Lục Vũ Thanh bị gào vào mặt sững người, vô tội chớp chớp mắt. Trác Hạo tỉnh nửa ngày trời rồi bây giờ mới phát hiện ra mình bị cạo trọc à?
“Em cứ tưởng anh biết rồi chứ.” Lục Vũ Thanh chỉ vào chỗ vết thương.
Mặt Trác Hạo như vặn xoắn lại một chỗ với nhau: “Biết cái củ loằn gì mà biết, cả ngày cả đêm trừ đi vệ sinh tôi có ra khỏi giường lúc đếch nào đâu. Biết thế quái nào được!”
Đầu anh còn đau, lại bọc thêm một lớp vải nên đâu để ý mình đã trọc đầu từ khi nào.
Hồi bữa La Vân cắt cho Trác Hạo quả đầu ngắn như thế anh đã sầu đời lắm rồi, gần đây còn lười cả việc soi gương, lòng tự nhủ vài ngày nữa mọc dài ra cũng đỡ. Hay thật, bây giờ thì trụi lủi như cái gáo nước luôn.
Lục Vũ Thanh sợ anh kích động thái quá động đến vết thương, dịu giọng giải thích: “Thế cũng không cạo mỗi một chỗ được, còn khó coi hơn.”
“Giờ đẹp đến mức đẹo biết dúi đầu vào đâu!” Trước thì giống thằng cải tạo lao động, nay thì hệt hòa thượng xuất gia. Trác Hạo rống xong há miệng thở hồng hộc không ra hơi, đã hụt hơi đến mức này rồi? Mới xả một nửa đã đứt mất.
Cứ tưởng Trác Hạo thô bỉ sơ sài, nào ngờ còn quan tâm chuyện đầu tóc như vậy. Lục Vũ Thanh buồn cười mà không dám cười: “Để em lau mặt cho anh.”
Dù có cố kìm đến mức nào, giọng y nghe vẫn run run rõ ràng.
Trác Hạo đen mặt: “Mẹ nó cậu buồn cười chứ gì?”
“Em không có.” Lục Vũ Thanh vội vàng chối, sau đó lại trấn an: “Mấy bữa là mọc lại rồi mà, hơn nữa anh để trọc cũng có xấu đâu. Lúc khâu em có nhìn rồi, thật.”
Dỗ con nít hay gì? Còn thật với chả giả. Trác Hạo nổi cáu, dạo gần đây anh không làm gì được Lục Vũ Thanh, các cơn giận đến nhanh mà đi còn nhanh hơn gấp bội.
Đang là mùa hè, bệnh nhân không quá đông, đa số đều đã xuất viện nếu tình hình không nghiêm trọng, mà nghiêm trọng thì đã chuyển lên thành phố chứ ở đây làm gì. Phòng bên cạnh chỉ có mấy ông bà già, chỗ Trác Hạo đìu hiu quạnh quẽ bao nhiêu.
Ngủ ở phòng bệnh tạm cũng được, Trác Hạo trước đi đặt lưng xuống phải làm một chuyến đến nhà vệ sinh. Anh vừa tỉnh lại mới dây, mặc dù tay phải không động đậy được nhưng tay trái vẫn khá nghe lời, có thể lần xuống đất từ từ đi.
Tay trái vẫn đang truyền nước biển, Lục Vũ Thanh giơ bình lên cho anh, hai người đến nhà vệ sinh phía cuối hành lang.
Bóng đèn sợi tóc trong này lâu lắm rồi không thay, bên ngoài bụi bặm, mạng nhện giăng khắp các góc tường.
Lục Vũ Thanh nhẹ giọng nhắc nhở: “Anh chậm thôi.”
Thật sự mà nói, vết thương trên người Trác Hạo vẫn hơi âm ỉ đau, nhất là trên đầu, chỗ khâu nóng ran lên nhưng cách lớp vải băng không chạm vào được.
Ấy thế, trong không gian tĩnh mịch mờ tối này, anh nghe được giọng nói Lục Vũ Thanh, bị y nhìn chằm chằm thằng nhỏ như vậy tâm trí cũng hơi bất ổn.
