Ánh mắt của La Thắng và Hà Loan cùng bắn về phía này nhưng vẻ mặt của Phong Thiệu vẫn rất tự nhiên.
Y nói với vẻ bình tĩnh: “Ở thế tục ta vẫn còn việc phải làm, sẽ không mất nhiều thời gian đâu, khoảng bốn, năm năm là trở lại tông môn thôi.”
“Sư huynh muốn đi đâu? Bốn, năm năm cũng không ngắn, để đệ đi với huynh.” Phương Trường Tín ngẩng đầu đề nghị, trên mặt hiện lên vẻ hi vọng.
La Thắng có chút lo lắng: “Đúng vậy, sư huynh muốn đi đâu? Đi một mình có ổn không?” Hắn thở dài: “Một năm này đã giúp đệ được mở rộng tầm mắt.
Mặc dù thế tục ở Cửu Châu không có quá nhiều tu giả cấp cao nhưng phần lớn bọn họ lại mang tâm tư không đơn thuần, thủ đoạn rất lợi hại.
Sư huynh lương thiện như vậy, cho dù có tu vi Kim Đan nhưng nếu bị người ta gài bẫy…”
Phong Thiệu bật cười, y vỗ bả vai La Thắng rồi nói: “Sư đệ không cần lo lắng cho ta, đây đâu phải lần đầu ta bước chân vào thế tục.
Chẳng phải mười năm trước ta vẫn luôn du ngoạn khắp Cửu Châu đấy thôi?” Thấy La Thắng gật đầu, y liền nói với Phương Trường Tín: “Tiểu sư đệ, đệ cũng không thể đi cùng ta.”
Phương Trường Tín hơi trợn mắt rồi hỏi: “Vì sao?”
Phong Thiệu kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hà Loan, đặt tay nàng vào trong tay Phương Trường Tín rồi cười nói: “Mấy năm ta đi vắng còn phải nhờ đệ chăm sóc cho A Loan.
Đệ cẩn thận chu đáo, có tiểu sư thúc là đệ vừa giáo dục, vừa chăm sóc cho nàng khiến ta rất yên tâm.”
Phương Trường Tín bĩu môi, trong lòng không nỡ nhưng nghe thấy y nói vậy thì cũng chẳng thể từ chối được, chỉ nói: “Đệ nghe sư huynh.”
Hà Loan còn nhỏ tuổi nhưng rất thông minh lanh lợi.
Nàng mơ hồ nghe ra được chút gì đó, nhanh chóng rút tay lại rồi nhào về phía Phong Thiệu, ánh mắt chớp chớp: “Khi nào sư tôn mới trở về chơi với A Loan?”
Phong Thiệu cúi người ôm lấy tiểu cô nương, cọ cọ lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của nàng mà dỗ dành:
“Sẽ nhanh thôi, đến lúc ấy ta sẽ mang thật nhiều bánh quy xốp về cho A Loan, có được không?”
Hà Loan nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó bĩu môi: “A Loan không cần bánh quy xốp.
Sư tôn ở lại với A Loan có được không?”
Phong Thiệu khẽ búng lên chóp mũi của nàng, cười nói: “Vi sư cảm động quá, hiện giờ ta đã quan trọng hơn bánh quy xốp của con rồi ha?”
Hà Loan vô cùng nghiêm túc, gật đầu thật mạnh.
“A Loan ngoan, cuối cùng cũng không uổng công vi sư thương con như vậy!” Phong Thiệu cực kì vui vẻ, không kìm được khẽ hôn lên trán nàng, khiến cho Phương Trường Tín và La Thắng phải cùng liếc mắt nhìn.
Nhất là Phương Trường Tín, cậu ta không chịu được phải quay đầu đi chỗ khác.
Sau mấy ngày, rốt cuộc các vị sư huynh của Phong Thiệu cũng phải buông bỏ việc tìm kiếm người có thân thể thánh thú.
Bọn họ suy nghĩ một cách lạc quan rằng biết đâu trong mười năm tiếp theo sẽ có người như vậy xuất hiện.
Đám trẻ của bộ tộc Lữ thị có tư chất thượng giai, sau khi thu nhận hơn mười người thì việc này cũng bị bỏ qua.
Đoàn người Phong Thiệu dưới sự đưa tiễn của Lữ Xuân Thu, cuối cùng đã rời khỏi phúc địa Lữ gia.
