Trác Hạo ngồi không trong tiệm chán chê, quay sang sai Tiểu Vũ ở tiệm đồ khô bên cạnh: “Mày trông tiệm giúp anh tí, anh xuống kia hớt tóc. Nếu ông chủ siêu thị đến tìm thì mày bảo người ta đợi anh.”
Tâm trạng anh vui vẻ một cách khó hiểu, vừa nhẩn nha qua tiệm La Vân vừa ngân nga mấy câu hát.
Tiệm hớt tóc của La Vân không bao lớn, có tấm vải đen ngăn cách thành hai không gian riêng, bên ngoài ngoài gội đầu hớt tóc bên trong mát xa.
Tiệm vắng teo. Trác Hạo đảo mắt nhìn quanh cũng không thấy bóng La Vân đâu, gió thổi tung tấm rèm che, anh lờ mờ nhìn thấy bên trong có người, đang định lên tiếng thì giọng La Vân vang lên.
“Buông ra…” Giọng La Vân rất nhỏ, ở nơi ồn ã này trừ tiếng động vang trời dậy đất ra sẽ chẳng có ai để ý động tĩnh trong nhà người khác.
“La Vân, anh cho em tiền cơ mà.” Giọng người đàn ông nọ hơi quen tai. Không dằn lòng nổi, anh bước lại gần, suýt nữa hất tung rèm che lên.
Thấy La Vân không quá thoải mái, Trác Hạo định đi về. Đây đâu phải chuyện vớ vẩn bình thường, dù sao anh cũng chẳng đoán được La Vân nghĩ gì, tự nhiên xông vào đàn bà phụ nữ như La Vân sẽ khó xử.
Hai bên giằng co đụng vào đồ đạc, La Vân nức nở xin tha: “Tôi cầu xin anh, đừng…”
Trác Hạo cực kỳ ngứa thể loại này, mua bán cũng được đi. Nhưng phải cô tình tôi nguyện, người ta đã không muốn nà còn trơ cái bản mặt dày như mặt đường ra ép uổng thì còn ra cái thể thống gì.
Anh vào trong, hai người đang tranh chấp không chú ý có người đến gần.
Anh sợ kéo thêm nhiều người, chui thẳng vô rèm, nhìn thấy bóng lưng một gã đàn ông to béo. Trác Hạo giữ lấy tay người nọ, một tay ấn đầu dí xuống, nhìn rõ bên mặt mới phát hiện ra là Bang Tử, bảo sao nghe giọng cứ thấy quen quen.
“*** m…” Bang Tử bị giữ chặt trên giường mát xa, chỉ có thể liếc mắt nhìn người đằng sau. Bang Tử thấy Trác Hạo, chợt khựng lại: “Sao lại là mày?”
Trác Hạo không to bằng Bang Tử nhưng sức không hề kém hơn, nhấc chân áp Bang Tử ra sau, cúi người gằn giọng: “Tao cũng muốn hỏi, thế đéo nào lại là mày nữa? Trộm sắt không được nên bây giờ đi hiếp đáp phụ nữ?”
La Vân trốn sau lưng Trác Hạo, luống cuống mặc lại quần áo cho tử tế, cột gọn đầu tóc lại. Người phụ nữ vừa khốn đốn khổ sở thoắt cái đã dẹp cảm xúc sang một bên, lúc nói chuyện với Trác Hạo còn mỉm cười, chẳng qua đôi mắt còn hoe đỏ: “Cảm ơn anh Hạo…”
“Ai hiếp con đàn bà đó, tao trả tiền đàng hoàng. Mày là tình nhân hay cái thá… A!”
Bang Tử nói được phân nửa, Trác Hạo đã vặn cổ tay gã xuống một độ cong khó tin, gã chỉ còn biết gân cổ gào lên.
La Vân lau mặt, sợ Trác Hạo bẻ Bang Tử ra chuyện gì, gã vất vưởng ra đó không chừng còn vạ phải Trác Hạo: “Anh Hạo, bỏ đi… em không sao…”
Mắt Trác Hạo sâu không thấy đáy, kinh ngạc nhìn La Vân một lúc rồi khẽ thở dài, buông Bang Tử ra.
Bang Tử lập tức nhảy cỡn lên, trông như con nhím trong cơn sợ hãi. Gã giật lùi lại mấy bước, đạp phải rèm cũng chưa chịu dừng lại, giẫm mạnh lên dây treo rèm cho người đang qua lại bên ngoài thấy. Gã chỉ vào mặt Trác Hạo: “Mày coi chừng tao.”
Đoạn gã chạy nhanh đi, đụng người đi đường còn sấn sổ chửi bới.
Trong tiệm hớt tóc chỉ còn hai người, La Vân luống cuống dọn đống bừa bãi trên giường mát xa. Trác Hạo không muốn để tâm chuyện này thêm, La Vân lại đột ngột hỏi: “Sao anh Hạo ghé chỗ em?”
