Giọng Lục Vũ Thanh căng thẳng, cũng không dám thở mạnh. Dù Trác Hạo có lôi y vào tiệm đi nữa y cũng không dám chắc phỏng đoán mập mờ vừa bén rễ trong lòng, không đủ vốn liếng để chắc chắn Trác Hạo đang nghĩ gì, y ngập ngừng: “Em… em gọi mà anh không trả lời…”
Lục Vũ Thanh không nói lời nào thì đã hay rồi, vừa nói đã làm Trác Hạo điên máu hơn.
“Con mẹ cậu có ý gì?” Trác Hạo biết rõ thằng nhóc này đang khích tướng mình, vậy mà anh vẫn phừng phừng lửa giận nhảy thẳng xuống bẫy: “Tổ sư nó cậu chiến tranh lạnh cho ai coi?”
Rõ ràng người giận dỗi chẳng phải Lục Vũ Thanh, Trác Hạo đẩy trách nhiệm mượt mà quá rồi.
Lục Vũ Thanh gục gặc đầu, không nhìn vào mắt Trác Hạo: “Em có ý gì anh còn chưa biết à? Anh không cho em táy máy tay chân với anh, em chỉ còn biết tránh xa anh một chút mà thôi, kẻo anh lại giận mất.”
Ngụy biện cái kiểu gì đây? Giọng Trác Hạo cao lên mấy quãng: “Mẹ kiếp ai là người nói giống như trước?”
“Nếu ở cạnh anh em không kiềm chế được mình. Anh không cho phép em có mấy suy nghĩ đó, cũng không để em hôn không để em sờ, em lại gần thì anh nổi giận, em cách xa anh cũng giận. Rốt cuộc anh muốn em làm sao mới phải?”
Trác Hạo ngượng đến độ tai đỏ bừng, thằng nhãi ranh Lục Vũ Thanh này sao không biết xấu hổ tới mức độ đó chứ.
Đó là bởi Trác Hạo là đối tượng Lục Vũ Thanh bỡn cợt lưu manh, còn nếu Trác Hạo là người động chạm hôn hôn, chắc da mặt anh cũng không dày kém Lục Vũ Thanh bao nhiêu đâu.
“Ý gì? Cậu uy hiếp tôi?” Trác Hạo nói, kích động xách Lục Vũ Thanh đập vào cửa cuốn.
“Em không có.” Lục Vũ Thanh bị đụng đau, càng nghĩ đến chuyện Trác Hạo để mình ăn Tết một mình lại càng giận: “Không phải anh để em ở nhà một mình à.”
Hình như nói kiểu gì Lục Vũ Thanh cũng là người có lý, Trác Hạo không thể để khí thế mình thua thiệt được.
“Cậu ấm ức quá nhỉ? Tôi nhìn cậu vừa cười nói với mấy cô bé kia không phải vui lắm à? Cả bà bác bên cạnh cậu cũng không tha.”
Lục Vũ Thanh nhìn Trác Hạo chăm chăm một hồi lâu, to gan nói toẹt suy nghĩ trong lòng ra: “Anh ghen?”
“Mẹ chứ ông còn uống nước tương* được!” Trác Hạo suýt nữa đã nhảy dựng lên trước mặt Lục Vũ Thanh như con mèo nhỏ bị đạp phải đuôi, “Bố tổ sư ông ghen làm gì? Bớt bớt mấy chữ chua chát gì đó hộ cái!”
*Ghen là ăn giấm.
Lục Vũ Thanh cảm thấy Trác Hạo thế này thú vị hết sức, thở hồng hộc mà không có biện pháp ghìm y lại. Y chỉ nhìn anh không nói gì.
Trác Hạo càng nói lại càng hăng, thậm chí còn lật nợ cũ lên: “Tôi thấy cậu cậu có vẻ thích mấy cô bé thật đấy, tuyển nhân viên siêu thị còn một hai phải là nữ, thế thì quay đầu tìm đàn bà phắt đi.”