Anh bước qua bậc vào nhà vệ sinh, đưa tay kéo quần xuống. Năm ngón tay trái cứng đơ do truyền dịch, xương khớp như cái máy hư hỏng lâu ngày không tra dầu, cong xuống mà không cách nào di chuyển được.
“Để em.” Đến chuyện đi vệ sinh mà còn phải Lục Vũ Thanh ra tay, Trác Hạo cắn răng không cười phá lên.
Y làm gì cũng từ tốn nhẹ nhàng, kéo quần Trác Hạo xuống còn lịch sự, quần lót căng chặt siết phần dưới của anh đôi chút, không đau nhưng cảm xúc của cái chạm cực kỳ rõ nét.
Đúng là kinh khủng, nếu anh không biết Lục Vũ Thanh thích đàn ông, vậy hai người cũng đâu lúng túng như vậy.
Trác Hạo muốn thả lòng bầu không khí căng thẳng, mà vừa mở miệng đã làm nó nóng bừng hơn cả trước: “Không cần cậu đỡ giùm đâu, tôi tự làm.”
Buổi dẫn Trác Hạo đi vệ sinh hôm nay nhìn đã nhìn rồi, sờ cũng sờ rồi, Lục Vũ Thanh chẳng thấy ngại ngần gì mà chỉ sợ anh phản cảm. Không hiểu là anh thoải mái rộng lượng hay làm bộ làm tịch, mà còn thành thạo hơn cả y.
Trở về phòng bệnh, ban ngày anh có ngủ bao nhiều tối đến cứ vừa đặt đầu xuống là ngủ. Nhưng Lục Vũ Thanh không ngủ được, y còn phải chờ anh truyền nước biển xong.
Lục Vũ Thanh nằm nghiêng, không biết ánh mắt hắn hướng cụ thể vào đâu. Nhưng kiểu gì Trác Hạo cứ cảm thấy cái nhìn đó đóng chặt trên người anh, rồi sao người ta ngủ được.
“Chậc…”
Lục Vũ Thanh như cái ra đa, Trác Hạo vừa có động tĩnh y đã lập tức ngóc đầu lên: “Anh Hạo, không ngủ được à? Có phải khó chịu ở đâu không?”
“Mẹ, cậu nhìn chằm chằm như theo dõi có cái quả rắm mà ngủ được.”
Mượn ánh đèn ngoài kia, Trác Hạo thấy được rất rõ vẻ mặt mệt mỏi của Lục Vũ Thanh. Anh còn phải cảm ơn Lục Vũ Thanh, nếu không có y ở đây anh lại chẳng thảm thương hơn cả ông cụ neo đơn nằm phòng kế bên.
“Cảm ơn…” Đầu Trác Hạo bị thương không nằm nghiêng ngủ được, vậy nên Lục Vũ Thanh cũng chẳng thấy rõ biểu cảm của anh.
Chữ cảm ơn sôi muốn phỏng miệng, nói ra nghe nghe cứ giả đời kiểu cách. Trác Hạo chỉ thấy cả đầu lẫn cổ họng mình nóng ran.
“Nên vậy.” Lục Vũ Thanh nói ra rất thuận miệng.
“Cái gì nên vậy?” Trác Hạo đực ra, lờ mờ khó hiểu.
Lục Vũ Thanh luôn cho rằng chuyện Trác Hạo bị đánh tám mươi phần trăm nguyên nhân là do y. Bang Tử còn ghi nợ lần trước trộm cắp không thành.
Thấy Lục Vũ Thanh không nói gì, Trác Hạo nghĩ y khách sáo. Anh nghếch đầu, nói đại ra: “Nếu chỉ có mình tôi thì chẳng biết phải làm sao, không để cho y tá người ta dắt đi vệ sinh được.”
“Vậy người nhà anh đâu?” Lục Vũ Thanh thuận miệng hỏi tiếp lời, không có ý làm Trác Hạo khó chịu.
Nhưng trong vài giây Trác Hạo khựng lại ấy, y nhận ra mình nói bậy rồi.
“Ừ…” Anh kéo thật dài, “Ba mẹ tôi chết lâu rồi.”