Xong thế gia cuối cùng, nhiệm vụ hơn một năm ròng rã rốt cuộc đã hoàn thành viên mãn.
Phong Thiệu đặt túi gấm có chứa tàn quyển của Sơn Hà Xã Tắc Đồ vào trong tay Triệu Bác rồi nói: “Thứ này rất có giá trị, nên để cho Côn Luân ta sử dụng.
Nếu hiện giờ đệ mang nó bên người thì e là sẽ gây thêm phiền toái.
Vậy đành nhờ sư huynh đưa giúp cho chưởng môn sư tôn.”
Mặc dù tàn quyển này khiến toàn bộ tu giả của Cửu Châu đều thèm đến nhỏ dãi nhưng Phong Thiệu vẫn rất yên tâm với các vị sư huynh đệ của mình.
Trong nguyên tác, bọn họ đều có lòng trung thành tuyệt đối với Côn Luân, lấy việc bảo vệ Côn Luân lớn mạnh trở thành nhiệm vụ của mình.
Trên thực tế, khí độ đại tông của Côn Luân khiến phần lớn đệ tử của Côn Luân đều lấy đó làm vinh dự, đoàn kết một lòng.
Thanh Thành tôn giả trở thành phản đồ là một ngoại lệ cực kỳ hiếm thấy.
Triệu Bác cất tàn quyển, sau đó không quên dặn dò y vài câu về chuyện tu hành:
“Tuy sư đệ có tư chất tốt, nhưng nhập thế du ngoạn vẫn phải quan tâm đến chuyện tu hành.” Trương Thiên Bách đưa cho y một hồ lô linh nhưỡng, mỉm cười nói: “Đệ muốn đi nơi nào? Đợi sư huynh trở về tông môn bàn giao nhiệm vụ xong sẽ đi tìm đệ?”
Phong Thiệu cười cười, không nói gì.
Phương Trường Tín lại có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đến phút cuối cùng cũng chỉ nói một câu: “Sư huynh bảo trọng.”
Hà Loan xưa nay không hay khóc nhè nhưng lúc này thấy Phong Thiệu thật sự ôm mình đặt vào lòng La sư thúc thì cũng bắt đầu nóng nảy.
Trong trí nhớ có hạn của nàng, chỉ có sư tôn trước mắt mới là người đối xử tốt với nàng nhất.
Hà Loan kéo lấy đạo bào của Phong Thiệu, đôi mắt hồng hồng, liên tục gọi: “Sư tôn.”
Trẻ con nuôi lâu ngày cũng khó tránh nuôi ra vài phần tình cảm thật sự, Phong Thiệu cũng không nhẫn tâm, chỉ đành dỗ dành nàng.
May mà Hà Loan không ăn vạ, hai mắt đẫm lệ hơi bĩu môi, sau khi khóc một lúc liền buông lỏng tay ra rồi nói: “Sư tôn phải nhớ trở về nha, A Loan đợi sư tôn.”
Phong Thiệu cười gật đầu.
Sau khi nhìn Triệu Bác dẫn một đám người ngự kiếm bay đi, y mới xoay người trở về phúc địa của Lữ thị.
Có điều, tất nhiên y sẽ không đi vào bằng cửa chính cho dù có ngọc phù của Côn Luân trong tay.
Nơi y lẻn vào chính là huyết trì dùng để truyền tống, mười năm trước y cũng dùng nó để trốn khỏi phúc địa Lữ thị.
Lúc này Phong Thiệu muốn đi đến Huyết Trì nhưng chẳng hiểu sao lại càng lúc càng đi sâu vào bên trong phúc địa của Lữ thị.
Mấy ngày trước Phong Thiệu mới đặt cấm chế ở trận truyền tống nên từ lúc y đi vào, quả thật không gặp phải bất kỳ đệ tử nào của Lữ thị.
Y nhanh chóng xử lí ma khí, đi thẳng tới động phủ tạm thời của Tu Di.
Phong Thiệu đã Kết Đan nên phạm vi bao trùm của thần thức khá rộng.
Chỉ cần thần thức quét thấy có người đến gần là y có thể lập tức cảm nhận được để nhanh chóng ẩn nấp.
Nơi này cách phúc địa khá xa nên hầu như không cần lo lắng việc đụng phải người của Lữ thị có tu vi cao hơn y, bởi vậy cũng không sợ thần thức bị đối phương phát hiện.
