Chung Văn Thành sắp xếp cho Du Ân ở một khách sạn tốt nhất ở đây, Du Ân thay quần áo rồi cùng Chung Văn Thành đến bệnh viện thăm bà cụ.
Xe đậu ở bãi đậu xe tầng hầm của bệnh viện, khi hai người cùng nhau đi về phía thang máy, Chung Văn Thành đột nhiên nắm lấy tay Du Ân.
Du Ân theo bản năng rụt lại, Chung Văn Thành cũng không cưỡng ép, chỉ dịu giọng giải thích: “Đợi lát nữa vào phòng bệnh, có thể tôi sẽ nắm tay cô, làm trước để cô thích ứng một chút.”
Du Ân ngay lập tức hiểu ý của Chung Văn Thành, vội vàng nói với vẻ có chút ân hận: “Thật ngại quá, tôi có chút không quen.”
Cô và Phó Đình Viễn về cơ bản chưa bao giờ nắm tay nhau, cũng hiếm khi đi cùng nhau, vì vậy cô hoàn toàn không quen với việc tay trong tay với đàn ông.
Cô lại vội vàng thanh minh: “Đợi lát nữa tôi sẽ không rụt lại nữa, sẽ phối hợp với anh thật tốt.”
Chung Văn Thành khẽ bật cười: “Lúc ở trước mặt bọn họ, cần cô phối hợp một chút, thời gian khác chúng ta vẫn là bạn bè bình thường.”
Hàm ý là anh ta sẽ không vô lễ với cô vào những lúc khác, cũng như sẽ không cư xử không đúng mực với cô.
“Ừ.” Du Ân lựa chọn tin tưởng Chung Văn Thành.
Tính từ lần đầu tiên làm biên kịch bán thời gian ở Chung Đỉnh dưới sự giới thiệu của Tô Ngưng, tới bây giờ cô và Chung Văn Thành đã quen biết nhau hơn bốn năm.
Ba năm đầu tiên khi làm việc bán thời gian, cô và Chung Văn Thành tương tác với nhau không nhiều, cô làm việc dưới quyền của Trang Ân Chi nhiều hơn, trao đổi mọi việc cùng với Trang Ân Chi.
Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sự hiểu biết của cô Chung Văn Thành, Chung Văn Thành ở trong giới giải trí nhiều năm như vậy, vẫn luôn giữ mình trong sạch, hầu như không có scandal, chắc chắn đáng để tin tưởng.
Trước đó từ lời nói của Chung Văn Thành, Du Ân đã biết ba mẹ của anh ấy đều là người rất dễ chung sống.
Sau khi gặp mặt, quả nhiên vẻ mặt của hai ông bà rất hòa nhã.
Mặc dù thần sắc mẹ của Chung Văn Thanh rất hốc hác vì bệnh tật, nhưng ánh mặt rất ấm áp.
Sau khi thấy Du Ân, bà ấy khó khăn giơ tay lên nắm lấy tay của Du Ân khen ngợi: “Vừa nhìn đã biết là một cô gái dịu dàng tốt bụng, thật tốt”
Những lời này tương đương với việc trực tiếp thừa nhận sự yêu thích dành cho Du Ân, đổi với Du Ân, người đã vô số lần nhìn vào đôi mắt lạnh lùng chế giễu của Đồng Văn Tuệ, sự tán thưởng của mẹ Chung khiến cô trong lòng vô cùng ấm áp.
Mặc dù chỉ đóng giả bạn gái của Chung Văn Thành, nhưng Du Ân vẫn rất cảm động.
Bị người khác công kích, chế giễu và được người khác khen ngợi chân thành là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Có ôn nhu mỉm cười: “Bác gái, cảm ơn lời khen ngợi của bác.”
Mẹ Chung lại nói: “Tâm sinh tướng, ở tuổi của bác, vẫn có thể nhìn người rất chính xác.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!