Tóm lại là một câu chuyện dài dòng về một thằng nhóc không cha không mẹ. Cha Trác Hạo được nhà bà nội nhận nuôi, bà nội có con ruột cũng chính là chú anh. Chú anh thất nghiệp, lúc trưởng thành không muốn ở nông thôn nên lên thành phố làm việc.
Ông nội hy vọng chú ra đời lăn lộn ra được cơ nghiệp, nhưng cũng cần người phụng dưỡng chăm sóc. Hai người có ý riêng nên đã giữ cha anh ở lại, cha anh cũng coi như mình báo hiếu thay em trai, cũng là đền đáp ơn nuôi dưỡng của ông bà nội.
Sau đó, cha mẹ Trác Hạo kết hôn được ít lâu thì có anh. Năm anh năm tuổi, gia đình cũng coi như khấm khá lắm, dù không cậy dựa vào chú lên thành phố sẽ gửi tiền về, nhưng ít nhất cũng cáng đáng được áo cơm cho ông bà.
Bất ngờ ập đến, cha mẹ Trác Hạo đi xe rơi khỏi vách núi, hai người mất. Trác Hạo theo bà nội nương tựa lẫn nhau, về sau nữa bà nội cũng qua đời, năm ấy anh mười lắm mười sáu tuổi còn chưa tốt nghiệp cấp hai đã đến Thâm Quyến bươn chải.
Làm công ăn lương dành dụm được ít tiền, anh mới vào huyện mở tiệm đến giờ. Anh như đứa mồ côi không qua lại với bà con thân thích nào, kể cả chú anh.
Trác Hạo nhìn đăm đăm trần nhà: “Cho nên là, cũng có còn người nhà đâu?”
Không có người nhà đồng nghĩa với việc không có đường lui, Trác Hạo quay đầu cũng chỉ về được chỗ đất dựng cái tiệm của anh kia là chốn về. Bây giờ thứ duy nhất anh có thể chờ đợi, cũng chỉ có một người sẽ ở bên mình cả đời.
Lục Vũ Thanh nuốt tiếng thở dài vào trong, quan hệ gia đình nhà y cũng không khá hơn Trác Hạo bao nhiêu.
Y đổi chủ để: “Anh định giải quyết Bang Tử thế nào? Bồi thường hay bóc lịch?”
Trác Hạo không phải dạng “tha được thì sẽ tha”, nhưng anh cũng không muốn hùng hổ hăm dọa ai.
“Bồi thường? Nhà đó còn không lo nổi tiền thuốc men.” Trác Hạo khó khăn quay đầu sang, “Có phải cậu ứng trước tiền nằm viện cho tôi không?”
“Ừ.”
Trác Hạo nhạt nhẽo đáp: “Về rồi tôi gửi tiền lại cho cậu.”
Lục Vũ Thanh phải đi lại giữa siêu thị, nhà, bệnh viện; một ngày vừa trông coi săn sóc Trác Hạo vừa phải chăm mèo và ghé siêu thị.
Trác Hạo ở bệnh viện cũng chẳng được yên thân, cha mẹ Bang Tử cứ đến tìm mãi, bây giờ có kinh nghiệm còn biết đưa ít đồ. Nhưng anh không nhận, vừa tiễn hai người đi xong đã đón một vị khách hiếm có.
“Trác Hạo, nghe nói con nằm viện nên chú mang em trai con đến thăm.”
Anh cười khan, không hiểu Trác Hữu Quốc chú anh tìm nghe được tin tức đâu ra.
Trác Hữu Quốc ngoài năm mươi tuổi, mấy năm rồi không có nghề ngỗng đàng hoàng. Ông lấy vợ muộn, đứa trẻ năm nay mới chừng mười mấy tuổi, mẹ nó đã bỏ theo người khác. Bây giờ ông sống nương nhờ trợ cấp của nhà nước, bài bạc lang bạt hết ngày này qua tháng nọ, không có tiền thì mượn họ hàng, không mượn được thì mua nợ mua thiếu. Năm ngoái, chẳng biết Trác Hữu nghe ai nói Trác Hạo mở tiệm, cứ liên tục gọi điện thoại đòi tiền, đây lại là lần gặp mặt đầu tiên sau chừng đó năm.
