Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Phiên Dịch Viên Của Tổng Giám Đốc Độc Tài

Một đêm Trình Dật Hàn không ngủ, ngây người trong văn phòng đến tận sáng. Ngược lại, không cảm thấy mệt mỏi gì. Lẽ nào, thật giống như lời Lục Tử Kiện nói, anh mất đi cảm giác rồi, là vì tâm anh không ở đây. Một thân thể khỏe mạnh đủ sức chống chọi, nhưng thật ra trái tim cũng rất mềm yếu.

Lúc này đứng trước bia mộ cô gái, nhưng không phải Tiểu Tịch. Lòng đau âm ỉ, bây giờ lại một lần nữa lên tiếng vô cùng mãnh liệt. Gương mặt chỉ sau vài ngày đã hiện lên vẻ hốc hác vì ăn uống không tốt, ánh mắt sâu hun hút. Mặc dù vậy, vẫn là nam nhân quyền lực về vẻ tuấn dật mê người, chút vẻ bề ngoài làm điểm nhấn cho sự trưởng thành hơn của anh. . đam mỹ hài

Nếu ai đó trải qua sóng gió, bấp bênh của cuộc đời sẽ trưởng thành hơn. Những người như vậy, sẽ là lựa chọn đúng hơn khi bạn trao cả cuộc đời cho họ.

Nụ cười trong sáng thuần khiết của cô anh đã nhìn ra từ lâu, nhưng lúc này rõ đến từng nét. Đặt bông hoa cẩm chướng trắng tinh khiết xuống, không đứng dậy mà ngồi xổm ở đó. Tay thoáng run đưa lên vuốt nhẹ gò má cô, cảm giác lạnh nơi tay lan truyền đến từng giây thần kinh trong anh.

Cô gầy như thế, có phải rất lạnh không? Anh làm thế nào mới giúp được cô?

" Nhược... ". Khàn khàn thanh âm đối diện với sự thật tàn khốc này. Anh có lẽ là người không có tư cách gọi tên cô nhất.

Trong bệnh viện, cô không phải đã nói anh sẽ chết trước cô. Bây giờ tại sao lại thất hứa, tại sao tàn nhẫn đối với anh như thế?

Cô lẽ nào không nghĩ tới, anh biết sự thật sẽ là loại áy náy thế nào? Cô không còn yêu anh nữa sao?

" Anh nói, em dám ra ngoài cho xe đâm thử xem, dám bất tỉnh không dậy thử xem. Anh không phải đang hù doạ em, mà lúc đó anh thật sợ sẽ mất đi em ". Như vậy đau, đến tột cùng là loại tra tấn nào mà khiến anh liền muốn lập tức từ giã cuộc đời.

Năm xưa, Tiểu Tịch mất trời đổ giông bão ngập tràn khiến anh cảm nhận sâu sắc. Cô ấy ra đi, anh cũng hôn mê bất tỉnh một tháng, lúc tỉnh dậy tuy rằng đau đớn vẫn còn nhưng đã vơi đi. Bây giờ anh hiện hữu rõ ràng, lại như không hiện hữu. Anh trao cho cô yêu hận, để giờ đây hận biến mất chính là yêu dâng đầy.

Anh hận quá hóa yêu, hận che mất tình yêu, nhìn không thấy cô có bao nhiêu thương tâm. Nam nhân hận sâu, so với Vương khác yêu cũng sâu hơn. Nếu như yêu ai đó thì sẽ sâu đậm, khắc ghi một đời.

" Anh nói, anh sai rồi. Em hội tha thứ cho anh sao? Anh nói, rằng trước khi gặp lại em anh đã thật có suy nghĩ muốn em đền mạng cho Tiểu Tịch. Nhưng gặp rồi, anh không xuống tay được. Em tin không? Anh nói, anh ghen, anh vì em mà ghen. ".

Khi đi xem phim, anh nắm tay cô, anh nên nói rằng " anh không thích cô cùng nam nhân khác cười nói". Khi tức giận, anh không nên nổi nóng không để ý mà lôi kéo cô, còn đuổi cô xuống xe đi bộ đến chân sưng.

Khi cô vào quán bar vô tình bị người khác hành hung, anh nên ôm cô vào lòng mà che chở, không phải vô tư dùng ánh mắt lạnh nhìn cô. Lúc cô nói cô không giết Tiểu Tịch, anh nên tin cô mà không phải ép cô kí bản hợp đồng, khiến cô đánh mất gia đình. Khi cô nói cô cùng Lục Tử Kiện không có gì, anh nên nói rằng anh tin, không phải đối với cô hung dữ còn tạo nên màn kịch khiến cô đau lòng.

Rất nhiều, rất nhiều anh không nên làm và nên làm nhưng anh đã không được gì cả.

Khi ở Thái, vào đêm mưa anh sinh bệnh đến thần trí không rõ ràng. Lúc đó anh chưa bao giờ sợ gặp thần chết đến thế. Anh sợ anh đi rồi, cô ở một mình sẽ sợ hãi. Anh sợ anh đi rồi, cô sẽ khóc sướt mướt ầm ĩ. Lúc đó, anh nên sớm nhận ra mới phải.

