rứt.
Nhược... Em là đồ ngốc...
Anh hận em, cả đời này vĩnh viễn hận em, hận hơn tất cả là chính mình.
Ps: Bạn nào rảnh tg nhờ chút nhé!
Bởi vì để các bạn khác mới biết đến truyện và có hứng thú. Các bạn vào chương 1 cmt một số cảm nghĩ của các bạn về truyện giúp mình nhé! Tốt xấu đều được nè.
Cảm ơn nhiều nha!!