Một khi đã giận rồi thì con người ta thường chẳng mấy khi để ý hậu quả, cái gì cũng chụp hết lên đầu người kia.
Trái lại Lục Vũ Thanh không hề giận dữ, chờ Trác Hạo quát xong bắt đầu thở hồng hộc, y mới chậm rãi mở miệng: “Anh không ghen mà còn quan tâm em nói chuyện với ai?”
“Vậy cậu cút mẹ đi, đây cũng lười quan tâm cậu.”
Lục Vũ Thanh làm gì có cửa nghe lời Trác Hạo như thế: “Anh kéo em vào đây còn đuổi em đi sao được?”
Ngay từ khoảnh khắc Trác Hạo mở cửa ấy, Lục Vũ Thanh đã biết anh nhượng bộ. Nếu y không thừa cơ xông lên đòi thần đòi tiên thì sẽ không tìm được dịp nào tốt hơn nữa.
Giỡn hớt Trác Hạo đôi câu xong, Lục Vũ Thanh cũng biết tiến biết lùi, phải giải quyết chuyện anh gấp gáp thôi.
“Em tuyển nhân viên nữ là vì nhân viên nữ có tính kiên nhẫn, tính cách hiền hòa, hơn nữa phải học cách xử dụng máy thu ngân điện tử nên nhất định phải là người biết chữ. Em mà tuyển nhân viên nam, lỡ đâu tuyển phải mấy người tính tình như anh thì phải làm sao đây? Tiệm của em có làm ăn được nữa không?”
Miệng Lục Vũ Thanh không ra được một câu khen nào, Trác Hạo thiếu tí nữa lại nổi quạu, tay trái lại bị y ghìm lấy.
“Hôm nay mấy cô ấy vây lại chỗ em là nhờ em viết câu đối Tết.” Lục Vũ Thanh giơ tay phải lên, “Em cũng viết cho anh nè.”
Tờ giấy viết từ ban sáng giằng co nãy giờ nhăn nhúm hết với nhau.
“Ai mướn cậu viết ba bốn cái trò này?” Trác Hạo hất tay Lục Vũ Thanh ra, giật lấy câu đối cẩn thận trải lên tủ kính, “Viết mấy cái đó còn không bằng vẽ cho ông bức tranh.”
Nhìn thấy tấm lưng Trác Hạo, Lục Vũ Thanh không chút nghĩ ngợi đã trờ tay tới ôm anh vào lòng, vùi mặt vào cổ anh nũng nịu: “Rõ ràng anh muốn em ở lại cơ mà, sao anh cứ phải thái độ thế chứ.”
“Chứ cậu muốn tôi thái độ kiểu mẹ gì?” Trác Hạo có muốn giãy cũng không ra, để kệ Lục Vũ Thanh ôm cho rồi.
Lục Vũ Thanh già mồm cãi láo: “Hồi trước anh rõ dịu dàng với em mà.”
Cái từ “dịu dàng” này dính lên người Trác Hạo không hợp lý một chút nào, nhưng nếu so sánh với thái độ bây giờ, trước đây đúng thật anh dịu dàng hơn nhiều.
Sao so sánh như thế được? Hồi đó Trác Hạo cứ nghĩ làm sao để đè được Lục Vũ Thanh, chứ không phải như bây giờ, suốt ngày phải canh me đề phòng thằng nhóc nọ táy máy tay chân với mình.
“Nếu trên giường cậu ngoan ngoãn được một tí, thái độ của tôi sẽ tự động khá hơn thôi.”
Lục Vũ Thanh giả bộ nghe không hiểu gì: “Em ngoan lắm mà.”
Trừ việc khăng khăng phải nằm trên Trác Hạo, mọi lúc khác Lục Vũ Thanh cũng ngoan ngoãn nghe lời anh chứ bộ?
Cút mẹ cậu đi, Trác Hạo nghĩ thầm trong đầu. Anh không muốn thừa nhận rằng mình đã thua trong tay Lục Vũ Thanh rồi.