Trác Hạo xoa xoa đầu, bây giờ anh mà đi sẽ chỉ khiến La Vân thêm khó chịu: “Cắt tóc, tiện cạo râu luôn.”
La Vân vội rửa mặt, nói với anh: “Vậy anh ngồi đi.”
Hai người không nói chuyện vừa rồi nữa, Trác Hạo dặn: “Đừng cắt ngắn quá, không muốn cạo trọc.”
Chuyện vừa rồi khiến tâm trạng ai nấy đều xấu đi, La Vân vẫn chưa tỉnh táo, cô chỉ nghe được phân nửa lời Trác Hạo nói, không muốn cạo trọc.
Nấu nướng xong xuôi, Lục Vũ Thanh xách hộp cơm xuống lầu đã thấy mặt Trác Hạo sạch sẽ, phần tóc ngắn cũn dán sát vào đầu, nhìn xa trông như một quả trứng mọc đầy lông, đã thế còn là trứng lông mặt thúi.
Hồi còn để râu đường nét gương mặt Trác Hạo vô cùng sắc bén ác liệt, cạo râu rồi lại thấy có phần “mi thanh mục tú*” một cách khó hiểu. Sống mũi anh cao ngất, chân mày cũng được cạo tỉa lại, không vênh váo hung hãn như trước. May mà anh sở hữu gương mặt đó, chứ không nếu nhìn quả đầu thôi lại chẳng khác gì dân tội phạm cải tạo lao động.
*Lông mày dài nhỏ, mắt đẹp, chỉ diện mạo đẹp đẽ.
“Anh Hạo…” Lục Vũ Thánh hé môi, biểu cảm hơi thiếu khống chế. Cười sỗ sàng quá sẽ bị Trác Hạo mắng mất, nhưng nín cười thì Trác Hạo sẽ càng giận hơn, “Anh…”
Trác Hạo trợn mắt nhìn y một cái, không thèm nể mặt cả bữa cơm tối, giận đùng đùng lao thẳng vào tiệm.
Cao da chó Lục Vũ Thanh xách hộp cơm theo sau lưng Trác Hạo. Anh vừa quay đầu hai người suýt nữa thì đụng nhau.
“Cười cái gì?” Trác Hạo chỉ vào mũi Lục Vũ Thanh, “Mẹ nó cậu mà cười nữa thì cút ra ngoài.”
Lục Vũ Thanh mím môi lắc lắc đầu, quơ quơ hộp cơm ra trước mặt anh.
Trác Hạo tức no luôn rồi: “Không ăn, phắn đi.”
Lục Vũ Thanh không phải dạng nói nhẹ sẽ chịu buông tha, huống chi y còn biết thừa Trác Hạo đang nói lẫy. Y không nói năng gì với anh nữa, đi thẳng vào tủ chén múc đồ ăn trong hộp giữ ấm ra.
Nhìn cái điệu bộ quen thói không coi mình là người ngoài của Lục Vũ Thanh, Trác Hạo đâm cáu: “Này! Cậu nghe…”
“Anh ăn không?” Lục Vũ Thanh nhanh tay lẹ chân ngắt lời Trác Hạo.
Sườn heo hầm ngó sen bốc hơi nóng nghi ngút. Họng Trác Hạo cứng như đổ keo, anh đưa mắt nhìn mấy món khác trên bàn. Từng ấy thời gian làm sao Lục Vũ Thanh nấu ra được mấy món công phu đó được.
Không trả lời nghĩa là nhượng bộ, Lục Vũ Thanh cẩn thận dọn bát đũa, múc canh cá cho mèo mẹ xong xuôi hết rồi mới ngồi vào bàn: “Anh Hạo, mình ăn cơm thôi.”
Trác Hạo thường ngày khí phách có người nấu cơm cho là không nói nên lời, bất đắc dĩ kéo ghế ngồi xuống đối diện Lục Vũ Thanh.
Khỏi nói, thơm cực kỳ.
Mèo mẹ không đi hoang nữa, phụ nữ có con cái biết tu tâm dưỡng tính. Nó coi Trác Hạo là nhà mình, thích nhất là nằm dài trên tủ kiếng, mèo con nhỏ xíu meo meo đòi bú sữa nó mới chịu xuống.
Tiệm chất đống đồ đạc, Trác Hạo lo mèo con chui nhủi trong ngóc ngách sẽ bị lũ chuột bắt nạt.
Tối hôm đó, anh đóng cửa đi ngủ như bình thường. Lúc kéo rèm siêu thị cạnh nhà đã dẹp từ trước, hình như anh nghe Lục Vũ Thanh nói tối nay siêu thị nhập hàng nên phải làm muộn hơn mọi ngày.
Kéo cửa rồi, anh cầm quần lót vào nhà tắm, Tam Phục Thiên* vừa ẩm nực lại oi nồng, hơi nóng của nước bốc lên làm người anh dính nhớp nhúa. Trác Hạo cầm cục xà bông chà lên người.
