Sức lực lớn khiến cho Thẩm Dao suýt chút nữa không đứng vững, cô ta lảo đảo vài bước, dựa vào cái bàn bên cạnh mới đứng vững được.
Trong giọng nói của Phó Đình Viễn tràn đầy sự tức giận: “Làm thành ra như thế, em vừa lòng chưa?”
“Anh lại nói em quậy phá sao?”
Nước mắt Thẩm Dao lập tức rơi xuống, cô ta tủi thân biện minh cho mình: “Phó Đình Viễn, hơn nửa đêm rồi mà cô ta lại ở cùng một chỗ với anh, lúc em vừa mới đi vào anh còn sắp cởi quần áo của cô ta rồi, anh còn chê em quậy phá sao?”
Nếu cô ta không tiến vào, có phải bọn họ sẽ lăn lộn với nhau đúng không?
Phó Đình Viễn nghe Thẩm Dao nói anh muốn cởi quần áo của Du Ân, chỉ cảm thấy cô ta bất chấp lý lẽ: “Con mắt nào của em thấy anh cởi quần áo cô ta hả? Anh vô tình đổ cà phê vào trên người cô ta, thế nên đưa khăn giấy cho cô ta mà thôi.”
Thẩm Dao lau nước mắt cười lạnh: “Cái gì mà anh đổ cà phê lên người cô ta chứ? Em thấy là cô ta cố ý để nó vẩy ra mới đúng? Như vậy thì cô ta có thể mượn việc quần áo bị bẩn, cởi áo khoác bên ngoài ra để quyến rũ anh.”
Những lời này của Thẩm Dao khiến cho Phó Đình Viễn không nhịn được nhíu mày, Thẩm Dao đang tự phức tạp hoá vấn đề, cho nên mới nghĩ Du Ân như vậy sao?
Nhưng anh là người trong cuộc, anh còn không biết tại sao cà phê lại tràn ra ngoài sao?
Lúc anh bưng cà phê đến cho Du Ân, Du Ân cũng vừa vặn mở máy tính ra.
Ảnh màn hình máy tính cô là một bức chân dung của cô, trong ảnh cô đang cười rạng rỡ nhìn vào ống kính.
Nụ cười tươi này là sự vui vẻ phát ra từ tận đáy lòng, giống như một tia sáng, chói mắt khiến cho tim người ta rung động.
Trong ba năm hôn nhân của cô với anh, anh chưa từng nhìn thấy nụ cười như vậy, thật ra trước kia mỗi ngày Du Ân đều tươi cười với anh, thế nhưng nụ cười đó không có cách nào so sánh được với nụ cười trong tấm ảnh đó.
Trong lúc đột ngột, anh đã thất thần thế nên cà phê trong ly mới tràn ra ngoài.
Chứ không phải là do Du Ân cố ý làm cà phê tràn ra như những gì Thẩm Dao nói.
Anh giương mắt nhìn gương mặt khóc sướt mướt của Thẩm Dao, Phó Đình Viễn đứng dậy cầm chìa khóa xe mình: “Anh đưa em về, em yên tĩnh một chút.”
Anh nói xong cũng bước đi trước, bỏ lại Thẩm Dao ở phía sau tức giận đến mức khóc thành tiếng.
Anh bảo cô ta yên tĩnh một chút, rõ ràng là cảm thấy cô ta đang quậy phá.
Cô ta đã khổ sở gây dựng hình tượng bao dung hiểu chuyện ở trước mặt Phó Đình Viễn lâu như vậy, tối nay chỉ vì Du Ân mà đổ sông đổ biển, Thẩm Dao vô cùng hận Du Ân.
Thế nhưng Thẩm Dao cũng là người biết mình nghĩ cái gì, đến lúc Phó Đình Viễn đưa cô ta tới cửa nhà, cô ta đã tỉnh táo lại.
Sau khi Phó Đình Viễn dừng xe, cô ta không xuống xe trước, chỉ tháo dây an toàn rồi xoay người lại nghẹn ngào nói với Phó Đình Viễn: “Thật xin lỗi, tối nay đều là lỗi của em.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!