" Nhược, anh phát hiện. Bản thân...từ lúc nào đã đem lòng yêu thượng em. Yêu em nhiều đến nỗi anh thương tổn em nhưng cũng là khiến thân mình đầy vết sẹo. Yêu em...không còn nơi để chứa hình bóng người khác nữa rồi ". Rõ ràng Tiểu Tịch mới là tình yêu đầu, tình yêu thanh xuân của anh nhưng lòng anh thống khổ vạn vạn là vì cô.

Thanh âm dễ nghe đến cực điểm nhưng nội dung lại bi thương sâu lắng, gột tả rõ tình yêu sâu như đại dương kia dành cho cô gái nơi phương xa. Ánh mắt ôn nhu nói chuyện cùng cô, đau xót nhìn thế cục.

" Nhược, kiếp sau mong lại một lần tương phùng em, anh sẽ bù đắp cho em tất cả. Lần sau, anh sẽ trước yêu em, trao cho em tình yêu chân thành nhất. Có được không? ". Luân hồi, kí ức sẽ nhòa đi, làm sao có thể sánh đôi. Lỡ đi một đời, có thể sẽ mất đi mãi mãi.

Một người chỉ muốn âm thầm dõi theo, một người muốn toàn tâm toàn ý yêu. Như vậy, lời cầu nguyện của ai sẽ thành hiện thực.

Trình Dật Hàn nghe bước chân phía sau, đứng dậy khôi phục lại cảm xúc không chút sơ hở.

" Không ngờ lại gặp anh ở đây? ". Triệu Chánh Phàm chào hỏi một tiếng, ngày nào cậu cũng đến là vì chờ người này.

Đặt bó hoa tươi xuống một cách trang trọng. Đứng thẳng người nhìn thoáng qua nam nhân với thần sắc so với trước còn lãnh hơn. Không chần chờ đi thẳng vào vấn đề.

" Trình Tiên Sinh, tôi thật sự nhớ không nhầm, tôi đã gặp qua anh. Đọc được tin trên báo, tôi càng chắc chắn điều đó. Anh chính là người yêu năm đó của Nhạc Tiểu Thư, có lẽ cũng là người trong lòng Nhược Nhược năm đó ".

Đối với chuyện này không tác động gì tới anh, ánh mắt không rời khỏi bức hình cô gái, chậm rãi khẳng định:

" Đúng, là tôi! ".

Anh chỉ là người trong lòng cô năm đó, cô không phải che giấu cẩn thận sao, Làm sao lại để Triệu Chánh Phàm phát hiện? Đồ ngốc! Nếu cô biết được, thật ra cô giấu không hề kĩ chút nào liệu có phải ngại ngùng quá không?

" Tôi nghĩ có một chuyện anh không hề biết, nó liên quan đến những bức họa anh được tặng ".

Vấn đề này thật sự đá thu hút nam nhân bắc cực, ngạc nhiên không thôi.

" Cậu nói gì? Tranh? ".

Chuyện đó, theo lí Triệu Chánh Phàm không thể biết.

Triệu Chánh Phàm gật đầu chắc nịch, lời nói cũng vô cùng tự tin.

" Phải, tranh. Năm xưa anh có phải được tặng tranh họa chính anh? ".

Mi tâm Trình Dật Hàn nhíu chặt, cảm giác kì lạ dâng lên xâm lấn anh.

" Chuyện này, sao cậu biết? ". Chuyện này có gì mà cần phải nhắc lại, anh cần phải biết điều gì? Cậu ta đã biết gì mà anh không biết sao?

Kí ức Triệu Chánh Phàm trở lại nhiều năm trước, bởi vì đây là chuyện khá ấn tượng nên cậu nhớ thật kĩ.

" Tình cờ khi đó hai người họ nói chuyện tôi có đi ngang qua. Nhạc Tiểu Thư là nhờ Nhược Nhược vẽ giúp cô ấy, tặng cho người cô ấy mến nhưng tôi lúc đó không nhớ được tên người đó. Bây giờ... tôi biết rồi ".

Người Tiểu Tịch mến là anh, anh cũng là vì những bức tranh có hồn đó mà có cảm tình với cô.

Bây giờ, đột nhiên có người nói, tranh đó là do người khác vẽ.

Người đó lại là cô ấy.

" Cậu...chắc chắn không nhầm? ". Hiện tượng ngập ngừng này cho thấy lòng anh vô cùng rối loạn, hàng loạt cảm xúc xen lẫn không ngừng đình chỉ.

Anh nên hi vọng người đó là cô hay không? Nếu người vẽ tranh là cô, anh yêu nhầm người rồi...