So với vị trí, Lục Vũ Thanh quan tâm chuyện danh phận hơn cả. Y không thể ở bên Trác Hạo cách mập mờ như thế, ít nhất trong lòng anh cũng phải thừa nhận hai người đang yêu đương. Trong một mối quan hệ tình cảm lập trường của mỗi người rất khác nhau.
Lục Vũ Thanh len lén nhéo tay Trác Hạo một cái: “Hai đứa mình bên nhau rồi phải không anh? Làm người yêu em…”
Cái kiểu nói chuyện kiểu cách vô cớ này làm Trác Hạo muốn mắng Lục Vũ Thanh vài câu. Nhưng nghe y ngập ngừng do dự như thế, anh lại bất giác mềm lòng: “Làm người yêu là trò bọn còn trẻ làm, tôi đã ba mươi mấy tuổi rồi còn chơi trò yêu đương gì với cậu?”
“Em còn trẻ mà.” Giọng Lục Vũ Thanh nhỏ xíu, “Đã không làm người yêu em còn kéo em vào.”
“Muốn gọi là bồ bịch nhau?”
Không biết vì sao giọng cả hai cứ nhỏ dần đi, làm lòng nhộn nhạo ngứa ngáy.
Lục Vũ Thanh không hiểu Trác Hạo có ý gì: “Không thì sao?”
“Bọn trẻ mới bồ bịch, còn phần tôi.” Trác Hạo dừng một lát, “Em phải về chung nhà với tôi.”
Lục Vũ Thanh chìm trong bóng tối cười khẽ, lặp lại lời Trác Hạo một lần nữa: “Ừ, về chung nhà với anh.”
Mấy chữ bồ bịch yêu đương hàm ý thử nghiệm quá lớn, làm người yêu rồi sẽ chia tay. Về chung nhà thì không như vậy nữa, mà sẽ là bên nhau mãi.
Lục Vũ Thanh ôm lấy Trác Hạo lắc lư: “Anh đến chỗ em đi, đêm hôm ở một mình anh không thấy lạnh à?”
“Tưởng tôi không biết em tăm tia âm mưu cái gì trong đầu chắc?” Đã đến mức này rồi Trác Hạo còn dùng dằng nữa thì chính là làm kiêu làm giá, “Buông ra, mặc quần áo.”
Lục Vũ Thanh còn bám người hơn cả mèo con trong tiệm, quấn quýt bên Trác Hạo nửa bước cũng không chịu rời. Y nhìn anh mặc áo len, rồi thêm một chiếc áo khoác nữa.
Sau lưng cứ có cặp mắt di theo chằm chằm, không cách nào xem nhẹ được, Trác Hạo làm bộ bình tĩnh: “Cứ chấp nhất nhìn chòng chọc thế? Em còn sợ tôi chạy mất à?”
“Em chỉ muốn ngắm anh thôi.”
Trác Hạo ngấy chết rồi đây này, độ dày da mặt Lục Vũ Thanh là tôi luyện ra thế nào vậy.
Chờ anh mặc quần áo tử tế xong, hai người chuẩn bị ra ngoài thì chuông điện thoại reo lên. anh nói: “Chờ chút, em chờ tôi nghe điện thoại đã, giờ này rồi mà ai còn gọi nữa?”
Trác Hạo đưa mắt nhìn, hình như là số lạ: “A lô? Ai vậy?”
Trong điện thoại không có tiếng động gì, anh lại nhìn màn hình phát sáng, chắc chắn không phải số quen.
“Ai thế anh?” Lục Vũ Thanh đến gần, nhỏ giọng.
Trác Hạo lắc đầu: “Ai vậy? Nói chuyện đi.”
Cuộc gọi vẫn đang kết nối, đầu dây bên kia cũng không cúp máy, nhưng vẫn không có tiếng động gì.
Trác Hạo thiếu kiễn nhẫn, tối mù tối mịt rồi còn giả thần giả quỷ hù ai không biết: “Không nói thì tôi cúp đấy.”
Anh tắt máy, kéo Lục Vũ Thanh ra ngoài.