Dù Trác Hữu Quốc là gã đàn ông cặn bã nhưng thằng bé còn quá nhỏ, lại là cháu ruột của bà nội, Trác Hạo vẫn rất thương đứa em trai chưa từng gặp mặt này.
Em trai nhỏ hơn Trác Hạo nhiều, đây là lần đầu tiên hai anh em gặp nhau, cậu bé cũng sẵn tính ngại ngùng, mặt mày Trác Hạo thì hổ báo thiếu thân thiện, cậu bé gọi nhỏ xíu: “Anh.”
Trác Hữu Quốc đã năm mươi tuổi còn không biết cách xử sự, quát trên đầu con trai: “Mở cái mồm to ra, mày chưa ăn cơm à?”
Như diễn trò hề vậy, Trác Hạo thấy mà phiền: “Được rồi, tôi không có tiền, đến cái rắm cũng không có mà đưa chú.”
Nụ cười lấp đầy gương mặt Trác Hữu Quốc, ông không tin Trác Hạo không có tiền, có một cái tiệm, dẫu gì lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa*.
*Chỉ người tài sa cơ lỡ vận vẫn hơn kẻ tầm thường.
“Nói gì chuyện tiền bạc chứ, con là cháu chú, chú tới thăm con là phải lắm. Con lại đụng tiền bạc vào dễ mích lòng nhau quá.”
Lục Vũ Thanh từ siêu thị về nghe trong phòng Trác Hạo có giọng người lạ, y cứ nghĩ cha mẹ Bang Tử tới nữa. Vài phòng bệnh mới thấy là một người đàn ông và một đứa trẻ.
“Ô kìa, ai đây?” Trác Hữu Quốc đánh đòn phủ đầu, trắng trợn săm soi Lục Vũ Thanh.
Trác Hạo không để ý đến ông ta, vẫy vẫy tay với Lục Vũ Thanh: “Hôm nay ăn gì vậy?”
Anh ăn cháo trắng cả tuần trời mà không dám oán thán câu nào, mở nắp hộp giữ ấm ra, không phải cháo mà là xương hầm.
Lục Vũ Thanh tay xách hộp cơm, nếu y không ăn mặc tươm tất Trác Hữu Quốc còn tưởng Trác Hạo mời hộ lý.
Thấy Trác Hạo không giới thiệu, Trác Hữu Quốc tự biên tự diễn: “Chú còn tưởng thằng nhóc Khâu Hà kia đi với con chứ, không phải nó theo con đến Thâm Quyến à? Không quay lại?”
Nghe đến cái tên “Khâu Hà”, lúc này Trác Hạo mới nhìn thẳng mặt Trác Hữu Quốc, ông ta bắt đầu đụng đến chuyện không nên nhắc.
Con người Trác Hữu Quốc đúng là không biết xem mặt ai: “Thành phố lớn khác quá mà, thằng nhóc Khâu Hà chắc nhìn lóa con mắt rồi chứ gì.”
Trác Hạo nhấc mi mắt không nói một lời, Trác Hữu Quốc nuốt nước bọt, ngượng ngùng ngậm miệng lại.
“Ăn gì chưa?” Trách sao được, hai người đến ngay giờ cơm của người ta mà, Trác Hạo đưa mắt nhìn cậu em trai bảo sao làm vậy.
Trác Hữu Quốc đẩy con trai, cậu bé bị nắm tới giật lui, gắng sức lắc đầu.
Lục Vũ Thanh chỉ mang phần ăn cho mình Trác Hạo, trên người anh không có đồng bạc nào, quay mặt nhìn y. Y hiểu ý, móc tiền trong túi ra.
Mấy tờ giấy xanh xanh đỏ đỏ có đủ, hai mắt Trác Hữu Quốc sáng trưng, ngờ đâu Trác Hạo lại cầm tờ hai mươi tệ nhét vào tay con trai ông ta: “Đi ăn cơm đi.”
“Đủ không vậy?” Trác Hữu Quốc không nhúc nhích.
Đầu Trác Hạo bắt đầu lên cơn đau, không thừa kiên nhẫn nữa: “Ăn được thì ăn, không ăn được thì cút.”
.