" Tôi chắc chắn. Đó hẳn là một cuốn sổ, tôi đã từng xem qua với hình chân dung và phong cảnh. Nhược Nhược vốn có khiếu vẽ tranh chân dung mà Nhạc Tiểu Thư nổi trội về mặt phong cảnh. Anh có thể tự mình xem xét đồ dùng của Nhược Nhược hẳn là ở nơi anh ". Triệu Chánh Phàm bổ sung chi tiết cho lời nói thêm tính tin tưởng.

Đúng thật như vậy, cậu ta nói không sai chút nào.

Rầm.

Một trận nổ mạnh trong đầu anh, chuyện trước kia ầm ầm kéo đến.

Thật sự chủ nhân họa anh chính là cô, như vậy anh thân càng mang trọng tội.

Thời gian ngắn ngủi không mấy ngày, từng chuyện từng chuyện đều hiện rõ hơn bao giờ hết. Chuyện này, anh nhất định phải điều tra rõ ngọn ngành.

" Cảm ơn cậu ". Luôn là người có phong độ, trước gió bão không nghiêng ngả vẫn giữ sắc mặt không tia cảm xúc. Nhìn cô gái một chút, toan rời đi nhưng bị giữ lại:

" Đây là Nhược Nhược viết cho anh ".

Nhìn Trình Dật Hàn đi xa, Triệu Chánh Phàm nhìn về phía bầu trời trong xanh, nhẹ giọng hỏi thăm:

" Nhược Nhược, chị sống tốt chứ? ".

...........................

" Dật Hàn...

Rất nhiều lời muốn cùng anh nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Gặp anh, vào thời thanh xuân đẹp nhất trong đời này.

Có lẽ anh sẽ không tin những lời em nói, cũng đúng, làm sao có thể tin lời người mình hận nói chứ.

Yêu anh, em không hối hận... Em hối hận vì đã không dặn lòng được mà để lộ ra tình cảm của mình.

Em xin lỗi khi không chọn một trong hai con đường anh đặt ra. Em không phải cô gái cao thượng gì, nhưng em có trái tim trân thành. Em yêu anh không phải vì anh là nam nhân hoàn toàn ưu tú. Yêu anh, bởi nụ cười vô tình ngày ấy khiến trái tim thiếu nữ ngây ngô rung động.

Em chọn cảm ơn anh, chọn yêu anh mà không phải hận anh. Bởi em biết anh đã rất đau khổ trong quá khứ và tương lai có thể vẫn sẽ như thế. Quá khứ là em cản đường hạnh phúc của anh, làm sao ngay cả tương lai cũng là rào cản trong lòng anh.

Cảm ơn anh đã xuất hiện để em biết thanh xuân của em đã trọn vẹn như thế nào. Cảm ơn anh đã xuất hiện điểm tô cho thời thanh xuân mờ nhạt, buồn tẻ của em.

Cảm ơn anh đã xuất hiện để em biết thật lòng yêu một người là như thế nào. Thật lòng yêu một người là người ấy hạnh em cũng hạnh phúc, người ấy buồn em cũng không hạnh phúc. Em hạnh phúc mà người ấy buồn thì em cũng sẽ không hạnh phúc.

Anh biết không? Em vui khi thấy anh hạnh phúc. Và em biết, anh sẽ hạnh phúc khi không có sự xuất hiện của em.

Hi vọng anh một đời bình bình an an, sẽ có một cô gái yêu anh thật nhiều và em tin tưởng anh cũng sẽ yêu cô ấy thật nhiều. Cô ấy sẽ là cô gái may mắn nhất thế gian này, bởi vì cô ấy có được tình yêu của anh, có được con người anh.

Dật Hàn, em yêu anh. Nhưng chỉ có thể đến đây thôi... ".

Một đoạn dài, tờ giấy xuất hiện những giọt nước mắt đã từng rơi xuống. Nghĩ tới gương mặt tái nhợt, từng giọt lệ đắng rơi. Trong tim Trình Dật Hàn thắt lại, oán trách bản thân vô tâm đến nhường nào.

Nhược... Em nói đúng... Cô gái đó rất yêu anh và anh thật yêu cô ấy. Nhưng em sai rồi, anh sao có thể bình bình an an sống hết đời khi có một người vì anh mà ở nơi nào đó lạnh lẽo.

Phải làm sao để đưa em trở lại, phải làm sao để tình ta không kết thúc bi thương như vậy. Phải làm sao để anh không đau nhiều hơn nữa, không nhớ về em nữa, không vì em mà nhức nhối...

Phải làm sao khi anh đã yêu em nhiều hơn chính anh... Phải làm sao anh mới lấy lại được tâm anh...

Em đi rồi để lại anh một mình, lặng lẽ với màn đêm tối, cô đơn giữa ánh sáng ngoài kia. Em đi rồi, nước mắt yếu đuối không nên có của nam nhân kiềm không được mà dâng lên.

Con người ta lạnh lẽo không phải bởi gió mùa về.

Cái lạnh ở trong tim mới khiến người ta buốt giá nhất. ( Trích: YouTube)
Nhấn Mở Bình Luận