Dịch Thận Chi chỉ chỉ điện thoại của anh: “Cậu không ngừng xem điện thoại di động, tựa như có hẹn với ai đó.”
Phó Đình Viễn: “..”
Anh có thể nói anh đợi tin nhắn của Du Ân sao?
Tối nay anh phản ứng mãnh liệt như thế, chắc chắn Du Ân sẽ cảm nhận được sự tức giận của anh, dù sao cũng nên gửi một tin nhắn hỏi thăm anh chứ.
Nhưng cho tới bây giờ điện thoại cũng không có chút tiếng động nào.
“Không có gì.” Đối mặt với câu hỏi của Dịch Thận Chi, Phó Đình Viễn cũng chỉ trả lời cho có lệ.
Dịch Thận Chi và Hứa Hàng nhìn nhau một cái, cũng không nói gì nữa,
Sau khi kết thúc bữa cơm, Phó Đình Viễn lái xe rời đi trước, Dịch Thận Chi và Hứa Hàng cùng đồng hành.
Sau một lúc trầm ngâm, Hứa Hàng xúc động nói: “Dường như cậu ta không chấp nhận việc Du Ân thờ ơ với chuyện tối nay”
Hiển nhiên Dịch Thận Chi và Hứa Hàng cũng nhìn thấu nguyên nhân Phó Đình Viễn thường xuyên nhìn điện thoại.
Dịch Thận Chi lười biếng dựa vào xe: “Dường như cậu ta vẫn chưa chấp nhận việc Du Ân nghiêm túc xem cậu ta như người xa lạ.”
“Cậu ta vẫn luôn cho rằng, Du Ân dường như vẫn sẽ quan tâm đến cậu ta.”
Hứa Hàng buông tay: “Cậu ta sẽ không chờ tới khi Du Ân thật sự ở bên người khác, cậu ta mới thấy rõ ràng?”
Dịch Thận Chi bất lực nói: “Ai biết được.”
Hứa Hàng thở dài nói: “Vậy thì thật sự trễ rồi.”
Hứa Hàng nghĩ rằng khi trước thời gian Du Ân ở chung với Phó Đình Viễn quá ít ỏi, cho nên mới khiến Phó Đình Viễn cảm thấy Du Ân sẽ vĩnh viễn vây lấy anh.
Cho nên, bây giờ Phó Đình Viễn mới luôn kiêu ngạo như thế.
Phó Đình Viễn nhẫn nhịn đợi một đêm, hoàn toàn không đợi nổi tới khi Du Ân để ý tới anh, lúc này anh mới đột nhiên có chút cảm giác, dường như Du Ân không quan tâm việc anh có tức giận hay không.
Bởi vì không quan tâm tới anh nên mới không quan tâm anh có tức giận hay không.
Không giống như trước, hỉ nộ ái ố của anh đều có thể tác động đến lòng cô.
Với Du Ân bây giờ, cô không chỉ không quan tâm việc Phó Đình Viễn tức giận, trái lại cô còn chọc giận.
Vì thái độ vô lễ và sự thô lỗ của anh, trước đó Phó Đình Viễn giúp cô làm nhiều việc như thế, lại chủ động giao dòng chảy của ngân hàng cho cô, lại còn giúp cô đuổi ba con Du Thế Quần, cô đã thay đổi cái nhìn về anh rất nhiều.
Thế nhưng cái đóng sầm cửa của anh tối hôm qua lại khiến ấn tượng cô dành cho anh giảm bớt nhiều.
Quả nhiên bản chất kiêu ngạo, tự cao tự đại của anh cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không thay đổi được.
Tối thứ sau, Du Ân cùng tham gia buổi tiệc với Chung Văn Thành.
Lễ phục cô mặc là do Tô Ngưng chọn giúp cô, áo đầm dài màu đen phóng khoáng, đơn giản, để lộ một chút ở phần lưng nhưng lại không hề quá đáng.
Tô Ngưng nói lưng của cô bóng loáng, trắng nõn lại gầy, vô cùng đẹp mắt, đề nghị cô để lộ một chút.
Không phải để hấp dẫn ai, chỉ để bày ra sự xinh đẹp của mình.
Du Ân chấp nhận đề nghị của Tô Ngưng, mỗi một người phụ nữ đều muốn mình thật xinh đẹp trước mặt người khác, cô cũng không ngoại lệ.
Các đường nét trên gương mặt Tô Ngưng sáng tỏ, tướng mạo chói mắt, cộng thêm VÓC người lồi lõm thú vị, có thể mặc bất kỳ trang phục màu sắc nào, cho nên cô mặc một bộ lễ phục màu vàng, nữ vương tuyệt đối.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!