Một đường thuận lợi, cho đến khi… Phong Thiệu phát hiện trước đám cỏ mọc um tùm bên ngoài động phủ là một con Bạch Hổ đang nằm sấp.
Ngay khi thần thức vừa quét đến, Phong Thiệu cứ tưởng chỉ là một con linh thú bình thường, thậm chí còn định làm một bữa ngon lành, đến khi tới gần mới phát hiện thì ra là một con hổ.
Lúc này y vẫn chưa nhận ra có điều gì không ổn, mãi tới khi ở khoảng cách có thể dùng mắt thường để nhìn thấy con hổ đó, y mới phát hiện: hóa ra đây là con Bạch Hổ xuất hiện vào buổi tối hôm trước!
Đừng hỏi y dùng cách nào để biết con Bạch Hổ này chính là con Bạch Hổ đó, bởi vì đã luyện hóa tinh nguyên của đối phương nên chắc chắn y sẽ không nhận nhầm mùi hương ấy!
Vả lại, rõ ràng con Bạch Hổ này cũng giống Phong Thiệu, vừa nhìn thấy bóng dáng thiếu niên ở xa xa, hai con mắt hổ to lớn đã lập tức phát sáng lấp lánh.
Nó nhanh chóng đứng thẳng dậy rồi bổ nhào về phía Phong Thiệu.
Phong Thiệu đen mặt, thấy con súc sinh kia sắp sửa sáp lại gần bèn lập tức rút kiếm chém một nhát, tạo ra một vòng lửa lia về phía móng vuốt sắc nhọn của Bạch Hổ.
Nó không thể tránh kịp nên đã bị lửa đốt cháy xém, đau đớn kêu lên một tiếng rồi lăn lộn tại chỗ.
Mặc dù không bị thương nặng nhưng lớp lông trắng ở chân trước đã bị đốt đen thui.
Phong Thiệu không thèm để ý đến nó mà đi thẳng về phía động phủ, thế nhưng Bạch Hổ lại không chịu bỏ qua.
Nhìn thấy đối phương lướt qua mình mà chẳng hề có ý định dừng lại, nó lập tức lắc người đứng lên, chặn trước Phong Thiệu, cái đầu to lớn cứ dụi dụi lên eo của đối phương.
“Mi quấn đến phát nghiện rồi?” Phong Thiệu buồn cười, cũng nhìn ra được con súc sinh này không hề có ác ý.
Nhớ lại khung cảnh đêm hôm đó khiến y đoán được có lẽ con linh thú này có thể nghe hiểu tiếng người, nhân tiện nói: “Mi quấn lấy ta làm gì?”
Bạch Hổ không thể nói, nó giật giật lỗ tai lông xù, hai mắt màu vàng lấp lánh cứ cọ qua cọ lại trên người Phong Thiệu.
Nó thấy đối phương vẫn chưa hiểu ra bèn vươn một chân trước, sau đó nhẹ nhàng hất về phía hạ thân của Phong Thiệu.
Phong Thiệu bị đụng đến nỗi phải lùi về phía sau hai bước, vuốt thú sắc bén rạch thẳng một đường lên pháp bào của y khiến y chợt cảm thấy hạ thân lạnh lẽo.
Cúi đầu nhìn xuống, chỗ đó chỉ còn lại nửa mảnh tiết khố.
Sắc mặt Phong Thiệu xanh lè, lúc đang định nổi điên thì con Bạch Hổ kia lại thè lưỡi ra.
Lúc này Phong Thiệu sao có thể không hiểu nữa! Y lập tức vung Xích Viêm kiếm chém về phía đầu lưỡi hồng nhạt kia.
Lưỡi của Bạch Hổ cực kỳ linh hoạt, nó nhanh chóng rụt lại tựa như đuôi rắn.
Thấy mặt đất bị kiếm ý chém ra một cái hố sâu, nó nhìn về phía thiếu niên nhẫn tâm kia với vẻ tủi thân.
Phong Thiệu lại chẳng thèm nhìn nó.
Từ trước đến giờ y luôn là người tốt tính, tuân theo nguyên tắc hòa khí sinh tài, người không chọc ta ta không đánh người.
Đến nơi này đã mười năm, cho dù thảm đến cỡ nào cũng không khiến y cảm thấy tức giận như bây giờ, vậy mà hết lần này tới lần khác, kẻ chọc giận y lại chỉ là một con súc sinh.
Thật ra nếu y muốn thì chỉ cần một kiếm là có thể giải quyết được vấn đề, nhưng y lại không ra tay được.