*Tam Phục Thiên là những ngày nóng nhất trong một năm. Tam Phục bao gồm Sơ Phục, Trung Phục và Mạt Phục. Ngày Tam Phục thường rơi vào giữa tháng 7 hoặc cuối tháng 8 Dương lịch hàng năm.
Chà được một nửa, có ai đó đập rầm rầm vào cửa cuốn, hai con mèo cũng sợ giật bắn. Trác Hạo thò đầu ra ngoài: “Ai vậy!”
“Mua bóng đèn.”
Nghe giọng quen tai mà Trác Hạo không nhớ nổi là ai, hàng xóm láng giềng đi tới đi lui gặp nhau nghe giọng ai cũng thấy quen.
Trác Hạo nói: “Đợi mai không được hả? Giờ đã mấy giờ rồi?”
“Ban đêm tối om, nhà có ông già muốn thức đêm không có đèn sao được, giúp tí chuyện đi.”
Giọng người ngoài kia rất gấp gáp, Trác Hạo cũng sốt ruột, thôi bán cho rồi. Anh lên tiếng: “Chờ chút!”
Dứt lời, anh bật vòi hoa sen tắm sạch xà bông, cầm khăn bông lau qua loa, mặc cái quần cộc cuống cuồng ra mở cửa.
Cửa cuốn chậm rãi kéo lên, đập vào mắt là một đôi dép.
Siêu thị phải kiểm kê mỗi tháng ít nhất một lần, Lục Vũ Thanh và nhân viên chia nhau kiểm kho, trong ngày có camera nhưng vẫn có người chôm chỉa được. Hàng hóa sau kho bị chuột gặm cũng phải soát lại cẩn thận.
Tiếng đập cuốn rất to, lần đầu Lục Vũ Thanh nghe được tiếng Trác Hạo đóng cửa, nhưng lần sau y vừa lúc đứng ngay kia, người đập cửa từ bên ngoài.
Cách mấy tấm kính thủy tinh âm thanh bị cản đi nhiều, Lục Vũ Thanh không nghe rõ người ngoài kia đang nói gì.
“Ông chủ, chỗ cuối này rõ ràng rồi ạ, thiếu cái này.”
Lục Vũ Thanh cầm hóa đơn rồi nhìn đồng hồ: “Trễ rồi, mọi người về trước đi.”
Nhân viên siêu thị toàn là nữ, về nhà muộn quá không an toàn. Nghe Lục Vũ Thanh nói vậy, các cô thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ vỗ tay: “Ông chủ, vậy tụi em đi trước.”
Lục Vũ Thanh “ừ” một tiếng, nhét hóa đơn vào phòng làm việc. Cửa siêu thị mở ra, y vừa định ra ngoài thì tiếng la thất thanh của cô gái xé toạc bầu trời: “Áaa!”
Ngay sau đó có tiếng đập mạnh vào cửa cuốn, kèm theo là tiếng mèo kêu không bỏ nổi vào tai.
Lục Vũ Thanh sững sờ, chạy nhanh ra ngoài. Nhân viên siêu thị đứng đờ ra ngoài cửa, run rẩy chỉ sang bên kia.
Trước cửa tiệm kim khí, Trác Hạo ngã xuống đất, bên cạnh có cây gậy đang lăn ra.
Lục Vũ Thanh lao tới bên cạnh Trác Hạo: “Anh Hạo!”
Trác Hạo không trả lời y.
Bàn tay đỡ lấy đầu Trác Hạo ướt nhẹp, Lục Vũ Thanh nhìn xuống, máu.
Mấy cô gái bị dọa đến biến sắc, rối rít cứng người.
“Gọi 120.” Lục Vũ Thanh nói mà không ai phản ứng, lần thứ hai y phải gào lên: “Gọi 120!”
Một trong số các cô tá hỏa chạy vào siêu thị.
Lục Vũ Thanh nghĩ, cảm thấy có gì đó không đúng. Ngay dưới con dốc này là bệnh viện, y nói: “Gọi cho cảnh sát, đừng gọi 120 nữa. Vừa rồi có thấy người không?”
Mấy cô gái gật đầu, ít khi thấy người đổ máu nên nói chuyện cũng cứng ngắc chậm chạp: “Mới vừa rồi… hình như là… Bang Tử… cầm cây gậy đập vào đầu ông chủ Trác hai cái… ông chủ Trác ngã xuống…”
Vừa nghe thấy tên Bang Tử, Lục Vũ Thanh xoắn cả mề lại, tấn công trả thù?
Y không rảnh lề mề do dự, nâng Trác Hạo dậy, đưa người vào xe rồi dặn dò: “Lát nữa cảnh sát đến cứ cho họ xem camera, tôi đưa anh ấy vào viện trước.”
Cửa tiệm kim khí vẫn mở toang, Lục Vũ Thanh xuống xe định đóng lại. Chìa khóa vẫn treo phía trên, mèo mẹ mèo con chen nhau một góc, tiếng kêu có phần ủ rũ.
“Mấy đứa đừng chạy lung tung.” Trác Hạo nói rồi kéo cửa xuống, khóa kỹ rồi lái xe đến bệnh viện.