Y hỏi: “Không ai nói gì hả anh?”
“Chắc gọi lộn số.” Trác Hạo không quá để ý cuộc điện thoại lạ lùng nọ, điều khiến anh quan tâm là tối nay có phải quần lộn với Lục Vũ Thanh không.
Cửa cuốn vừa đóng lại không bao lâu mở ra, hai người phóng vù qua cơn gió rét. Lúc tiếng cửa sập xuống có tiếng mèo kêu vọng tới, tiếng chuông điện thoại lần nữa reo lên bị cánh cửa dày át mất.
Khâu Hà nghe tiếng tút tút lờ mờ bên kia, chắc chắn Trác Hạo không nhấc máy nữa mới buông ống nghe xuống.
Khi cậu ta gọi cuốc điện thoại đầu tiên đã cố gắng gom góp hết dũng khí, nhưng nghe bên cạnh Trác Hạo có giọng nói của người đàn ông khác, cậu ta chợt kiệt sức. Khâu Hà cũng đã nghĩ rồi, đã xa xôi như thế, bên cạnh Trác Hạo cũng đã nên có vài người khác.
Khâu Hà chạm vào phím điện thoại công cộng, khi hai người ở bên nhau Trác Hạo đối xử với cậu ta rất tốt. Cậu ta biết rõ mình có lỗi với anh, nhưng đến khi cùng đường vẫn sẽ nhớ đến cái tên Trác Hạo này trước hết.
Hai người vội vàng lên cầu thang, vừa vào cửa Lục Vũ Thanh đã kéo Trác Hạo vào phòng tắm: “Em tắm cho anh.”
Cổ tay truyền tới nhiệt độ bỏng rát, hơi thở của Lục Vũ Thanh cũng dần trở nên nặng trĩu. Trác Hạo có ảo giác đã dâng dê tới tận miệng cọp rồi, anh túm lấy tường phòng tắm, bắt đầu run rẩy hãi hùng.
“Anh Hạo? Anh sợ à?” Thằng nhóc Lục Vũ Thanh gây rối này, lại bắt đầu giở trò chọc ghẹo.
Nhịp tim anh tăng tốc, đầu óc mơ màng nhũn ra. Anh có thể nói bất kì thứ gì, làm bất kì điều gì để thay đổi tình cảnh này không?”
“Mẹ nó, em…” Anh luống cuống mắng một câu, ngay sau đó chân đã hẫng đi không còn cảm giác, anh bị y bế bổng lên: “Lục Vũ Thanh! Cái ***!”
Lục Vũ Thanh vỗ về trấn an: “Không sao, anh đừng sợ, không đau.”
“Chờ chút!” Trác Hạo láo liên hết nhìn đông lại nhìn tây, nghĩ đủ các loại cách thức kéo dài thời gian. Nhưng nghĩ cùng rồi cũng chẳng tìm được cái cớ nào hợp lý, vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với đôi mắt sáng ngời của Lục Vũ Thanh.
Sơ suất rồi, màn quần lộn hôm nay đã được định đoạt.
“Lục Vũ Thanh, con bà nó tôi cảnh cáo em, nếu không nay tôi không thoải mái thì từ bữa sau nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi sẽ trói em lên giường, em cũng phải bị tôi chịch!” Trác Hạo gào đến độ cổ nổi gân xanh, nói xong hoa mắt mụ hết cả đầu, cả sức giãy giụa cũng đi đâu mất.
“Sẽ thoải mái mà.” Lục Vũ Thanh ôm người, cân nhắc, “Tới đó anh đừng chối là được.”
“Ào” một tiếng, nước tràn ra khỏi bồn, sữa tắm bên cạnh cũng bị Trác Hạo quờ quạng rơi xuống đất. Anh nằm dài trong bồn tắm than vãn: “Không xài cái này được không? Tắm đâu có sạch?”
Anh vẫn không ưa gì sữa tắm, nhưng người chà lưng là Lục Vũ Thanh kia mà, anh cũng chẳng làm gì được.