Trong lòng đành phải tự an ủi, so đo với loại súc sinh linh trí còn chưa phát triển hoàn toàn này quả thật là đang tự hạ thấp bản thân, cho nên cuối cùng cũng không để ý đến con Bạch Hổ này nữa.
Phong Thiệu định thay một bộ pháp bào khác nhưng nhận ra mình đã đi đến Huyết Trì rồi nên cũng không muốn mất công nữa, vì vậy chỉ coi như không nhìn thấy con súc sinh kia, y gỡ miếng ngọc Vô Danh trên ngực xuống rồi ngâm tụng ma chú, vẽ ra phù văn.
Ngay lúc sương đen tan hết, khi y chuẩn bị nhảy xuống Huyết Trì thì bỗng nhiên nghe thấy trên mặt đất truyền đến một tiếng vang.
“Mi…” Phong Thiệu chẳng biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với con súc sinh này nữa.
Y rất muốn cho con súc sinh này hai chưởng, nhưng khi thấy nó bị Huyết Trì làm cho đau đớn đến độ lăn lộn trên mặt đất lầy lội trong động phủ thì rốt cuộc vẫn thu bàn tay đang định bấm pháp quyết lại.
“Còn nói là linh thú, ta thấy hổ bình thường cũng chẳng có con nào ngu ngốc như mi, ngay cả sào huyệt của Ma tu cũng dám nhảy vào.” Phong Thiệu miệng thì mắng vậy nhưng chẳng biết xuất phát từ tâm lý gì, y vẫn lấy từ trong túi gấm ra một lọ dưỡng thân đan trung phẩm, sau đó đi qua nắm lấy đầu Bạch Hổ rồi nhét thuốc vào trong miệng nó.
Bạch Hổ nức nở một tiếng mà nuốt vào, con ngươi màu vàng nhìn chằm chằm Phong Thiệu, nó hết rên rỉ rồi lại cọ cọ lên người y, đầu lưỡi dài liếm lên bộ pháp bào đã rách tung tóe của Phong Thiệu.
Thấy y chẳng thèm để ý đến mình, nó liền nghoẹo cái đầu lớn, nằm ngửa lăn ra đất mà phơi phần bụng đầy lông mượt như nhung của mình ra.
Có điều giờ phút này nơi ấy đã chẳng còn trắng muốt như trước nữa.
Bị huyết trì ăn mòn khiến phần lông phía trên bị cháy xém một mảng, có thể nói là khó coi mười phần.
Vậy mà Bạch Hổ cứ phơi hàng như vậy, thậm chí còn mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào đối phương.
Phong Thiệu nhịn cười.
Tuy hiện giờ con súc sinh này chưa thể nói chuyện nhưng ngôn ngữ cơ thể lại cực kỳ phong phú, còn biết cách giả bộ đáng thương.
Đáng tiếc y không phải La Thắng, y không biết chữa thương.
May mà con súc sinh này chỉ bị thương phần da lông, nhìn qua không thấy có gì đáng ngại.
Ngẫm đi ngẫm lại, động phủ này là tác phẩm của Tu Di lão tổ để lại, ma khí rất nồng đậm, chẳng lẽ con Bạch Hổ này là linh thú nhưng không lại hề cảm thấy có gì đó không ổn hay sao?
Phong Thiệu nhìn kỹ Bạch Hổ một lần nữa, phát hiện ngoại trừ ánh mắt của nó hơi đáng thương thì đúng là chẳng có gì bất ổn… Hơn nữa lỗ mũi của nó còn hơi run run, sau khi y nhìn kỹ lại liền thấy ma khí xung quanh tựa như hóa thành một luồng sương đen, không ngừng chui vào trong lỗ mũi của Bạch Hổ!
Sau đó súc sinh này liền lộ ra biểu cảm thỏa mãn, rõ ràng là nó đang hấp thu ma khí!
Trong lòng Phong Thiệu cả kinh.
Trước giờ y chưa từng nghe nói linh thú có thể trực tiếp hấp thụ ma khí như vậy!
Trong lúc Phong Thiệu đang nhìn đến ngây người, điều khiến y giật mình hơn còn ở phía sau.
Chẳng biết Bạch Hổ đã hút bao nhiêu ma khí, phần bụng bị Huyết Trì ăn mòn đến cháy xém của nó lại đang chậm rãi hồi phục…